Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 131: Đã tỉnh



Chương 130: Đã tỉnh

Đến ngày thứ 10, Nguyễn Long Duy chuyển sang chơi đùa cùng Hạo Nhiên chính khí vừa suy nghĩ về huyễn cảnh kia.

Càng nghĩ càng cảm thấy không phù hợp với chính mình.

Ít nhất, hắn cảm thấy bản thân hiện tại không thể chấp nhận những gì mình đã trải qua bên trong đó.

Hắn biến ra Kim Long lượn quanh tay mình, lại dùng Thừa Phong Chỉ để t·ấn c·ông nó, cố gắng chuyển dời đi suy nghĩ.

Dù sao huyễn cảnh là huyễn cảnh, không phải là tương lai nên hắn không cần quá bận tâm.

Tương lai của hắn được quyết định bởi chính mình, không phải do người khác vẽ ra.

Khi mà Thừa Phong Chỉ đang chuẩn bị xuyên thủng qua đầu của Kim Long thì một tiếng động vang lên.

"Khụ khụ."

Là tiếng ho từ phía nữ tử.

Đã tỉnh sao?

Hắn dừng chơi đùa lại, cảm ứng với một chút Mộc linh lực còn sót của mình tại trong cơ thể nàng.

Lực lượng trong cơ thể của nàng đang dần tự ổn định lại.

Đúng thời điểm Nguyễn Long Duy dự định cho Hạo nhiên chính khí rời khỏi cơ thể nàng thì lại phát sinh biến cố.

Phần đan điền của nàng vốn đang dần ổn định lại bắt đầu lâm vào hỗn loạn.

Yêu lực liên tục v·a c·hạm vào linh lực, tạo nên thương tổn cho cơ thể của nàng.

Bởi vì nàng đã mất đi nguyên khí nên cơ thể rất yếu ớt, không thể chịu nổi tác động quá mạnh từ hai loại lực này.

Miệng ho ra máu đỏ, toàn thân đều co giật.

Nguyễn Long Duy truyền thêm Hạo Nhiên chính khí vào người nàng, hi vọng có thể xoa dịu.

Như mọi lần, chính khí đi vào cơ thể, lần lượt chuyển đến đan điền, giúp cho lực lượng trong cơ thể dần ổn định.

Chợt, nữ tử giống như cảm giác được khác thường, cố gắng dùng sức chậm rãi mở mắt, khuôn mặt yếu ớt nheo lại đôi mắt nhìn về Nguyễn Long Duy.



Nàng không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể dùng ánh mắt để giao tiếp.

Bên trong con mắt mệt mỏi không thể giấu đi nét trong veo đó như muốn nói: Ngươi vừa làm gì?

Nguyễn Long Duy không giấu giếm:

"Cô nương xin bình tình. Lúc trước ta đi ngang qua nhìn thấy ngươi b·ị n·ạn, đang trôi nổi trên bờ sông nên mới ra tay cứu trợ mang ngươi về động phủ của mình."

Nữ tử vẫn tiếp tục nhìn chăm chằm, nghi vấn trong lòng không hề giảm.

Nguyễn Long Duy bất đắc dĩ tiếp tục nói:

"Trong cơ thể ngươi có 2 loại lực lượng r·ối l·oạn, lại còn bị hao hụt Nguyên Khí. Tình hình không hề khả quan.

Ta khuyên cô nương vẫn nên tập trung suy nghĩ cách chữa trị. Đừng quá bận tâm đến vấn đề ta là ai và vừa làm gì."

Nữ tử nghe xong, giống như cũng hiểu rõ trạng thái của thân thể mình, đưa mắt chuyển hướng nhìn lên trần phòng, không hề giấu đi vẻ chán chường, tuyệt vọng.

Nhìn thấy nữ tử im lặng, Nguyễn Long Duy lấy ra mấy loại linh thảo, đưa về tầm mắt của nàng mà hỏi:

"Ta có tìm mấy loại linh thảo chuyên về ổn định lực lượng trong cơ thể.

Cô nương nhìn xem thử thế nào."

Nàng nghe vậy thì cũng nhìn một chút, nhưng rất nhanh lại không quan tâm.

"Không được sao? Phí công tụi nhỏ rồi." Nguyễn Long Duy thu hồi đống thảo dược, lẩm bẩm nói.

Tiếp đến, hắn đưa linh lực của mình truyền vào cổ họng và khí quản của nàng, lại dùng Hạo Nhiên chính khí giúp đỡ điều hòa lực lượng.

"Thử nói chuyện xem.

Ta dùng lực lượng của mình trợ giúp ngươi nói chuyện. Cũng có thể giao tiếp tạm thời rồi."

Nữ tử không hiểu ý lắm, vẫn nhìn lên trần.

Mãi đến khi Chính khí tràn vào cổ họng nàng, giúp cho nàng dễ dàng điều khiển.

Nàng ngạc nhiên nói ra, ngữ điệu hơi vấp như là chưa quen cách giao tiếp này, cũng như cơ thể không đủ sức để truyền đạt suy nghĩ liền mạch:

"Ngươi, ngươi là ai? Ngươi làm cách... cách nào giúp ta?"



Ừm, nàng không khinh miệt gọi ta là Nô tộc giống như bọn yêu thú sao?

Nguyễn Long Duy suy nghĩ câu trả lời, lại nói:

"Tại hạ tên Nguyễn Long Duy, là nhân tộc.

Vừa rồi, ta dùng chút lực lượng của mình hỗ trợ cô nương nói chuyện.

Đều chỉ là chút tài mọn, cô nương không cần để tâm.

Hiện tại, việc này không quan trọng bằng việc chữa trị thương thế của cô nương.

Nhưng trước tiên, ta cần hỏi một chút về lai lịch và yêu thân của cô nương, có thể không?"

Yêu thân nghĩa là hình dáng của yêu thú trước khi hóa hình.

Nữ tử hơi do dự, cân nhắc câu chữ rồi mới nói:

"Ta không biết ngươi. Bây giờ lại không rõ bản thân ở đâu. Cơ thể thì không còn sức lực, lực lượng hỗn loạn, nguyên khí lụn bại.

Vì sao lại giúp ta? Nếu như ngươi nghĩ cứu ta sẽ được hồi báo thì ngươi sai rồi. Ta thân cô chí đơn, không hề có vật gì để hồi báo.

Ngươi trả lời ta, ta sẽ nói cho ngươi điều ngươi vừa hỏi."

Nguyễn Long Duy gật đầu, lại biến ra một cái ghế dây leo ngồi bên cạnh nàng, điềm đạm nói:

"Ta trên đường đi thì gặp phải ngươi, lại thấy ngươi suy yếu nên mới tiện tay tương trợ.

Không vì lý do gì, chỉ cầu an lòng.

Dù sao, tại hạ và cô nương cùng là người tu đạo, vẫn có thể giúp đỡ một hai.

Ta dự định đợi ngươi tỉnh lại, sau đó giúp chữa trị thương thế liền rời đi.

Dự dịnh cũng sẽ không ở đây lâu, không cần cô nương báo đáp gì cả."

Nữ tử im lặng, nàng hô hấp hít vào, cảm nhận khí tức của người đối diện lại suy nghĩ thật lâu. Nàng nhìn hắn, chân thành nói ra:



"Ta thật sự không hiểu đạo hữu nghĩ gì, cũng không rõ ngươi thuộc tộc nào.

Nếu là ở thời toàn thịnh, ta có thể nhìn rõ ràng chân thân của ngươi nhưng hiện tại lại khác.

Hình dáng của ngươi giống Nô tộc nhưng khí tức trên người lại không phải.

Dù sao ta cũng rất quen với Nô tộc, không thể phân biệt sai được.

Nếu đạo hữu muốn báo thù cho Nô tộc nên lợi dụng ta thì coi như là ta xui xẻo vậy.

Còn nếu không phải, ta chỉ có thể đem thân này nhờ vả đạo hữu, mong ngươi giúp đỡ."

Nàng không lấp liếm mà lựa chọn nói ra ít thông tin của mình.

Nàng không có cách nào phản kháng, cũng không có cách nào tự chữa trị thương thể cho bản thân. Ngay cả nói chuyện cũng đều nhờ vào đối phương giúp đỡ.

Thậm chí, nàng còn cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình lâm vào hỗn loạn, đáng lẽ đã có thể phá nát thân nàng từ lâu.

Điều này không xảy ra chỉ có 1 lí do, người này đã giúp nàng khống chế lại.

Dù sao nàng là thịt cá, đối phương mới là dao thớt. Muốn cầu cạnh thì trước tiên phải tỏ ra chút lòng chân thành.

Nguyễn Long Duy thấy nữ tử thẳng thắn, cũng không vòng vo nữa. Lúc đầu hắn không hỏi ngay nàng là kiến vì sợ làm nàng căng thẳng, dẫn đến thân thể càng r·ối l·oạn.

"Cô nương, nếu ngươi đã nói vậy thì tốt. Tại hạ cũng không vòng vo.

Ta cảm thấy Nguyên khí của ngươi thiếu thốn, trên người lại ít đi Yêu lực, khí huyết đều là màu đỏ.

Nhưng ta cảm thấy yêu thân của ngươi chính là Linh Nhĩ Kiến. Không biết có đúng vậy?"

Nữ tử đồng ý, nói:

"Chính là thế.

Ta từng là Tinh Hậu. Một trong rất nhiều Hậu của tộc Linh Nhĩ Kiến.

Mà Hậu chúng ta có được suy nghĩ tự do, chỉ phải nhận trói buộc từ Mộc Linh Nhĩ mà thôi.

Nhưng trước đây ta đã tìm được cách thoát ra khỏi trói buộc này."

Nguyễn Long Duy hỏi:

"Bằng cách nào? Có phải liên quan đến việc Nguyên Khí trong người cô nương bị ảnh hưởng hay không?"

Nữ tử trả lời:

"Có liên quan, nhưng không hoàn toàn."