Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, phải làm sao đây?
Đang lúc Nguyễn Long Duy còn phân vân không biết phải làm gì thì Quy Huệ Vương vốn đang hạ tầm mắt xuống thấp, bỗng nhiên lại thấy ngoài ý muốn.
Hắn thấp giọng tự nói: "Mai rùa này là đồ vật của tộc ta."
Sau đó, Quy Huệ Vương đem thần thức thăm dò vào bên trong mai, chợt sững người lại.
Bên trong có 10 cái mai rùa, mà còn là đồ vật mà hắn nhận biết.
"10 cái mai rùa này hẳn của dòng phụ. Ừm, hẳn là dòng của Minh nhi."
Nguyễn Long Duy không cảm giác được cấm chế bên trong mai trữ vật bị xúc động, thế nhưng hắn vô tình cảm nhận được tâm tình của Quy Huệ Vương thay đổi, chỉ trong một khoảnh khắc rất nhỏ.
Hắn cúi đầu càng thêm sâu, thận trọng dò hỏi:
"Tiền bối, ngài cảm thấy có gì không vừa lòng sao?"
Quy Huệ Vương không trả lời, mà tiếp tục đăm chiêu.
Hắn hồi tưởng tới đạo thân ảnh nhỏ bé kia, thoáng cái đã mấy trăm năm không có gặp.
Ở Linh Quy nhất tộc, vốn có một con rùa nhỏ, từ khi sinh ra đã ham đọc sách, chỉ dùi đầu ở bên trong Tàng Thư Các.
Có một lần, cũng không rõ là một trăm năm hay năm trăm năm trước, Huệ Vương đã đi vào Tàng Thư Các tìm kiếm một bản thư tịch cổ. Khi đó, hắn gặp được con rùa con này.
Rùa con ham mê tri thức, cái gì nó cũng muốn tìm bằng được căn nguyên. Lịch sử, địa lý, thần thông, sách lược,... Nó đọc hết mọi thứ, không chừa thứ gì.
Vốn do tò mò, Quy Huệ Vương hỏi nó:
"Nhóc con, ngươi tên gì? Vì sao lại đọc nhiều sách đến vậy, không bỏ thời gian tu luyện à? Kiến thức cũng tốt lắm, nhưng cũng cần phải có thực lực đi đôi với nó."
Rùa ngước nhìn hắn bằng đôi mắt mang theo vẻ trong suốt không nhiễm bụi trần, trả lời:
"Lão Tổ tông, ta được đặt tên là Quy Minh, chữ Minh trong thông minh dĩnh ngộ. Về phần tu luyện, ta vốn có thiên phú bình thường, tu luyện cũng không mấy dễ dàng. Bù lại, ta rất giỏi đọc sách a. Ta muốn đọc thật nhiều sách, sau này có thể trợ giúp cho tộc ta, như thế cũng tín như góp 1 phần sức lực. Có ta tại, Linh Quy nhất tộc chúng ta sẽ không bao giờ e sợ việc mai một đi truyền thừa."
Thế nhưng thế sự vô thường, không ai ngờ trước được. Trăm năm sau, chiến sự leo thang. Linh Quy tộc bị ép vào sâu bên trong Đông Uyên, mà số lượng rùa cũng vì t·hương v·ong dần giảm bớt.
Linh Quy vốn phát triển rất chậm, lại chỉ giỏi phòng ngự mà không phải t·ấn c·ông. Đứng trước thế công hung mãnh của Linh Nhĩ Kiến, họ chỉ có thể lựa chọn lùi bước trở về tộc địa.
Chiến loạn xảy ra, rùa con cũng phải ngưng lại việc đọc. Hắn bắt đầu miệt mài tu luyện bằng thiên phú bình thường, chậm rãi tiến lên từng bước. Cũng sau mấy trăm năm, Linh Quy thành công đột phá đến Yêu Tinh sơ kỳ, rồi trung kỳ, cuối cùng là hậu Kỳ.
Cũng bởi vì là hậu duệ duy nhất của dòng họ mình. Linh Quy được thừa hưởng toàn bộ tài nguyên, nhờ đó có thể an tâm tu luyện như vậy.
Khoảng hơn 1 năm trước, rùa con, nay đã trưởng thành, được phái đi chấp hành nhiệm vụ vì gia tộc. Nhiệm vụ này vốn cửu tử nhất sinh, cũng là vì tương lai của toàn tộc.
Quy Huệ Vương vốn đang có nhiệm vụ ở ngoài, khi biết được tin rùa con phải đi, cũng không ngăn cản. Mỗi dòng đều phải cử 1 tộc nhân đi chấp hành nhiệm vụ, không thể có ngoại lệ khác được, nhất là ở giai đoạn thiếu thốn Yêu thủ này.
Cũng vào nửa năm trước, Quy Huệ Vương nhận được tin báo trong tộc.
"Quy Minh xâm nhập thành công, vì gia tộc phá hủy thành công tổ kiến của Tinh Hậu. Mau trở về, 4 tộc chuẩn bị cùng nhau tiến công Linh Nhĩ Kiến nhất tộc."
Thư viết đơn giản, ý cũng dễ hiểu. Quy Minh hoàn thành nhiệm vụ, t·ự s·át thành công.
Mà người ở trước mặt hắn lúc này, lại giữ di vật của Quy Minh.
Rất lâu sau, Quy Huệ Vương lại hỏi Nguyễn Long Duy, người vốn đang bối rối cùng bồn chồn.
"Chử tiểu hữu trước đây hẳn đã từng gặp qua tộc nhân của ta?"
Nguyễn Long Duy mau chóng suy tư, tìm kiếm vị tộc nhân được đề cập đến.
Linh Quy nhất tộc? Là rùa đạo hữu sao?
Hắn nhẹ giọng, giữ nguyên cung kính mà đáp, cũng lấy ra 10 cái mai rùa từ bên trong mai trữ vật.
"Hồi tiền bối. Trước đây có gặp qua một vị, cũng cùng hắn trao đổi cho mấy món đồ này. Mời tiền bối xem qua."
Quy Huệ Vương cầm lên từng cái mai rùa, tiếp tục hỏi:
"Trước đây mà tiểu hữu nói, hẳn là 8 tháng trước?"
Nguyễn Long Duy kinh hãi, người này đoán ra cái gì rồi sao?
Nếu mà phát hiện hắn tham gia vào chiến dịch kia, ắt hẳn sẽ bắt hắn đem sưu hồn, hoặc đưa hắn về tộc địa mà nghiêm hình khảo cung.
Trong lòng đắng chát, cái nào cũng là đường c·hết.
Cảm nhận được cảm giác lo lắng của đối phương, Quy Huệ Vương trấn an:
"Tiểu hữu không cần sợ hãi, chỉ cần đem sự tình lúc đó nói ra với ta là được. Ngươi có được đồ vật tổ truyền của Minh nhi nhất mạch, hẳn phải được hắn tin tưởng lắm mới giao cho."
Nguyễn Long Duy nghĩ một chút, cuối cùng báo cáo hết mọi việc xảy ra, chỉ trừ thân phận của Tiểu Huyền.
Nàng tuyệt đối thoát không khỏi liên quan đến c·ái c·hết của rùa đạo hữu.
Tiểu Huyền ở bên cạnh, nghe lén đối thoại của hai người. Trong lòng của nàng càng đứng ngồi không yên nổi.
Quy Huệ Vương chậm rãi lắng nghe, khuôn mặt trong 1 khoảnh khắc lộ ra 1 vệt u sầu, nhanh đến nổi khó mà phát hiện. Ngay cả Nguyễn Long Duy cũng không cảm nhận được.
Hắn nghe xong, thần sắc trở nên nghiêm túc hơn, lại hỏi:
"Theo lời tiểu hữu nói, Phệ Huyết Ngư nhất tộc đã cấu kết cùng Linh Nhĩ Kiến nhất tộc, phản bội liên minh 4 tộc chúng ta sao?"
"Ừm, còn có cả việc bọn hắn thoát khỏi trói buộc của Phệ Huyết Thệ sao?"
Cái đầu còn có thể tin được. Dù sao Phệ Huyết Ngư nhất tộc vốn đã có tâm tính gian xảo, tính tình tàn độc.
Vế sau thì lại khác. Thoát khỏi ràng buộc của Huyết Yêu Thệ? Bằng cách nào có thể thoát được?
Đây là thệ ước do Thánh tộc truyền xuống, không phải cứ đơn giản nói một câu phá giải liền có thể tin.
Nhìn thấy b·iểu t·ình nghi hoặc của Quy Huệ Vương, Nguyễn Long Duy cũng không quá bất ngờ. Đây mới là phản ứng bình thường. Trước đây hắn cũng có phản ứng như thế. Ngay cả khi hắn không có tí huyết mạch nào của tộc thì khi lập thệ cũng cảm giác có một chút trói buộc. Thế mà 2 con cá chép này có thể tự do hành động, tính toán giăng bẫy nhóm bọn hắn.
Cái tộc Phệ Huyết Ngư này quả nhiên không đơn giản.
Hắn suy nghĩ một chút, lại lấy ra từ bên trong mai trữ vật một ống trúc gỗ.
Quy Huệ Vương nhìn thấy vật này, lập tức cách không thu lấy, tò mò quan sát.
Đây là cái gì?
Hắn mở ra nắp ống, chợt thấy một đống miếng vảy cá màu đỏ rực, bên trong có dính lên chút ít máu tanh.
Hắn cảm nhận mùi vị của máu này, lại so sánh với Phệ Huyết Ngư nhất tộc mà hắn nhận biết. Hoàn toàn khác biệt.
Là khác biệt về chất.
Quy Huệ Vương hiểu ra vấn đề, đóng lại nắp ống, quay sang nhìn lấy Nguyễn Long Duy hỏi:
"Tiểu hữu nhớ được khi đó có bao nhiêu máu tươi trên người chúng không?"
Nguyễn Long Duy suy nghĩ chốt lát, trả lời:
"Khoảng 20 lần cơ thể chúng, cũng có thể nhiều hơn. Vãn bối cũng chỉ đối đầu trực diện cùng 1 tên trong thời gian ngắn, không có cách phỏng đoán chính xác lực lượng của đối phương."
Hắn vốn biết rõ trận chiến của Tiểu Huyền cùng Ngư Nhất, đối phương có một lượng máu nhiều khổng lồ. Hắn lại không dám nói ra.
Thông tin này vốn dĩ chỉ có người trong cuộc mới biết được. Tiết lộ càng nhiều càng dễ bị nắm thóp.
Quy Huệ Vương gật đầu, lại trở về chủ đề cũ. Hắn đem thư quyển cùng mai trữ vật đựng Linh Quy Noãn đưa tới phía trước.
"Thông tin này từ tiểu hữu quá đáng giá với 3 tộc chúng ta. Thật không biết phải cảm tạ ngươi làm sao nếu như thông tin này là sự thật.
Ở đây ta cũng chỉ có quyển sách này. Tiểu hữu cũng đừng chê. Lại nói, mấy đứa nhỏ này, phải phiền đến tiểu hữu chăm sóc giúp.
Sau này có cơ hội gặp lại, bổn vương, à không đúng, Linh Quy nhất tộc ta sẽ chuẩn bị càng nhiều tạ lễ."
Quy Huệ Vương nói xong, liền phi độn biến mất, trở về thuyền mai rùa. Từ đầu đến cuối đều không liếc mắt để ý đến Tiểu Huyền.