"Tiếp tục khởi hành, tăng lên toàn bộ tốc độ trở về trong tộc."
Quy Huệ Vương vừa về tới thuyền, đã vội vàng ra lệnh, không hề muốn lãng phí bất cứ thời gian nào.
Quy Tướng ở bên cạnh, vốn còn đang hạ đầu xuống chuẩn bị hỏi: "Huệ Vương, bên trong đó rốt cuộc có gì?" nhưng hắn không kịp hỏi ra miệng, lại tiếp tục bị câu nói tiếp sau cắt ngang.
"Thôi, không cần nữa. Bây giờ, các ngươi điều khiển thuyền tự quay về tộc sau đi. Cũng đã đi qua Bãi Vỹ Liên Sơn, không còn nhiều thứ có thể gây nguy hiểm đến các ngươi.
Đồ vật bên trong hang kia ta đã lấy. Việc này quá cấp bách, ta không thể ở lại đây thêm nữa."
Quy Huệ Vương cầm ống trúc trên tay, lại liếc mắt nhìn về phương hướng hang động, thẳng vị trí của Tiểu Huyền. Hắn mơ hồ, ẩn ẩn có cảm giác được dị dạng.
Thôi bỏ đi. Ai cũng có bí mật của mình, nước sông không phạm nước giếng là được.
Sau đó, Quy Huệ Vương lập tức độn không mà đi, thẳng về hướng Tây Bắc của Linh Quy nhất tộc.
Quy Tướng vốn đang cung kính đưa tiễn, cũng nghe được một câu truyền âm.
"Bên trong hang có yêu, cứ để bọn họ đi. Tuyệt đối không gây khó dễ. Mau chóng hồi tộc."
Quy Tướng nghe lệnh, lập tức lên đường, không hề dám nổi lên nửa cái ý nghĩ dùng thần thức nhìn trộm bên trong hang kia.
Bên trong hang, Nguyễn Long Duy cẩn thận thu hồi mai rùa đựng trứng, lại nhìn về phía thư quyển đang lơ lửng trên không, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"May mắn, lại thoát một kiếp. Mà lại, món đồ này hẳn không tầm thường..."
Tiểu Huyền ở trong góc hang, đến giờ mới dám lên tiếng. Nàng nhỏ giọng hỏi:
"Đại nhân, con rùa lớn kia, hình như không phát hiện ra."
Nguyễn Long Duy cầm lấy thư quyển, lại dùng nó gõ vào đầu nàng.
"Hắn hẳn không muốn trở mặt với ta, mới bỏ qua không dò xét ngươi. Cũng có thể chuyện của Phệ Huyết Ngư quá cấp bách, không thể không lập tức quay về."
Tiểu Huyền nghiêng đầu, hỏi:
"Vì 1000 trứng rùa sao? Nói đến chuyện này, ta cũng có 1 thắc mắc.
Vì sao hắn tin tưởng giao cho đại nhân? Mấy trứng rùa kia cũng không đơn giản.
Còn nữa, đại nhân thích ăn trứng không?"
"Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, không có khúc mắc về lợi ích. Hắn tin ta sẽ không bội ước. Hơn nữa, thư sinh chân yếu tay mềm như ta, không thể nào là người xấu được. Ngược lại, bên trong mấy quả trứng này ắt hẳn phải có không ít hậu thủ mà bọn hắn để lại. Chúng ta có muốn động ý đồ xấu đến chúng cũng không dễ dàng đâu." Hắn vừa nói, vừa đưa thần thức thăm dò và mai rùa.
Mai trữ vật này có phẩm chất hơn hẳn mai rùa hàng chợ mà Quy Minh cho hắn. Bên trong chứa được sinh vật sống, cụ thể là 1000 trứng, còn có không ít cấm chế được lưu lại, thế nhưng hắn không hiểu đó là cái gì.
Trận pháp của Yêu tộc cũng khác với Nhân tộc. Hình như bọn hắn gọi cái này Huyết Văn, vẽ ra văn tự bằng máu để tạo thành trận.
Kiểm tra xong xuôi hết thảy, hắn giống như nhớ ra được gì đó, lại nói với Tiểu Huyền.
"Ngươi cũng đừng gọi ta đại nhân nữa. Không gọi được bằng hữu thì dùng tiên sinh cũng được."
Tiểu Huyền vẫn còn thắc mắc, trả lời qua loa:
"Được, tiên sinh. Ngài giải thích giúp cho ta, vì sao vị kia lúc cuối cùng lại không cần ngài dùng huyết thệ nữa. Ban đầu, ta cảm thấy hắn nhất quyết muốn cùng ngài lập thệ đấy."
Nguyễn Long Duy sờ lấy mai rùa của mình, lẩm bẩm tự nói:
"Hẳn là nhờ Quy Minh đạo hữu. Đa tạ."
Tiểu Huyền giống như đoán ra được, hỏi:
"Là con rùa kia sao? Cùng nhóm với cá chép tiến vào phá hủy Mộc Linh Nhĩ?"
Nguyễn Long Duy gật đầu, cũng không ngại giải thích:
"Hẳn là nhờ có hắn. Vị Huệ Vương kia hẳn quen biết hắn ta. Mà Huệ Vương lựa chọn tin tưởng ta, hẳn bởi vì Quy Minh tin tưởng ta.
Tiểu Huyền gật đầu, đứng dậy bắt đầu bước ra khỏi hang, vừa cảm khái nói:
"Rùa kia cũng quả cảm. Không nói lời nào liền tự bạo, xông thẳng vào Mộc Linh Nhĩ mà nổ.
Đáng tiếc, đến c·hết cũng không biết chỉ là vật làm nền cho bọn cá chép."
Quy Minh c·hết không phải bởi vì Tiểu Huyền, mà vì hắn lựa chọn c·hết để công phá tổ kiến này.
Đổi lại thành bất kì tổ kiến nào khác, e rằng sẽ không nổ được đến. Lần đó tự bạo, thành công phá hủy Linh Nhĩ Mộc cũng nhờ có Tiểu Huyền hỗ trợ hành động.
Nếu nàng không nhìn hắn tự bạo, hắn hẳn cũng sẽ c·hết dưới tay Ngư Nhị kia cùng với nàng.
Suy cho cùng, quả nằm trên người cá chép kia.
"Để sau này, ta tìm cá chép kia tính sổ cho ngươi, Quy Minh đạo hữu."
Lại trôi qua mấy tháng, 1 người 1 bán yêu (?) tiếp tục khởi hành tiến về Giao Long Nội Hải.
Ngoại trừ lần gặp phải Quy Huệ Vương, trên đường đi không hề có bất kì trở ngại nào. Nhờ có ký ức truyền thừa của Tiểu Huyền dẫn đường, kèm với bí thuật của nàng che đậy bớt đi khí tức trên người Nguyễn Long Duy.
Bí thuật được Linh Nhĩ Kiến nhất tộc phát triển vào hơn ngàn năm trước, mục đích dùng để thuận lợi trà trộn vào bên trong địa bàn các tộc hơn.
Thời gian sau, khi mà địa bàn đã bị Linh Nhĩ Kiến đạt tới tay, thuật này dần bị mất đi giá trị. Bởi thuật này chỉ có Kiến hậu mới có thể dùng, mà Kiến Hậu cũng chỉ có nhiệm vụ trấn thủ tổ kiến, không có đi ra ngoài hành động nhiều nữa nên cũng dần bị rơi vào quên lãng.
Nguyễn Long Duy đang đi trên đường, khí tức nội liễm, chỉ tỏa ra một chút yêu khí trên thân thể. Hắn vừa ăn khoai tây, vừa hỏi:
"Tiểu Huyền, bí thuật này có thể dùng lên yêu thú cấp cao không? Dùng nó để mượn lấy yêu khí trên người yêu thú cấp thấp có vẻ hơi lãng phí."
Tiểu Huyền gác lại bản đồ trên tay, giải thích:
"Tiên sinh đánh giá quá cao thuật này rồi. Cái này chỉ do mẫu hậu tiện tay tạo ra mà, không thể gọi là lãng phí được. Mà nói, [Trộm khí] cũng chỉ hiệu quả trong thời gian ngắn mà thôi. Chẳng lẽ ngài muốn đánh bắt liên tục mấy con yêu thú cấp cao chỉ để Trộm khí bọn nó dùng mấy tuần? Hầu bao có hơi rộng á."
Nguyễn Long Duy lắc đầu, lại tự nói:
"Không thể xem là lãng phí. Giả dụ ngươi có thể trộm khí của một Yêu Vương, đến lúc đó có thể giả vờ tỏa ra khí tức của hắn, hẳn sẽ có thể g·iết gà dọa khỉ được một phen. Đây xem như một lá bài tẩy, dùng khi cấp bách được."
Tiểu Huyền quay đầu lại, hỏi: "Tiên sinh, ngài nói gì ta không hiểu?"
Nguyễn Long Duy lắc đầu, nhìn lấy cây cối xung quanh càng thiên về hướng nhiệt đới hơn, lại nói:
"Không có gì."
"Ừm, cũng sắp đến Nội Hải rồi nhỉ?"
"Chưa có. Phải đi qua Bãi Vỹ Liên Sơn, rồi mới tới được Vọng Giao thành. Theo tốc độ này thìl ại đi qua Vọng Giao thành thêm mấy tháng nữa mới tới được Nội Hải." Tiểu Huyền chỉ vào bản đồ, giải thích.
"Bãi Vĩ Liên Sơn sao? Bãi Vĩ, Bãi Vĩ... Có gì chúng ta qua nhìn một chút." Hắn dặn dò Tiểu Huyền, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
- "Được, tiên sinh. Nhưng nơi đó có chút lớn, ngài muốn đi đâu?"
"Cằn nhằn không nghe."
- "Hả???"
Bởi vì hắn phải ngự kiếm phi hành nên không thể tu luyện được trong quãng thời gian này. Chỉ có thể phân ra tâm trí đăm chiêu suy nghĩ về phương pháp tu luyện tiếp về sau. Mà Tiểu Huyền cứ nói bên tai nên hắn không thể tập trung, đành tạm thời để lời nói của nàng ra ngoài vậy.
Trận pháp truyền thừa trong mộc giản kia hắn cũng chỉ mới xem sơ qua, phần lớn đều rất khó hiểu. Với tu vi hiện tại giống như mò kim đáy bể vậy. Tạm thời gác lại một bên.
Tiên đạo lại không có công pháp thích hợp, chỉ có một bản luyện khí pháp cho Phong linh căn cùng với mấy bản công pháp c·ướp được từ đệ tử cấp thấp của Vĩnh An tông. Đáng lí ra đã có thể tới Thương Minh làm nhiệm vụ, đổi một chút công pháp. Xui xẻo, lúc trước vừa mới trúc cơ đã b·ị đ·ánh g·iết, còn chưa kịp đi gặp Vương Khiêm cùng Mục nha đầu kia.
Võ đạo còn tạm chấp nhận được, có các bước tiếp theo của Luyện Huyết, Luyện Đan. Đủ dùng đến khi kết đan.
Riêng kiếm đạo, lại rất dư dả. Thiên Mộc kiếm quyết, Thiên Phong kiếm quyết, Thừa Phong kiếm quyết lại còn cả Thiên Sơn truyền thừa (mãi vẫn chưa mở ra được) mà Thanh Diệp sư phụ để lại.
Lại qua mấy canh giờ.
"Lĩnh ngộ được thêm một chút."
Tiểu Huyền không hiểu,
Cái gì một chút? Ngươi nãy giờ chỉ ngự kiếm, có thời gian lĩnh ngộ cái gì chứ?