Mắt của Nguyễn Long Duy vẫn nhắm, thần thức tản ra từng nơi một xem xét. Lại dẫn động linh khí xung quanh, bắt đầu cảm nhận.
Hắn giơ lên tay trái, nhấc nhẹ ngón trỏ, chỉ về hướng cổ thụ to lớn nơi xa:
"Thừa Phong Chỉ."
Trong khoảnh khắc, chân khí lập tức tụ lại cùng Phong linh khí ngay đỉnh đầu của ngón trỏ, tạo thành phiên bản thu nhỏ của La Toàn Hoàn. Liền khi ngón trỏ vừa chỉ hướng, năng lượng được dồn nén lại đến cực hạn, bị Thừa Phong Chỉ bắn thẳng về gốc cây.
Chỉ như vô hình, tuyệt diệt thụ tâm.
Sau đó, La Toàn Hoàn được giải phóng, năng lượng công kích phá hủy hoàn toàn hạch tâm của gốc cây kia, cũng chặt đứt toàn bộ liên kết với bộ rễ.
Đùng!
Cổ thụ mất rễ, bật gốc đổ nhào, ngã xuống ngay hướng của Nguyễn Long Duy.
Tiểu Huyền kinh hãi, nàng ban đầu còn muốn chạy trốn nhưng chợt nhớ ra, bản thân chỉ là một cái Yêu Binh sơ kỳ yếu đuối, không thể thoát được. Nàng nhìn sang Nguyễn Long Duy, ánh mắt toát ra vẻ khẩn thiết.
"Không vội." Đối phương bình thản đáp.
Bên trong cây, Thừa Phong Chỉ bạo phát càng lớn, đã tạo thành một vòng xoáy bên trong.
La Toàn Hoàn vừa hiện, đã thao túng hết thảy khí lưu bên, biến chúng thành cùng một dạng, đều thuộc sở hữu của Nguyễn Long Duy. Chỉ cần chuyển động, liền sẽ có gió, như vậy liền có thể Thừa Phong.
Trong gốc cây, khắp nơi đều có khoảng trống cho linh khí lưu thông, tất nhiên gió cũng có thể. La Toàn Hoàn mượn các thông đạo nhỏ này, truyền năng lượng hủy diệt đến từng vị trí trên gốc cây.
Ríttttt rítttttt.
Gió rít kéo dài, âm thanh rát tai, nhức óc vang lên càng lớn. Gốc cây cũng rơi xuống càng gần.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy bóng cây đổ, dần che mắt tầm nhìn của mình lại. Hắn thu hồi lại ngón trỏ, cũng lấy chút Phong linh khí xung quanh tạo thành tường gió bọc lại chính mình cùng Tiểu Huyền.
Phong linh khí hòa lẫn linh lực cùng chân khí bên trong cây bắt đầu bạo phát, biến thân cây từng mảnh vụn nhỏ, vỡ nát từ bên trong ra ngoài.
Không dừng lại, La Toàn Hoàn càng biến lớn hơn. Nó nhận được thêm pháp lực của Nguyễn Long Duy truyền tới, càng thêm hung bạo.
Từng miếng mùn gỗ bị vỡ thành từng hạt bụi mịn, nhỏ li ti đầy ắp bầu trời. Biến khung cảnh trước mắt hắn từ tối đen bị che phủ bởi thân cây thành cơn mưa bụi mịn.
Tiểu Huyền kinh ngạc nhìn người trước mặt. Không phải vì hắn hủy được cổ thụ, mà là cách hắn làm.
Cổ thụ này không tính là gì, trước kia nàng hẳn có thể đấm nổ được nó.
Thế nhưng, chiêu thức kia không giống. Dù cho tu vi của nàng chỉ là Yêu Binh, thế nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng. Nguyễn Long Duy vừa rồi không hề dùng đến 1 phần sức lực. Chính là cái kia cây tự nổ, chỉ không rõ được nguyên cớ. Mà lại, rừng này đa phần đều là Mộc linh khí chứ Phong linh khí thì rất ít. Vậy mà hắn có thể kiểm soát được chúng dễ dàng như vậy sao?
Biết được nàng chuẩn bị hỏi mình, Nguyễn Long Duy trả lời:
"Tên nó hẳn nên là Thừa Phong Kiếm Chỉ, nhưng ta gọi Thừa Phong Chỉ."
Biết được đối phương vẫn còn thắc mắc, hắn nói tiếp:
"Uy lực ban đầu vốn không mạnh, thế nhưng mạnh ở chữ Thừa. Mượn của đối phương, biến nó thành của mình. Đương nhiên, muốn thuần thục nó thì trước hết cần phải rèn luyện khả năng cảm nhận gió lẫn Phong linh khí."
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Thực tế lại tiếp tục trôi qua 2 tháng, cuối năm sắp đến.
Minh Nguyệt Kiếm xuyên phá mây trời, ngự không mà tiến, bỏ lại Thừa Phong kiếm đang ở gần mặt đất.
Nguyễn Long Duy đứng nhìn dãy núi trước mặt.
Núi cao vời vợi, dài không thấy được điểm cuối.
Hắn híp mắt lại, cố gắng khắc họa hình ảnh này vào đầu.
Đây quả thật quá lớn. Thiên Sơn, Kiếm Sơn nhà hắn còn không lớn bằng 1 góc của Bãi Vỹ Liên Sơn nơi đây.
Thế mà trên bản đồ chỉ vẽ một đường vẽ nằm ngang, đánh dấu có chút hời hợt.
Núi non gập ghềnh, khúc khuỷu, lại ngoằn ngoèo tựa như một con rắn đang trườn lên vậy. Dùng từ Bãi Vỹ có hơi hạ thấp giá trị dãy núi này.
Có cái đuôi nào dài đến vậy sao? Đơn giản mà nói, hắn chu du đó giờ, đi qua rất nhiều nơi nhưng cộng lại quãng đường hết thảy chắc chắn cũng không được 1 phần 10 của cái này núi. Đơn giản miêu tả bằng 2 từ quá lố bịch.
"LỐ BỊCH!"
Tiểu Huyền ở phía dưới, nói vọng lên phía trên, trong giọng chứa ý cười:
"Tiên sinh, ngài choáng ngợp à? Khách du lịch mới tới mang theo tự mãn hẳn đều sẽ bị núi này gõ nhẹ cái đầu.
Đây được xưng là đại lục đệ nhất Liên Sơn. Đơn giản là vì nó quá lớn."
Hắn ghi nhớ xong hình ảnh vào đầu, tỉnh lại trước cảnh tượng hùng vĩ này, hạ thấp Minh Nguyệt Kiếm bay xuống phía dưới.
"Núi này bắt đầu từ đâu? Sao lúc trước ngươi không nói rõ núi này dài đến thế."
Tiểu Huyền sờ lên đầu nhỏ, lại nói:
"Ta hẳn có nói qua với ngài. Cái này núi rất lớn, cần phải băng ngang qua nó mới đi tới được Vọng Giao thành được."
Nguyễn Long Duy nghĩ nghĩ, tiến đến gần Tiểu Huyền giựt lấy bản đồ. Sau đó, hắn lại hỏi:
"Núi lớn như vậy, hẳn có từ lâu lắm rồi à? Lại bắt đầu từ đâu, kéo dài đến đâu?"
Tiểu Huyền cố gắng lục lọi trong đầu. Nàng tiến lại gần, lấy ngón tay ngọc chỉ lên bản đồ, nghiêm túc trả lời:
"Theo ta biết, hẳn bắt đầu từ ven biển Đông Uyên, chỗ hơi lệch xuống phía nam này, sau đó kéo dài đến gần trung tâm đại lục mới kết thúc."
Dài đến vậy? Khoảng 1 nửa chiều dài lục địa? Dãy núi này à, ta hoài nghi nó có huyền cơ.
Tiểu Huyền lại chỉ tay xuống phía dưới bản đồ, nơi có một vùng biển rất lớn, nằm ở bên trong đại lục.
"Theo ký ức ta có được từ mẫu hậu, nơi này ắt hẳn phải có trước đại chiến Yêu tộc lần đó.
Lúc trước ta cói nói, đại chiến khi đó vô cùng lớn, cả lục địa cũng bị ảnh hưởng. Mà Nội Hải này cũng do mấy cái Yêu Hoàng đ·ã c·hết kia tạo ra."
Nguyễn Long Duy nhìn chăm chú vị trí của Nội Hải trên bản đồ, thở một hơi cảm thán.
Gọi là Nội Hải, thật ra còn lớn hơn cả địa bàn của 4 cái kia tộc lẫn Mộc Linh Nhĩ cộng lại, hèn gì Giao Long nhất tộc không thèm đếm xỉa đến c·hiến t·ranh của bọn họ. Đứng ở tầm mắt bọn hắn, hẳn cũng như xem con nít nhà hàng xóm bày trận mà đánh. Muốn so với Giao Long nhất tộc này, cũng chỉ có Thôn Lôi Cóc nhất tộc ở phía Bắc đủ đẳng cấp.
Hắn cầm lên bản đồ, cũng ngộ ra một việc. Hắn hỏi Tiểu Huyền.
"Khi đó các Yêu Hoàng chiến đấu, đã làm cho phần lục địa này bị hủy đi. Từ đó sinh ra Nội Hải, mà Bãi Vỹ Liên Sơn bởi vì ở cạnh bên cũng bị liên lụy, bị lún sâu xuống gần mực nước biển, có đúng không?"
Tiểu Huyền gật đầu.
"Đúng. Liên Sơn bị giảm đi độ cao, dần dần không còn lọt vào tầm mắt của các tộc phía Bắc."
Nguyễn Long Duy hỏi tiếp:
"Được. Vấn đề này đã thông. Đến vấn đề tiếp theo, ngươi có biết cách đi qua núi này chưa? Cái này núi lớn như vậy, còn có nhiều Linh khí hội tụ, chắc chắn sẽ có không ít Yêu Tướng, Yêu Vương ẩn giấu bên trong.
Bởi vì trước mắt là núi, bắt buộc phải đi qua đỉnh. Chúng ta cũng không thể dùng cách cũ như chọn đường khác, luồn qua các tộc lớn để trốn."
Tiểu Huyền lấy ra một tấm da thú khác. Chất liệu vẫn còn tươi mới, có vẻ là làm không lâu. Bên trên có đánh dấu một chỗ thông đạo dưới lòng đất, vị trí ngay bên cạnh Liên Sơn, cũng gần với chỗ bọn hắn.
Nguyễn Long Duy dùng thần thức nhìn vào, ngạc nhiên hỏi:
"Địa mạch? À không, là Long Mạch. Cái này mà mẫu hậu ngươi cũng biết?"
Tiểu Huyền ngây ngốc, lại trừng mắt nhìn người trước mắt.
Mẫu hậu nàng là Yêu Hoàng đó tiên sinh à. Có Yêu Hoàng nào thiếu hiểu biết sao? Nếu có thì tên Yêu Hoàng đó leo l·ên đ·ỉnh bằng cách nào?
Nguyễn Long Duy ho nhẹ một cái, giải thích nói:
"Hoàng Hậu hiển nhiên sẽ nắm mọi việc ở trong lòng bàn tay, nhất là khả năng cảm nhận nguyên khí. Thế nhưng ý ta ở đây chính là chỗ Long Mạch này.
Long mạch là nơi tụ hội Nguyên khí trời đất, mà mẫu hậu của ngươi biết nhưng lại không muốn chiếm lấy sao? "
Khác nào phàm nhân thấy vàng rớt dưới đất lại không nhặt chứ?