Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 142: Bãi Vỹ Liên Sơn (2)



Chương 141: Bãi Vỹ Liên Sơn (2)

Tiểu Huyền lắc đầu, giải thích:

"Tiên sinh, ngươi hiểu sai. Tuy gọi nó là Long Mạch, nhưng cũng chỉ là nói thiếu. Đầy đủ nên gọi nó là Cựu Long Mạch."

Hắn nghe xong, lại tiếp tục nói ra suy luận:

"Cựu? Đã từng là Long Mạch sao?"

"Để ta đoán nhé. Nơi này trước đây bị mấy cái kia Yêu Hoàng rút hết Nguyên khí đi, bây giờ đã phế? Nói như thế, nơi này không khác gì trái chuối chỉ còn vỏ, vô giá trị nên Hoàng Hậu không thèm ngó tới?"

Tiểu Huyền nghe thấy rất nhiều câu hỏi, vội trả lời:

"A, so sánh Long Mạch với vỏ chuối? Tiên sinh, ngươi đợi ta..."

Không để cho nàng cắt lời, Nguyễn Long Duy tiếp tục nói:

"Thế nhưng nơi đó chỉ tính vô giá trị với cấp bậc như Yêu Hoàng mà thôi. Vỏ chuối cũng có gia súc ăn nữa.

Mà tu sĩ chúng ta so với mấy cái kia Yêu Hoàng, hẳn còn không bằng gia súc. Như vậy ngươi đoán xem bên trong còn có kẻ khác không? Nhỡ đâu thêm ra một cái khác Quy Huệ Vương, e rằng ta không có Quy Minh thứ hai làm phù bình an.

Long Mạch này quá nguy hiểm. Ta yêu cầu đổi sang phương án khác."

Tiểu Huyền giống như muốn bật khóc, chờ đợi tên này nói xong, ủy khuất mà nói: "Thế nhưng mà... Thế nhưng mà..."

Nguyễn Long Duy lắc đầu, kiên quyết nói ra: "Không có thế nhưng mà là gì hết. Ngươi mau nghĩ phương án khác đi. Nếu không có, vẫn là nên đi đường vòng ra ven biển, lại tốn thêm 5 10 năm mà thôi. Ít nhất còn có ít thông tin mà tránh né."

"Thế nhưng, mẫu hậu có để lại Linh Nhĩ cấm chế bên trong Long Mạch. Ngoại trừ Yêu Hoàng, chỉ có Linh Nhĩ Kiến nhất tộc, mới biết cách mở ra." Tiểu Huyền nhỏ giọng nói.

Nguyễn Long Duy nheo mắt lại, vốn muốn đưa tay gõ nhẹ trách móc, chợt ngừng.



"Ngươi cứng đầu thế nhỉ? Có muốn ta bỏ lại ngươi ở đây hay không?

Ừm. Đợi đã. Cái gì cơ? Cấm chế?"

Tiểu Huyền lấy một tấm da dê khác, bên trên có viết mấy chữ "Linh Nhĩ cấm trận".

Nguyễn Long Duy gãi gãi đầu, lái sang chủ đề khác:

"Ừm. Linh Nhĩ cấm trận, thế mà lại có loại cấm chế tốt như vậy. Vì sao ta đó giờ không nghe qua?"

Tiểu Huyền đáp lời:

"Tiên sinh, vậy chúng ta đi Long Mạch sao?"

Nguyễn Long Duy gật đầu trả lời:

"Ừm, nhìn thử một chút xem sao."

Hắn cũng không sợ Tiểu Huyền bẫy hắn. Kiến này đã ký Huyết Yêu Thệ với hắn, nhận hắn làm sếp đến khi tu vi của nàng vượt qua hắn hoặc khi hắn sa thải nàng.

Thật ra khi phát hiện ra Thánh lực trên người hắn, nàng vốn dĩ muốn nhận hắn làm chủ. Nhưng Nguyễn Long Duy không thích thế, chuyển thành làm sếp. Nàng chỉ cần nghe lời làm việc là được. Có gì không hài lòng cũng có thể góp ý để hắn thay đổi. Yêu cầu quá phận cũng có thể không đáp ứng, tiến hành đàm phán.

Cách thức này văn minh, lịch sự hơn, cũng góp phần tạo thêm lợi ích bởi hắn cũng không toàn năng, hẳn sẽ có việc đưa ra phán đoán sai lầm. Có nhân viên nhắc nhở cũng có thể giảm bớt.

Cũng vì đã ký Huyết Thệ, nàng cũng sẽ không thể tính kế hắn ta, nhất là trường hợp huyết mạch áp chế này càng khó hơn lên trời.

Một nơi hẻo lánh dưới lòng đất, vị trí cách xa Bãi Vỹ Liên Sơn chưa đến nửa ngày phi hành.

Một nữ tử đang ngồi chồm xuống, dùng máu trên tay mình cố gắng câu thông với trận pháp, hi vọng có thể đưa ánh sáng vào bên trong.



Một nam tử mặc áo da thú, nheo mắt nhìn xuống hố sâu không thấy đáy, bên trong đó còn toát ra một vẻ quạnh quẽ. Hắn hoài nghi hỏi:

"Long Mạch mà ngươi nói đây sao? Ta thấy nó còn giống hố tử thần hơn cả trên phim ảnh."

- "Tiên sinh, ngài nói cái gì phim?" Nữ tử hỏi lại.

Vừa rồi, sau khi cấm chế được mở ra, hắn có thả dây leo xuống thăm dò xung quanh. Nhưng hố này quá sâu, không thể cảm ứng hết được. Hơn nữa bên trong cũng có rất ít linh khí, không khí còn âm u. Nơi này không khác gì một bãi tha ma.

Hắn suy nghĩ chốc lát, nói:

"Nơi này quá quỷ dị, ta nghĩ vẫn nên đi vòng qua ven biển."

Quyết định xong, hắn túm lấy nữ tử ở bên cạnh, ném lên trên phi kiếm, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nữ tử là Tiểu Huyền, vốn còn định lên tiếng đàm phán, thế nhưng bên trong Long Mạch lại truyền ra âm thanh thê lương, rên rỉ làm rợn lòng người.

Nàng không sao nhưng người bên cạnh đã đứng hình. Sắc mặt đối phương trắng bệch, cắt không còn giọt máu, ngoại trừ hai đầu gối đang không rừng run giật, thân thể không hề cử động.

"Ma, có ma."

Theo sau âm thanh ma quỷ kia, bên trong Long Mạch hình thành một vòng lốc xoáy quỷ dị, tạo thành lực hút cực lớn, hút trọn cả hai vào bên trong.

Nguyễn Long Duy bị hút vào, kịp thời đã lấy lại tinh thần. Hắn túm lấy Tiểu Huyền, lập tức để cho Chân khí hóa cương, kết hợp cùng Thừa Phong kiếm pháp tạo thành lớp phòng ngự.

Hai kiếm Minh Nguyệt, Thừa Phong bay sát ở bên cạnh, tùy thời đều có thể hộ chủ. Không gian bên trong tăm tối, lại có quá ít linh khí để cảm nhận, thần thức còn bị hạn chế lực lượng quỷ dị, kỳ quái này ảnh hưởng.

Qua rất lâu, lốc xoáy cũng tan biến, đưa 2 người vào sâu bên trong.

Nguyễn Long Duy không hề buông lỏng cảnh giác, vẫn cố gắng thăm dò xung quanh.



Tâm niệm vừa động, Minh Nguyệt Kiếm bay khắp xung quanh để thăm dò, cảm giác vị trí xung quanh, tìm kiếm cạm bẫy.

Tiểu Huyền chỉ thấy được một mảnh tối đen xung quanh, hối hận vô cùng:

"Tiên sinh, cái này ta... Ta thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện này."

Hắn cũng không nói gì, tiếp tục thăm dò xung quanh.

Nơi này quá quỷ dị, không có thì giờ phân tâm.

Trong cái rủi có cái may, Hạo Nhiên chính khí giống như khắc chế loại quỷ dị này, mà Hạo Nhiên chi quang trên Minh Nguyệt Kiếm cũng giúp hắn cảm nhận càng nhiều.

Tâm hắn là kiếm, kiếm hắn là tâm.

Nguyễn Long Duy mượn nhờ Minh Nguyệt Kiếm, thăm dò khắp Long Mạch hoang phế này.

Đầu tiên đương nhiên là kiểm tra chỗ hắn đang đứng, xác nhận hoàn toàn không có nguy hiểm lại tiếp tục.

Sau khi biết được nơi này tạm thời đã an toàn, Nguyễn Long Duy cởi bỏ phòng hộ trên người, thu hồi Thừa Phong Kiếm, chỉ tập trung dùng Minh Nguyệt Kiếm để cảm nhận. Hắn lấy ra dây leo từ trong mai trữ vật, bắt đầu phân tán chúng ra khắp xung quanh, cảm ứng nguy hiểm.

Vừa rồi thời gian phòng hộ cũng không ngắn, chân khí lẫn linh lực đều bị tiêu hao. Nếu như liên tục mở ra phòng hộ, hắn cũng sẽ không đánh mà thua.

Tiểu Huyền biết được mình không giúp được gì, liên yên lặng tại chỗ. Nàng cố gắng lục lọi ký ức truyền thừa trong đầu, xem xét vị trí mình đang đứng là ở đâu.

2 canh giờ lại qua, không gian vẫn ở trong trạng thái yên tĩnh.

"Vèo."

Minh Nguyệt Kiếm trở lại vị trí của chủ nhân, bắt đầu tan biến, dung hợp năng lượng trở về cơ thể.

Thăm dò được một phần của nơi đây, cũng không cảm giác được cái gì linh khí ba động hay bất kỳ dị thường nào.

"Hẳn sẽ không có nguy hiểm từ Ngưng Đan kỳ trở xuống. Hạo Nhiên chính khí vốn dĩ là khắc tinh của tà vật quỷ dị nên dựa vào tu vi của ta cùng Kiếm tâm, khả năng dò xét hẳn cũng nên duy trì ở Ngưng Đan kỳ hay Yêu Tướng.

Trừ trường hợp đối phương là Yêu Vương hoặc Nguyên Anh trở lên, mới khó có thể dò xét. Nhưng nếu như dò xét được, ta cũng không có sức phản kháng. Chênh lệch cảnh giới quá lớn, con kiến có cố vùng vẫy ra sao cũng chỉ là trò hề.