Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 143: Chuẩn bị



Chương 142: Chuẩn bị

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Nguyễn Long Duy búng nhẹ ngón tay. Linh lực tùy theo đó chuyển động, phối hợp cùng hạo nhiên chính khí, ngưng tụ thành hình dạng một ngọn đèn. Mà đèn này đương nhiên tỏa ra Hạo Nhiên chi quang.

Tiểu Huyền bị hành động này làm cho tỉnh lại. Nàng mơ hồ hỏi:

"Tiên sinh, ngài muốn làm gì?"

Hắn cầm lên ngọn đèn, lại chiếu rọi nó lên phía trước, nói:

"Thăm dò nơi đây. Cũng không thể ở yên một chỗ được. Ít ra cần phải hiểu rõ ta đang gặp phải vấn đề gì."

Tiểu Huyền gật đầu, giơ tay chỉ một phương hướng, sau lại chỉ chỉ cái đèn.

"Ta có kiểm tra qua trí nhớ, nơi này hẳn đã rời xa ngã ba của Long Mạch, nằm ở nhánh bên phải, mà theo trí nhớ thì cần phải đi qua bên trái mới đúng. A, cái đèn kia là gì?"

Nguyễn Long Duy nhìn về hướng quay về ngã ba, khẽ lắc đầu mà nói:

"Tiếp tục đi hết cái này nhánh bên phải thôi. Phía sau ta đã thăm dò qua, đó là đường cụt. Hẳn đã bị chặn lại. Cũng không cần phải quay về."

Sau đó, hắn lại nhìn về phía đèn được ngưng tụ bằng Linh lực trên tay, khẽ cười:

"Đèn này chỉ là Linh lực ngưng hình mà thôi, cũng chả có tác dụng gì đặc biệt. Chỉ là ta cảm thấy đi trong đêm tối cần cầm đèn. Có món đồ này bên cạnh, ít nhất cũng cảm thấy an tâm hơn, làm cho bản thân thoải mái."

Tiểu Huyền nghe xong, tê hết cả đầu óc.

Lối vào bị bịt lại rồi? Lúc chúng ta bị hút vào thì có bị bịt đâu?

Nàng vội vàng chạy lên trước, chắn người mà khuyên:

"Tiên sinh, cái này rõ ràng là bẫy. Đi lên trước khác nào chui đầu vào miệng cọp."



Hắn mỉm cười, nhìn xuống đất nói:

"Ngươi cũng biết, nơi này từng là Long Mạch. Ngươi cảm giác tu vi cỡ nào có thể khoét được một lỗ của Long Mạch. Tu vi Trúc cơ ta, nắm chắc 10 phần không được rồi đó. Ta cũng không muốn bị vây ở nơi đây. Linh khí ít ỏi thế này, không bao lâu tu vi cũng sẽ thụt lùi. Đến lúc đó cũng sẽ phải c·hết dần."

Tiểu Huyền thở dài, cảm nhận được linh lực trên cơ thể của mình, tuy rằng rất chậm nhưng quả thật suy yếu nên không tiếp tục cản đường nữa.

"Nhưng cũng không phải đi chịu c·hết a."

Nguyễn Long Duy bước qua nàng, ngoảnh đầu lại, trên khóe miệng lộ ra một vệt cong, bình thản động viên, trong lời nói mang theo một chút Hạo Nhiên chính khí, vừa ấm áp, vừa đáng tin cậy.

"Dẫn đường đi. Ta đã đồng ý bảo hộ ngươi. Mới đó đã quên sao?"

Nhân giới. Tây Vực. Thiên Kiếm Sơn Trang.

Thiên Sơn.

"Bình An, ngươi dẫn đệ tử Luyện khí kỳ trở xuống đi theo địa đạo, âm thầm rời núi đi. Nhớ dẫn cả Hồng Linh cùng Bá Thành đi cùng." Nhị trưởng lão nhìn lấy người trước mặt, thở dài nói.

Chưa qua tới 2 năm, tóc của hắn vốn đã bạc, bây giờ lại càng thêm bạc.

Thẩm Bình An vốn dĩ bị gọi trở về, vừa đặt chân lên núi, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền đã phải rời đi. Mà lần này e rằng có chuyện lớn sắp xảy đến, phải dẫn cả bọn trẻ con xuống núi.

Hắn cẩn thận lựa lời, chậm rãi hỏi:

"Nhị trưởng lão, có chuyện gì sắp xảy ra sao?"

Nhị trưởng lão cố cười, đưa tay vỗ vai hắn trấn an:

"Có chút chuyện nhỏ. Ngươi không cần quá lo. Lần này làm vậy chỉ để phòng. Ngươi cứ yên tâm chăm sóc mấy tiểu tử kia. Sơn trang chúng ta cũng không phải nỏ mạnh hết đà, sao có thể xảy ra chuyện gì được?"



Sau đó, Nhị trưởng lão tiếp tục lấy ra một phong thư từ bên trong nhẫn trữ vật, tiếp tục ôn tồn dặn dò:

"Còn lá thư này, ngươi giữ lấy đi. Sau này gặp lại Chử Sen thì giao nó cho hắn. Cũng không cần gấp gáp tìm đến hắn, gặp lại tiện tay đưa là được. Không gặp coi như thôi."

Thẩm Bình An nhận lấy phong thư đang chầm chậm bay về phía mình, cẩn thận thu vào trong túi.

Hắn cũng nhớ tên sư đệ này của mình. Lặn mất một hơi gần 10 năm, cũng không rõ bây giờ đang ở đâu.

Hắn ngước nhìn Nhị trưởng lão, vốn còn muốn nói gì đó, lại thôi không nói, chỉ biết cung kính cúi đầu hành lễ rồi lui xuống:

"Đệ tử tuân lệnh."

Nhìn lấy bóng lưng của Thẩm Bình An rời đi, Nhị trưởng lão cũng hóa thành độn quang, quay trở về sảnh nghị sự.

Sảnh nghị sự.

Mười mấy vị trưởng lão tập trung ở đây, bàn luận gay gắt. Việc Nhị trưởng lão trở về cũng làm cho bọn hắn để ý.

Một vị trưởng lão cầm lấy phong thư trên tay, nhìn Nhị trưởng lão hỏi:

"Ngươi an bài kỹ như thế vì chuyện này sao?"

Nhị trưởng lão gật đầu, cũng giải thích:

"Thà xem như có, còn hơn xem là không. Trong thư có nói, phía thượng tông đang gấp rút chuẩn bị công đánh ma môn, trước tiên hẳn sẽ đánh vào Địa Ám Tông.

Lúc đó, toàn bộ Tây Vực sẽ đổ dồn chú ý về phía Đông bên đó. Thiên Kiếm Sơn trang chúng ta nằm ở Sườn Tây, sẽ lọt vào điểm mù, dễ dàng bị 3 cái ma môn còn lại công phá.

Nhất là Cửu U Lâu kia, ẩn tàng không biết bao nhiêu năm qua. Ắt hẳn cất giấu nhiều hơn 2 tên Nguyên Anh."



Mấy vị trưởng lão bắt đầu mở khẩu, tranh cãi càng thêm huyên náo.

- "Đỉnh cấp đánh Địa cấp, hẳn sẽ không cần huy động toàn lực. Cũng sẽ chừa lại lực chú ý đến 3 cái ma môn còn lại. Nhưng lão Nhị nói có phần đúng, Cửu U Lâu kia không đơn giản. Nếu như bọn chúng bí quá hóa liều, hẳn sẽ chuyển sang công đánh kẻ yếu như chúng ta."

- "Sao các ngươi không nghĩ bọn hắn sẽ rút về Nam Bộ? Có Thánh Cung hậu thuẫn ở sau, hẳn sẽ không bị bỏ rơi."

Nhị trưởng lão lắc đầu, nói:

"Bọn hắn kinh doanh hơn 2000 năm, vì trải thảm để Thánh Cung tiến vào Tây Vực, hẳn sẽ không có chuyện không đánh mà lui.

Bởi vậy, lần đại chiến này sẽ rất khó đoán. Ta cũng vì sắp xếp chu toàn mà mới gọi Bình An trở về."

Thiết Điền nãy giờ không nói gì, chợt hỏi:

"Đại trưởng lão thì sao? Có thông tin gì của hắn chưa? Vị trí trang chủ cũng không thể để trống quá lâu."

Nhị trưởng lão lắc đầu nói:

"Ta đã gửi phi kiếm truyền tin 2 lần rồi. Vẫn không thấy hồi âm. Tạm thời không cần tính Thẩm sư huynh vào. Chúng ta cần phải tự mình chuẩn bị. Thời gian gấp rút, còn chưa tới 1 năm nữa. Mọi người cũng cần phải tăng tốc lên."

- "Hắn hẳn vẫn còn đang ngộ kiếm, chưa thể quay về được. Đáng lẽ ngay từ đầu nên phái một người trong số chúng ta đi."

- "Đồ ngu ngục. Khoảng cách 2 bộ xa thế nào, ngươi hẳn phải hiểu rõ. Mơ tưởng phi kiếm vài năm có thể đi đến sao? Chưa nói đến mấy cái kia tông môn hỗ trợ ngươi dùng truyền tống trận, dù có cho ngươi mượn, hẳn cũng sẽ không kịp đến đó. Trong hơn chục năm, đừng nói đến chuyện trở về."

- Ai. Truyền tống đồ vật thì dễ rồi, thế nhưng muốn di chuyển con người ở khoảng cách xa vẫn khó mà làm được."

- "Thôi không nói đến cái này. Bọn đệ tử xuống núi sẽ đi đâu? Có sắp xếp ổn thỏa chưa?

- "Vẫn còn mấy tòa động phủ chúng ta bỏ hoang gần ven biển. Hẳn là từ thời điểm sau khi Hải Triều Tông bị diệt. Bên trong còn có không ít tụ linh trận, chỉ cần sửa lại là có thể dùng."

- "Cũng được. Nơi đó không còn được sử dụng, hẳn sẽ không bị mấy người còn nhớ đến."

- "Bên phía Tiêu Thủy cũng có đánh tiếng, cần hỗ trợ có thể liên hệ mấy chi nhánh tại phàm quốc. Bọn hắn cũng có không ít nơi trú ẩn tạm thời, sẵn sàng cho chúng ta mượn."

- "Mà Lỗ đạo hữu vẫn chưa được thả ra. Các ngươi nói xem, thượng tông muốn làm gì? Lẽ nào thật muốn xác lập lại vị thế bá chủ của Tây Vực sao?"