Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 144: Lữ Mộc



Chương 143: Lữ Mộc

Thiết Điền cười khẩy, biểu lộ xem thường thấy rõ, nói ra:

"Mấy con khôi lỗi vô cảm kia sẽ không làm chuyện dư thừa như ngươi nói. Bọn hắn hẳn muốn âm mưu việc gì mới điều động toàn bộ Tây Vực.

Yên lặng suốt hơn 2000 năm nay để cho Thánh Cung len lỏi vào Tây Vực. Bây giờ lại đột ngột ra hẹn ước 10 năm này, chuyện này mà không có quỷ kế bên trong thì Thiết mỗ chấp nhận bẻ kiếm không tu nữa."

Một vị trưởng lão ho nhẹ, nói:

"Khục... Thiết Điền, ta nhớ ngươi rất thích ra ngoài du lịch, cũng có thu qua không ít truyền thừa khác đúng chứ? Bẻ kiếm là đang dự định đổi qua cái tông cái môn nào rồi sao?"

Nhị trưởng lão lắc đầu, cắt ngang lời nói của mọi người:

"Thôi, được rồi. Việc này thương lượng đã nhiều, cứ như lần trước đã nói. Thượng tông dù sao cũng là thượng tông. Chúng ta nhỏ yếu hơn, chỉ đành nhận lệnh mà thôi.

Lần này cử Thiết Điền đi hội binh đã đủ. Viện lí do Sơn Trang còn chưa tìm được Trang chủ tân nhiệm, cần lưu lại lực lượng phòng hờ Ma môn t·ấn c·ông.

Vị kia cũng có nói, lần này chỉ là chuyện của nội bộ Tây Vực mà thôi, sẽ không có các Bộ khác nhúng tay vào."

"Mà Ma Môn bọn hắn cũng không có dấu hiệu muốn hòa đàm cùng thượng tông, đại chiến xem như chắc chắn.

Sau khi Địa Ám Tông bị diệt hẳn sẽ tới Cửu U Lâu.

Chúng ta chỉ cần cẩn thận đối phó, khả năng cao sẽ không có thêm phiền phức khác phát sinh."

Một vị trưởng lão chợt hừ giọng, nghi ngờ nói: "Vị kia sao? Lần trước, hắn có nói Chử Sen không sao, thế nhưng cũng đã gần 10 năm rồi vẫn không có tin tức. Liệu lời của hắn còn đáng tin không?"

Thiết Điền nghĩ đến người kia, trong lòng còn nhớ rõ hồi ức cũ, đảm bảo nói ra:

"Thân phận của hắn không đơn giản. Tu vi dù mới bước vào Kim Đan sơ kỳ cũng đã siêu việt thực lực của chúng ta. Cộng thêm một thân chính khí kia sẽ không hạ thấp giá trị chính mình, đi lừa gạt chúng ta đâu."

- "Thế ngươi cho ta biết Chử sư điệt đi đâu rồi?"

- "Đúng thế. Tung tích của hắn không ai biết rõ, bây giờ chiến sự càng đến gần, chỉ cần xui xẻo đi nhầm liền sẽ lạc vào chiến địa của Ngưng Đan, thậm chí Nguyên Anh tu sĩ. Ngươi tính để hắn lang thang ở ngoài đi loạn, cho truyền nhân của Trang chủ c·hết yểu à?"

- "Lão bát, ngươi có ý gì?"

- "Ý của ta chính là như ngươi nghĩ đấy. Thế nào?"



Chủ đề về Chử Sen được nhắc đến, sảnh nghị sự lại tiếp tục nhốn nháo thêm rất lâu.

Cửu U Lâu. Vị trí lầu ở giữa. Trong một căn phòng nào đó.

Nam tử nho nhã đang ngắm nhìn về hướng Tây. Tầm mắt của hắn đưa rất xa, cũng không rõ hắn muốn nhìn đến nơi nào.

Nam tử cầm một lá linh phù truyền tin, tiện tay tạo ra một đoàn linh hỏa, đốt cháy linh phù.

Hắn y nguyên nhìn về phía trước, vẻ mặt bình thản như trước đó, mở miệng nói:

"Sư muội, có một cái tin tốt cho ngươi a. Người kia hẳn không có c·hết. Nhưng cũng không biết hắn đang ở đâu."

Sau lưng hắn là một nữ tử. Nàng đang ngồi trên bàn gỗ, nhâm nhi một tách trà.

Nghe được "tin tốt" xong, tay nàng hơi mất bình tĩnh. Linh lực không bị khống chế, vô tình tuôn ra.

"Xoảng."

Tách trà vỡ toang. Nước trà rủ xuống mặt bàn, tràn xuống y phục của nàng.

Nữ tử không quan tâm đến những thứ này. Nàng nheo mắt nhìn về người trước, cũng không nói gì.

Mái tóc dài trắng xóa tung bay theo gió, da mặt trắng bệch tựa như dùng quá nhiều phấn.

Nàng lấy lại bình tĩnh, khống chế linh lực của mình thành một sợi chỉ mỏng như dây cước. Chỉ nhỏ nương theo hướng đi của ngón tay nàng, phóng thẳng về phía trước, mong muốn cắt phăng vật này.

"Sư muội, ngươi cũng đừng đùa nữa."

Nam tử mỉm cười, lại phất tay. Trên tay hắn phóng ra một cây châm, hướng về phía sợi chỉ.

Chỉ xuyên qua châm, lại bị châm buộc lại.

"Lần trước rõ ràng đã thỉnh được Thiên Phạt, hắn lại còn có thể vượt qua được. Ngươi nói xem, người này có bảo vật gì trên người?"

Nữ tử nói, trong giọng chỉ mang theo hận ý cùng băng lãnh:

"Ta không cần biết hắn có cái gì. Ta chỉ biết một việc, hắn phải c·hết."



Lần trước nàng không thể tự tay g·iết được hắn, cũng bởi vì được phân phó, không thể vọng động.

Nam tử chẹp lưỡi lại, ánh mắt nhìn về nơi xa xôi kia lại thêm phần chờ mong, cộng thêm một chút tham lam.

"Thực lực của hắn quả thật rất mạnh. Lần trước sư phụ không cho chúng ta trực tiếp đối đầu với hắn hẳn có một phần lí do cũng bởi vì kiêng kỵ cái này. Thế nhưng thời hạn 10 năm cũng sắp đến.

Sư muội, ngươi nói xem hắn sẽ dám lộ mặt hay không?"

Nữ tử hơi nhích lông mày lên, cảm giác khó chịu lộ ra.

"Lữ Mộc, là sư phụ của ngươi, không phải chúng ta. Ta cùng hắn chỉ đơn giản giao dịch cùng nhau, không có danh nghĩa sư đồ."

Nàng đứng dậy, cũng đưa mắt nhìn về phía Tây, sau lại bước ra khỏi phòng, kèm theo một câu:

"Chiến dịch lần tới, ta cũng đi."

Mà theo bước chân của nàng, sợi chỉ cũng dần dần tan biến, linh lực được thu hồi trở về trên người.

Đợi nàng rời đi thật xa, nam tử tên Lữ Mộc mới khẽ liếm môi, mỉm cười nói, lộ bản chất dâm tà:

"Mục sư muội, ta nhìn xem ngươi hống hách được bao lâu. Chờ sư phụ chơi xong, đồ bỏ đi như ngươi, đến lúc đó lại đến lượt ta. Hà hà."

Bãi Vỹ Liên Sơn. Bên trong Long Mạch.

Nguyễn Long Duy tiếp tục tiến về phía trước, Tiểu Huyền chậm rãi theo sau.

Bọn họ đã đi bộ hơn 2 canh giờ nhưng vẫn chưa tìm được thứ gì.

Đi bộ vì tiết kiệm sức lực, không thể lãng phí vào việc chạy bộ.

Tiểu Huyền nhìn xuống mặt đất, hỏi:

"Tiên sinh, còn phải đi bao xa? Địa hình càng lúc càng xấu, linh khí cũng càng thưa thớt. Bên trong nơi quỷ dị thế này có thể có được gì chứ?"

Nguyễn Long Duy không trả lời nhiều, chỉ nói câu: "Tiếp tục đi."

Hắn cũng có suy nghĩ giống Tiểu Huyền, thế nhưng cũng hết cách rồi. Hi vọng phía trước còn có manh mối của đường ra, hoặc cường giả ở phía đó có thể cần hắn làm việc.



Minh Nguyệt Kiếm không cảm giác được đối phương, nếu có người thì chỉ có thể là cường giả.

Nếu có việc cần đến hắn, dễ thương lượng.

Đáng tiếc, đã đi hết đường. Ngõ cụt hiện ra ở trước mặt hắn. Cũng không tìm ra bất kì manh mối nào của lối ra.

Ầm ầm ầm.

Bên trong Long Mạch chấn động, mà vị trí 2 người đang đứng cũng đổ sụp xuống.

Nguyễn Long Duy lập tức cảnh giác, mở ra phòng hộ như lần trước.

Mặt đất sụp xuống, cũng tạo ra một cái hố khổng lồ bên dưới.

Hắn ngự kiếm đứng đó, đăm chiêu quan sát.

Tiểu Huyền được túm lấy, hỏi thăm:

"Tiên sinh, hố kia?"

Hắn gật đầu, thả người bay xuống.

"Ừm, xuống."

Hố sâu thật sâu, rơi xuống lại thật mau.

"Thả người bay xuống, mượn nhờ Phong linh khí còn tồn tại trong người làm lực cản giảm lại tốc độ. Dựa theo thời gian rơi, khối lượng cùng vận tốc, đại khái sâu khoảng hơn 1000km. Hẳn chưa đạt đến tâm của lục địa."

Thật sâu!

Hắn không dám tưởng tượng làm sao để bay lên lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện.

Chợt, hắn đưa thần thức lần lượt quét ra bốn phía xung quanh, liền xém chút mất bình tĩnh.

Ở nơi đây không có gió nhưng cảm giác còn lạnh hơn.

Xương khô mục nát, chiến kỳ rách rưới, mảnh vỡ pháp bảo đều nằm vương vãi trên mặt đất.

"Hẳn là một chiến trường thời xa xưa." Hắn tự nói.

Dò xét kỹ càng xung quanh, không cảm giác được gì nguy hiểm, Nguyễn Long Duy thu hồi Thừa Phong Kiếm, chậm rãi đạp từng bước xuống đất. Hắn bắt đầu thăm dò chiến trường này còn Tiểu Huyền ở bên cạnh thì đã sợ hãi tột cùng, không còn dám cất lời, chỉ lẳng lặng bước theo, hai tay níu chặt áo lông sau lưng hắn.