Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 166: Quang Âm Khắc Lậu



Chương 165: Quang Âm Khắc Lậu

Nguyễn Long Duy nghe xong, trong lòng liền sinh ra nghi vấn: "???"

Thế nhưng trước mặt hắn là một vị cường giả, đến việc nghĩ bậy hắn cũng không dám làm. Lỡ như đối phương có thuật đọc nội tâm hay xem mặt thì sao? Hắn không dám đánh cược.

Duy đan tay lại đưa về trước, cúi đầu nói:

"Bẩm tiền bối, vãn bối chỉ vô tình đi qua đây chứ cũng không có ý nguyện nào cả. Nếu như có chỗ nào quấy rầy, xin tiền bối tha thứ"

Ốc sên nghe xong, cũng không vội trả lời. Y nhấc lên ấm trà, tự mình rót vào chén của Nguyễn Long Duy.

"Tiền bối, việc này ngài cứ vội để vãn bối làm." Hắn vội đứng dậy, đưa tay ra muốn đỡ lấy ấm trà.

Nhưng hắn căn bản không thể chạm đến được ấm trà.

Thời gian trong mắt hắn chợt chậm dần, đôi tay chuyển động cực chậm, cứ như nó đang đứng yên, mà tốc độ của ốc sên lại tăng lên.

Róc rách... Róc rách...

Nước được đổ đầy vào tách trà, ốc sên cũng đã ngồi xuống.

Y nhìn về phía Nguyễn Long Duy, trong giọng nói vô cùng chân thành, chỉ đơn giản mong muốn mời vị khách quan này uống trà:

"Khách quan, mời uống trà."

Nguyễn Long Duy không dám từ chối, cũng cố gắng trấn định chính mình. Hắn vội vàng nói lời cảm ơn rồi cầm lên tách trà:

"Đa tạ tiền bối mời trà."

Nước vừa chạm vào cuống họng đã tạo nên cảm giác sảng khoái cùng cực. Tựa như cây khô được dội mưa sau một mùa h·ạn h·án.

Còn vị trà, không hề đắng, cũng không hề chát. Bởi vì trà này không có vị.

Nhưng Nguyễn Long Duy cảm giác được một điều khác. Trà đem đến cảm giác thanh tịnh, vô cùng thanh tịnh.



Hắn nhìn về phía ốc sên, thấy được đối phương nhẹ gật đầu với mình.

"Đây là đồ tốt." Hắn tự nói.

Nguyễn Long Duy nhắm mắt lại, bắt cảm nhận chỗ tốt mà nước trà đem đến. Nước trà dạo quanh cơ thể, bắt đầu tẩy rửa cơ thể hắn một lần nữa.

Hắn chợt có ý nghĩ, liền nghe được ốc sên nói:

"Đúng vậy. Trà này có khả năng chữa trị thương tổn do Lôi kiếp gây ra. Dù cho trước đó cơ thể không hề có dấu hiệu nào, nhưng tổn thương mà nó nhận phải không hề ít. Dù sao, Lôi kiếp chính là Lôi kiếp, không phải chuyện đùa. Nếu ngươi cứ để nó tích tụ trong cơ thể một thời gian dài, cũng không phải chuyện tốt." Ốc sên ngả bài.

Nguyễn Long Duy thở dài, nói:

"Tiền bối đúng là có cặp mắt sáng như đuốc, vừa gặp vãn bối liền đã nhận ra thương thế trên người. Hơn nữa, ngài còn giúp vãn bối chữa trị. Vãn bối đa tạ tiền bối lần nữa."

Ốc sên không đồng tình, nói:

"Khách quan không cần nói lời khách sáo. Ngươi có duyên đến đây, ta thân là gia chủ tất nhiên phải hiểu đạo đãi khách. Chỉ là chút thành ý mà thôi, không cần quan tâm chút điểm nhỏ nhặt này."

Nguyễn Long Duy yên lặng. Hắn vẫn như trước đó, không dám đặt câu hỏi cho vị này.

Hắn cũng không dám suy nghĩ, vừa rồi mới nghĩ đến đã bị đối phương biết được. Đây quả thật là cao nhân.

Ốc sên cầm lên tách trà uống, sau đó tiếp tục nói: "Khách quan, ngài đến đây vì muốn cầu nguyện sao?"

Nguyễn Long Duy khéo léo lựa lời:

"Vãn bối ở ngoài nhìn đến nơi đây, trong lòng sinh ra một chút hứng thú nên mới đi vào để ngắm nhìn. May mắn gặp được tiền bối ở đây, còn có thể được tiền bối mời trà đã là vinh hạnh vô cùng. Thật sự không hề có ước nguyện nào trong lòng cả."

Ốc sên tỏ ra tiếc nuối:

"Khách quan muốn rời đi rồi sao? Ngài có dự định tiếp theo sẽ đi đâu chưa?"

Nguyễn Long Duy không giấu diếm, vội đáp:



"Vãn bối dự định đi về phía Nam Thổ. Nghe qua danh của nơi đó đã lâu, trong lòng cũng muốn ngắm nhìn một chút."

Ốc sên tiếp tục hỏi:

"Khách quan đi xa như vậy ư? Ngài không định về thăm nhà à? Từ đây đi đến đó, cũng không phải một vài năm là có thể tới được."

Nghe đến chữ "nhà" Nguyễn Long Duy chợt nghĩ đến một vài hình ảnh. Sau đó, hắn khẽ lắc đầu, trả lời:

"Vãn bối cũng không có nhà để về. Lần này xuôi Nam, một phần lí do cũng vì muốn tìm một nơi an ổn tu luyện, sớm ngày thành đạo."

Ốc sên lại hỏi:

"Nghe khách quan nói như vậy, ta lại cảm thấy hứng thú. Chúng ta có duyên gặp mặt, cũng nên bàn luận một chút tâm đắc đúng không?" Nói xong, ốc sên lại bổ sung: "Đáng tiếc, ta đây chỉ là một cái phàm yêu, không có tu vi trên người, đành chỉ có thể nghe khách quan nói."

Nguyễn Long Duy không dám từ chối, chỉ có thể nói chuyện cùng ốc sên. Hắn biết ý tứ trong lời nói của ốc sên, muốn hắn kể cho ốc sên những gì đã trải qua ở đây.

Hắn kể ra tâm đắc của mình khi tu luyện, cũng kể ra những điểm mình muốn cải thiện. Hắn cũng kể ra linh căn của chính mình bị biến dị, mong muốn nghe được lí giải của đối phương với trường hợp của mình.

Thế nhưng ốc sên nói câu "thành thật xin lỗi" nó chỉ là một cái phàm yêu, không có kiến giải nào hết.

Tiếp đến, Nguyễn Long Duy nhắc lên Thánh tộc, ốc sên vẫn không biết.

Rốt cuộc, "bàn luận" lại biến thành "kể chuyện". Nguyễn Long Duy kể những gì mình gặp phải cho ốc sên nghe, mà nó cũng rất nhập vai, liên tục dùng lời hay ý đẹp tán dương hắn.

Sau đó, Nguyễn Long Duy cả gan thử hỏi ốc sên về cái gáo nước.

"Tiền bối, gáo nước này dùng để xem giờ sao?"

Ốc sên bình thản đáp lại:

"Đúng vậy. Khách quan cũng có hiểu biết về khắc lậu?"

Nguyễn Long Duy thành thật trả lời:



"Vãn bối có đọc qua trong sách."

(Khắc lậu là một đồ vật tựa như gáo múc nước, bên trong được chia vạch để xem giờ, được khoét một lỗ. Khi dùng chỉ cần đổ nước vào, sau đó dựa vào mực nước còn lại bên trong mà tính xem thời gian.)

Ốc sên lộ ra vẻ mặt "ồ, ra là vậy" sau đó nâng tay cầm lấy thanh gáo.

"Đây là bảo vật của bản Đình, tên là Quang Âm Khắc Lậu. Công dụng đúng như khách quan nói, dùng để xem giờ." Ốc sên nói xong, nhìn Nguyễn Long Duy một chút, nói tiếp: "Cũng đúng như suy nghĩ của khách quan, thứ này không phải để xem ngày giờ bình thường, mà dùng để xem xác định một mốc thời gian đặc biệt với bản đình. Mà nước ở bên trong đây, cũng là một loại nước đặc biệt."

Nguyễn Long Duy sợ hãi. Vừa nãy, hắn vừa mới lóe lên 1 chút suy nghĩ trong đầu, liền bị biết được. Thật không dám suy nghĩ nhiều khi còn ngồi ở đây.

Mà còn có một điều kỳ lạ, vị ốc sên này giấu giếm không trả lời hắn từ nãy giờ. Nhưng đến khi hỏi đến gáo nước lại trả lời hắn. Lẽ nào ốc sên gài hắn?

Ốc sên cầm lên Quang Âm Khắc Lậu, chậm rãi rót vào tách trà của Nguyễn Long Duy. Không nhiều, chỉ vài giọt.

Nguyễn Long Duy vẫn như lần trước, không thể ngăn cản sự việc phát sinh.

"Khách quan, nước này của bản đình rất quý giá, phải mất rất lâu mới có thể tạo ra một ít. Hôm nay, ta và ngươi có duyên, đành lấy ra một chút ít này mời ngươi. Khách tới nhà, ta cũng chỉ làm đúng đạo đãi khách. Cũng mong khách quan đừng từ chối."

Ốc sên nói xong, lại cầm bình trà lên, tiếp tục rót vào ly của hắn. Mục đích làm vậy để pha loãng những giọt nước trong ly kia. Dù sao cũng chỉ có vài giọt, muốn uống cũng khó khăn.

Nguyễn Long Duy hơi chần chừ, nhưng chợt nhận ra tình cảnh của chính mình, căn bản không có quyền lựa chọn. Hắn vui vẻ cầm lên chén trà, nói câu cảm ơn rồi uống sạch.

Trà vẫn như trước, vô cùng thanh mát. Ngoài điều này ra, không còn gì khác. Nửa điểm cảm giác khác lạ cũng không.

Ốc sên lộ ra khóe miệng, cố tạo một nụ cười, giọng nói tràn đầy chân thành:

"Khách quan, hôm nay được gặp mặt quả thật rất vui. Không biết lần sau gặp nhau đã là khi nào. Ta cũng chỉ có thể chúc khách quan lên đường thuận lợi."

Ốc sên đã có ý tiễn, hắn cũng đành vui vẻ rời đi thôi.

"Vãn báo xin phép cáo từ. Hẹn sau này gặp lại tiền bối, lúc đó vãn bối đã có thể trả ơn ngày hôm nay."

Hắn thật lòng cảm ơn. Trà mà ốc sên mời hắn quả thật giúp cơ thể càng thêm sảng khoái, tinh thần cũng không còn mệt mỏi. Về phần nước trong Quang Âm Khắc Lậu, hắn không rõ, nhưng cảm giác nước này vô cùng thần kỳ. Ốc sên hẳn không có ý xấu. Dù cho có ý xấu thì hắn cũng có thể làm gì đây?

Mà lại, ốc sên cho Nguyễn Long Duy một cảm giác vô cùng an toàn. Tựa như cảm được người lớn che chở vậy, không hề có một chút cảm giác bất an nào. Cho nên, Nguyễn Long Duy cũng không còn cảm giác lo lắng nữa.

Nói xong, hắn ung dung bước ra khỏi cửa đình.