Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 165: Đình Quang Âm



Chương 164: Đình Quang Âm

Vọng Giao, tên như ý chữ, là thành nhìn về hướng Giao Long.

Đây là thành trì của Giao Long nhất tộc tiếp đón các tộc khác. Nếu người của Đông Uyên muốn đi vào Giao Long Nội Hải, bắt buộc phải đi qua thành này. Kẻ nào không vào thành trước mà dám ngang nhiên tiến vào địa phận của Giao Long nhất tộc đều sẽ bị trừng phạt.

Tiểu Huyền tiến lên phía trước, bắt đầu giới thiệu cho Nguyễn Long Duy. Linh Nhĩ Kiến đang m·ưu đ·ồ làm bá chủ một phương của Đông Uyên, đương nhiên sẽ không thể thiếu tình báo.

Nhìn từ trên xuống, thành Vọng Giao tựa như một mỏm núi lửa cực rộng lớn, được địa thế tạo thành một lớp phòng tự nhiên. Phía bên trong bị lõm xuống vô cùng thấp, được xây dựng bên trên phần đất này chính là vô số nhà cửa, lầu các.

Nguyễn Long Duy lắng nghe Tiểu Huyền giảng giải, cũng tiện đưa tay chạm vào một ngôi nhà gỗ.

"Gỗ này có khả năng hấp thu linh khí để gia tăng chất lượng, không phải loại rẻ tiền. Rèm cửa có khả năng hạn chế thần thức thăm dò. Kiến trúc cũng có phần đặc biệt, mang một nét hoang dã riêng của Yêu tộc." Hắn chú ý đến một nhà gỗ, quan sát tấm rèm cửa làm bằng lông thú.

Vốn tưởng rằng Yêu tộc có văn minh rất thấp, tựa như xã hội nguyên thủy nhưng không ngờ lại tân tiến đến vậy. Quả là tầm mắt bản thân bị hạn chế lại dám đem đi phán xét việc đời.

Ta xem như con ếch ngủ dưới đáy giếng. Trước kia cũng chỉ biết thè lưỡi đớp chút ít ruồi cũng đã lầm tưởng vị thế mình cao cao, tại thượng.

Đúng là như vậy, Nguyễn Long Duy chủ yếu chỉ sống ở trong các khu vực hẻo lánh ở Yêu giới. Nơi hiện đại nhất mà hắn từng đến trước đó chính là tổ kiến của Tiểu Huyền. Cũng vì vậy mà vô tri vô giác đem tầm mắt hạ thấp.

Trên đường đi đến đây, hắn cũng chỉ tìm đường vắng vẻ, không có đi vào tộc địa của các tộc Yêu thú khác nhìn qua.

Nguyễn Long Duy suy nghĩ chút, hỏi Tiểu Huyền:

"Thất đại tộc của Đông Uyên đều có văn minh cao cấp đến vậy sao?"

Tiểu Huyền vốn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu từng thứ lại bị cắt ngang, trong lòng liền sinh ra một chút giận hờn. Nàng trả lời:

"Cũng không hẳn. Giao Long tộc chủ yếu mạnh về thể chất nên khía cạnh phát triển các loại vật dụng, pháp bảo đều hơi lạc hậu. Nếu muốn nói đến cao cấp, hẳn là Linh Quy cùng Thôn Lôi Cóc nhất tộc."



"Ồ, nói một chút xem." Nguyễn Long Duy hứng thú, hỏi tiếp.

Tiểu Huyền nghe vậy liền vui vẻ trở lại, bắt đầu vặn lên công tắc âm thanh, tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Linh Quy nhất tộc sở hữu tri thức rất cao, cũng am hiểu chế tác pháp bảo. Pháp bảo của Yêu tộc cũng không giống Nhân tộc, tạo hình đều mang nét đặc trưng riêng của Yêu tộc. Cũng vì vậy nên dù cho Linh Quy có sức chiến đấu yếu hơn các tộc còn lại vẫn được xếp hạng vào Thất đại tộc của Lâm Uyên.

Về phần tộc Thôn Lôi Cóc, bọn chúng vốn có thiên phú hệ Lôi, qua đó có thể liên tục mượn Lôi lực tăng cường phẩm chất của pháp bảo cũng như mượn Lôi lực dùng để phát triển tổ địa.

Nghe nói bên trong tổ địa của bọn cóc này thì các công việc đa phần đều được pháp bảo tự động làm việc. Mà tộc này không giống tộc Giao Long chọn mở cửa giao lưu với các tộc khác. Thôn Lôi Cóc nhất tộc làm ngược lại, cắt đứt giao du cùng các tộc khác, tự cô lập chính mình. Bọn hắn xem thường các tộc khác, cảm thấy hợp tác với họ chỉ làm giảm vị thế bá chủ của chính mình.

Nguyễn Long Duy nghe đến đây, lại lẩm bẩm: "Là một cái Atlantic phiên bản dị giới?"

Nhưng hắn cũng không cần quan tâm đến Thôn Lôi Cóc nhất tộc. Khoảng cách hiện tại đến phương Bắc của Đông Uyên vô cùng lớn.

Tiểu Huyền thử ước lượng qua, với tốc độ phi hành của hắn, cần khoảng chừng trăm năm bay liên tục không ngừng. Còn Yêu Vương phi hành cũng cần đến hơn 1 năm.

Trước kia hắn vốn còn tưởng rằng bản thân có thể thoải mái đi đến chỗ ở của Thôn Lôi Cóc dạo chơi, bây giờ xem ra khi đó chỉ đang tự tin thái quá.

Chợt, Nguyễn Long Duy dừng lại bước chân, đưa mắt nhìn đến một ngôi nhà gỗ.

Tiểu Huyền phát giác được cử động của hắn, cũng quay người sang nhìn.

"Tiên sinh, nơi này có gì đặc biệt sao?" Nàng cảm thấy ngôi nhà gỗ này vô cùng bình thường, không khác gì ở xung quanh.

Trong mắt của Nguyễn Long Duy lại khác, ngôi nhà này có thiết kế của một ngôi đình thờ. Nơi đây mang theo dấu vết của tuế nguyệt trôi qua nhưng lại không hề có bụi bặm. Kiến trúc của nó vô cùng cổ xưa nhưng kết cấu lại vô cùng vững chắc.

Nguyễn Long Duy ngẩng đầu lên, nhìn lấy bảng hiệu của nơi này. Bên trên viết ba chữ "Đình Quang Âm" bằng ngôn ngữ vô cùng cổ. Thế nhưng không hiểu vì sao Nguyễn Long Duy lại có thể lập tức hiểu được nó.



"Thông điệp tự đưa vào đầu? Loại ngôn ngữ này, của Nhân tộc sao?"

"Ngươi nhìn thấy gì?" Hắn hỏi Tiểu Huyền, giọng nói mang theo vẻ nghiêm trọng.

Tiểu Huyền lựa chọn từ ngữ, sau đó trả lời: "Một cái nhà trọ cũ kỹ, không người ở. Phía trước dán bảng thông báo [Bị hư, miễn vào]."

Nghe đến đây, Nguyễn Long Duy liền biết được vấn đề. Nơi này muốn hắn tiến vào.

Quang Âm, ý nghĩa là thời gian. Một từ rất cổ, cũng rất ít được dùng.

Nguyễn Long Duy do dự một chút, vẫn quyết định tiến vào.

Hắn không tin mình có thể chạy thoát khỏi miếu này. Ngay cả thủ đoạn của đối phương hắn còn không nhìn ra được, sao có thể chạy thoát chứ?

"Tiểu Huyền, các ngươi ở ngoài dạo chơi một vòng, sau đó lại trở về đây. Ta vào bên trong một chút, không cần đi theo." Giọng nói của hắn quả quyết, không cho phép phản đối.

Nguyễn Long Duy hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí tiến vào.

Tay hắn gõ nhẹ cánh cửa ba lần.

"Vào đi." Một giọng nói vang lên, âm thanh vô cùng chậm rãi, cũng vô cùng lắng đọng, chạm thẳng vào nội tâm của người nghe.

Nguyễn Long Duy không chần chừ, mở rộng cánh cửa tiến vào bên trong, lập tức cúi người hành lễ.

Mà theo ánh mắt của Tiểu Huyền, bóng lưng của Nguyễn Long Duy sau đó cũng tan biến cùng căn nhà kia.

"Vãn bối Chử Sen, hôm nay mạo muội đến đây quấy rầy tiền bối."



Phía đối diện có một bộ bàn ghế, mà bên trên một chiếc ghế đang có một người ngồi lên, đang cầm một tách trà. Đối phương truyền đến âm thanh.

"Khách quan, mời ngồi."

Nguyễn Long Duy chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy được phía trước đang có một con ốc sên lớn cầm một tách trà, đang nhìn về phía một bên ghế còn lại. Mà trên người ốc sên, không hề phát ra bất kỳ khí tức gì, nhìn qua không khác gì một con ốc sên bình thường.

Hắn trấn định chính mình, đi đến chỗ ngồi.

"Đa tạ tiền bối ban ghế." Ốc sên này thâm bất khả trắc, Duy tất nhiên không dám manh động.

Thân hình chầm chậm đặt lên ghế, tầm mắt của hắn nhìn về phía bàn gỗ.

Bên trên có một chiếc gáo nước lơ lửng trên không, được khoét một lỗ nhỏ ở chính giữa, làm bằng một loại vật liệu mà hắn không thể nào nhận biết.

Gáo nước chậm rãi tuôn ra một ít giọt nước li ti, đổ xuống một chiếc thau đá đặt trên bàn.

Nguyễn Long Duy nhìn vào giọt nước liền cảm giác kỳ lạ.

Hắn lập tức có một suy nghĩ: "Nước này, bất phàm."

Thế nhưng hắn cũng cảm giác được áp lực lớn đặt nặng trên cơ thể chính mình. Hắn lập tức nhắm chặt mắt lại, không còn dám tiếp tục nhìn.

"Khách quan hứng thú với thứ này?" Ốc sên lên tiếng hỏi.

Nguyễn Long Duy nhìn về phía gáo nước, nhỏ nhẹ nói:

"Đồ vật của tiền bối, vãn bối không dám có hứng thú. Mong tiền bối minh xét."

Hắn chỉ dám trả lời ốc sên, không dám đặt câu hỏi.

Ốc sên tiếp tục hỏi, mang theo ngữ điệu thân thiện:

"Khách quan, không biết ngươi ghé qua đình là để cầu nguyện sao?"