Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 169: Thiên Kiếm phải vong? (2)



Chương 168: Thiên Kiếm phải vong? (2)

Mà sợi chỉ linh lực b·ị c·hém này cũng đang khống chế 11 vị trưởng lão còn lại. Mộc linh lực từ đó truyền vào từng vị trưởng lão, hỗ trợ chữa thương, cũng như giải thoát trói buộc của đối phương.

Một kiếm này chém trúng ba con nhạn.

+ Gây thương tổn đối phương

+ Loại bỏ sự khống chế của sợi chỉ

+ Lan dẫn Mộc linh lực hỗ trợ chữa thương

"Nhanh, mau chạy." Nhị trưởng lão vội vàng truyền âm.

Mấy vị trưởng lão khác nhìn về phía dưới nơi các tu sĩ Trúc Cơ đang bị ngược sát, ánh mắt mang theo biểu cảm không cam lòng.

Các vị trưởng lão xiết chặt nắm đấm, quyết định lấy ra một tờ linh phù. Linh lực bắt đầu truyền vào linh phù khiến nó khởi động, lập tức đem Thổ linh khí xung quanh dẫn đến.

"Mượn đất làm đường, đem ta chuyển dời."

Một vị trưởng lão dùng Thổ Độn thuật kèm linh phù gia tăng hiệu quả, lập tức liền đã biến mất tại chỗ.

Một số vị trưởng lão cũng ngay lập tức lấy ra linh phù của riêng mình, tiến hành Mộc Độn, Thổ Độn, Thủy Độn...

"Các ngươi muốn trốn? Mơ tưởng." Người áo bào đen vung tay lên, lại đánh ra một trảo về trước.

Ma trảo của hắn bay đến hai vị trưởng đang chuẩn bị chạy trốn, xé nát lớp linh lực đang tụ lại trên người đối phương.

Ma trảo đụng vào người, tạo nên một vết loét sâu vào lồng ngực. Hai vị trưởng lão cùng lúc ngã xuống, thân thể vô cùng suy yếu.

Nhưng may mắn, hắn cũng chỉ bắt lại được hai người. Do người áo bào đen bị t·ấn c·ông bất ngờ nên bọn hắn đã lợi dụng cơ hội này chạy trốn. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cũng đủ..

Ở chiến trường hiện tại chỉ còn có 7 vị trưởng lão cùng người áo đen.



Người áo bào đen nhìn phương hướng mà sáu người kia chạy trốn, trong đầu lại hiện ra rất nhiều suy nghĩ.

Miệng hắn khẽ cong, sau đó truyền âm cho mấy vị Ngưng Đan tu sĩ đang tàn sát nhóm Trúc Cơ kỳ bên dưới.

"Đuổi theo bọn hắn."

"Còn các ngươi, vậy mà cũng có vài tên dám ở lại, bản quân thử xem có thể chơi đùa cùng ta bao lâu."

Mười mấy đạo độn quang cùng bắt đầu xuất hiện, đuổi về phía nhóm trưởng lão đang bỏ trốn kia.

Chiến trường bên dưới.

Từ lúc bắt đầu gồm có gần trăm vị tu sĩ Trúc cơ lập thành kiếm trận, chống đỡ lấy thế công mãnh liệt.

Từng cái ma trảo, thanh châm xông tới, lần lượt lấy mạng từng người. Dù cho bây giờ chỉ còn có hơn một phần mười số người còn sống thì bọn họ cũng đang bị dồn về một chỗ.

Lữ Mộc cùng nữ tử tóc trắng cũng ở trong đó.

Nữ tử tóc trắng, trên cổ choàng lên một một chiếc khăn lông thú, đang cầm lấy đầu một tên Trúc cơ, bắt đầu lục soát ký ức của. Mặc cho đối phương gào thét trong tuyệt vọng, ánh mắt của nàng vẫn lạnh như băng nhìn khắp xung quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đôi tay của Lữ Mộc bị nhuộm bởi không ít máu tươi, khóe môi lại chảy ra từng sợi máu. Hắn lè lưỡi ra liếm máu trên môi, nhìn về phía nữ tử nói:

"Sư muội, ngươi bao nhiêu rồi? Bên đây của ta hơn mười hai đầu. Đều là hạng tầm thường. Thiên Kiếm Sơn Trang cũng chỉ có như thế. Ha ha ha." Nói xong, hắn phát ra một nụ cười khinh miệt thật lớn, vang vọng trên chiến trường.

Nói xong, Lữ Mộc xông thẳng về nhóm tu sĩ đang bị co cụm lại một chỗ kia.

"Hôm nay, bản thủ tịch để cho các ngươi biết được sự lợi hại của Thánh Cung. Được c·hết dưới Nhuyễn Thi Tuyến, Xuyên Hồn Châm chính là vinh hạnh lớn nhất trên này của các ngươi. Bọn sâu mọt!"

Nhuyễn Thi Tuyến, là tên gọi của sợi chỉ do linh lực tạo thành. Dùng linh hồn lực để tạo thành sợi chỉ, có sức công kích đối với thần hồn rất lớn.

Xuyên Hồn Châm, tên gọi của thanh châm chuyên dùng để đâm xuyên thân thể của tu sĩ. Tu sĩ tu luyện ra nó bằng cách cô động linh hồn lực của chính mình đến cực hạn, tạo ra thanh châm mỏng. Tùy theo người tu luyện, thanh châm có thể mỏng và mạnh đến mức bỏ qua phòng hộ của đối thủ, xuyên thấu vào thần hồn.



Theo giọng nói của Lữ Mộc phát ra, trên hắn cũng bắt đầu ngưng tụ ra Nhuyễn Thi Tuyến cùng Luyện Hồn Châm. Châm len vào chỉ, tự hành bay xung quanh mấy vị tu sĩ còn lại.

Một vị đệ tử biết được tình thế không ổn, vội vàng nhảy khỏi trận pháp. Phi kiếm của hắn rời khỏi tay, chuẩn bị công kích đến vị trí của Lữ Mộc.

Đúng lúc này, nữ tử tóc trắng xuất hiện, đưa tay xé nát toàn bộ thân hình của vị tu sĩ Trúc Cơ kia. Làm xong, nàng quay đầu nhìn phía Lữ Mộc, giọng nói tựa như quỷ ma:

"Không nhiều, vừa vặn thiếu cái đầu của ngươi là đủ."

Lữ Mộc lách mình một cái, hóa thành hắc ám né tránh đi công kích của phi kiếm. Khi mà phi kiếm sượt ngang tầm với, hắn đưa tay nắm lấy chuôi kiếm. Hắn gác nhẹ kiếm ngay cổ, mỉm cười nói:

"Sư muội, mời ngươi."

Nàng không nhìn hắn nữa, chỉ hừ một tiếng. Nàng chỉnh lại trang phục khỏi v·ết m·áu bẩn rồi nhắm hướng mấy vị tu sĩ Trúc cơ.

Nhìn thấy màn này, tu sĩ cả bên đều không tự chủ mà cảm thấy một cỗ khí lạnh nơi sống lưng.

Một vị nữ đệ tử nhìn thấy đồng môn bị g·iết thảm, không nhịn được liền lao ra. Nàng vung kiếm, hét to: "Ma nữ, đền mạng."

Lữ Mộc lắc đầu, nói: "Ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có một nhược điểm là luôn thích tranh giành cùng ta. Ngươi muốn gì thì nói với sư huynh một tiếng, không phải tốt sao, sư muội?"

Xuyên Hồn Châm bị hắn điều khiển, đâm vào nữ tử vừa hết lên kia, lập tức lấy đi tính mạng của nàng.

Bạch.

Thi thể rớt xuống mặt đất, gần trước mặt nữ tử tóc trắng. Nàng tiếp tục bước, con mắt chưa hề chớp động.

Ầm.

Một tiếng Ầm rất lớn vang lên trên trời cao.

Từ mây trắng lần lượt rơi xuống 7 cái t·hi t·hể, trên mặt không còn một chút sinh cơ.



Đoạt Hồn Ma Quân nhìn xuống, nói với Lữ Mộc. Sau đó, hắn phi độn bay lên nơi cao nhất của Thiên Sơn.

"Kết thúc đi. Xong rồi chờ ta."

Lữ Mộc nghe thấy, vội vàng cúi đầu trả lời, thần sắc cao ngạo trước đó lập tức biến mất không còn.

"Tuân lệnh sư phụ."

Ngoại ô Thiên Kiếm Sơn Trang. Cách xa sơn môn hơn ngàn dặm.

Có sáu bóng người đang dùng hết tốc độ phi hành ròi xa.

"Lão Tứ, đối phương có phái truy binh sao?" Một vị trưởng lão trước đó thành công chạy trốn hỏi. Hắn nhìn thấy Tứ trưởng lão biểu lộ khác thường, lập tức hỏi thăm.

"Không biết." Hắn lấy ra một ít ngọc giản, tất cả có một điểm chung, đều đã vỡ nát. Thần sắc cố gắng kiềm nét, giọng nói lại để lộ ra bi thống. "Nhưng Nhị trưởng lão bọn họ đều đ·ã c·hết. Đệ tử Trúc cơ cũng vậy."

"Cũng không còn cách. Trận pháp mà Tổ sư để lại cũng bị phá. Chúng ta còn có thể làm gì?"

"Sớm biết chuyện sẽ xảy ra, vì sao thượng môn còn không tin?"

Thiên Kiếm Sơn Trang sớm đã được thông báo rằng sẽ có kẻ địch đến công phá sơn môn. Nhưng khi bọn hắn báo cáo lên Kim Hoàn Thần Tông, câu trả lời được nhận chỉ là hai chữ "tin giả".

Thiên Kiếm Sơn Trang nằm ở vị trí ở vị trí giữa mạn trái của Tây Vực, sát bên dưới là Luyện Hồn Môn, cùng Cửu U Lâu, bên trên là Vĩnh An Tông, bên cạnh là Kim Hoàn Thần Tông.

Cho nên nếu muốn nhờ vả, cũng chỉ có thể cầu đến Kim Hoàn Thần Tông.

Nhưng thượng tông không giúp, còn có thể cầu ai?

Thiên Kiếm Sơn Trang chỉ có thể tự mình đối mặt.

Đối ngoại là hoạt động bình thường, không có dấu hiệu gì lạ.

Đối nội lại không ngừng phân tán đệ tử đi lịch luyện, còn cho một số đệ tử hạch tâm trốn đi trước đó. Còn gửi tin mời đến cứu viện? Căn bản không có ai trong Tây Vực hồi đapps. Thượng tin nói đây là "tin giả" ai dám nói ngược lại?

Vậy nên bọn hắn cũng chỉ có thể lựa chọn đối mặt nguy hiểm. Thế nhưng ngoài dự tính, trận pháp bí mật do Tổ sư khai sơn dựng nên, luôn một mực được các đời Trang chủ cất giấu như lá bài tẩy, chỉ trong chốc lát liền bị phá hủy một cách đơn giản không thể tin nổi.