"Đến cuối cùng vẫn không rõ mục đích bọn hắn là gì? Vì địa bàn sao? Hay như trưởng lão đoán, vì truyền thừa Thiên Sơn?"
"Có lẽ là vì địa bàn. Truyền thừa của chúng ta không có gì đặc biệt, không thể lọt vào mắt xanh của mấy vị trong các tông môn đỉnh cấp."
"Ngươi nói đúng, nói đến người ham muốn truyền thừa của chúng ta, cũng chỉ có Hải Triều Tông khi xưa. Mà dựa theo công pháp của tên áo bào đen kia thì phải là người của Thánh Cung gửi đến."
"Được rồi. Chuyện này tính sau đi. Trước hết phải đến được địa bàn của Kim Hoàn Thần Tông trước đã. Chỉ cần đến được, liền sẽ có Nguyên Anh chân quân hiện thân giúp đỡ."
"Đúng thế. Ta đã dùng ngọc giản truyền tin, bên đó hẳn sẽ nhận được sớm."
Đối phương là bá chủ, đương nhiên phải ra tay cưu mang bọn hắn. Thù diệt môn, chỉ có sống mới còn có hi vọng phục thù.
Bằng vào tốc độ của tu sĩ Ngưng Đan kỳ, muốn đi tới Kim Hoàn Thần Tông cần phải đi qua mấy chục cái vương triều phàm tục. Thời gian phi hành cũng phải tốn hơn hai tháng dưới điều kiện không ngừng nghỉ.
Nhưng Thiên Kiếm Sơn Trang từng là thế lực cấp Thiên, nội tình cũng không phải nông cạn. Bọn hắn nhờ có một cỗ phi chu cấp bậc Linh Bảo hỗ trợ, đã rút ngắn thời gian đi đường xuống hơn 2 phần 3. Cộng thêm việc hi vọng Nguyên Anh chân quân đến cứu viện, bọn hắn chỉ cần gắng gượng thêm mười mấy ngày.
So sánh cùng với các thế lực tông môn cấp Địa khác, số lực Ngưng Đan chân nhân của Thiên Kiếm Sơn Trang nhiều hơn hẳn vài bậc. Chỉ vì hơn hai trăm năm trước Nh·iếp Kiếm chân quân vẫn lạc ở Hải Triều Tông nên Thiên Kiếm Sơn Trang mới bắt đầu xuống dốc, trở thành thế lực cấp Địa.
Chân quân mất đi, địa bàn xung quanh bị hai tông môn cấp Địa khác ở bên cạnh là Vĩnh An Tông và Luyện Hồn Môn thay phiên nhau giành về. Từ đó, Thiên Kiếm Sơn Trang cũng rơi vào tình trạng sa sút. Đáng lẽ Thanh Diệp chân nhân từng là hi vọng lớn nhất của bọn hắn, cũng vì bị chấp niệm quấn lấy mà không thể đột phá Nguyên Anh kỳ.
Muốn trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ cần phải trải qua Tâm ma kiếp. Tu sĩ còn có khúc mắc trong lòng nếu như lựa chọn tấn thăng Nguyên Anh chính là tự mình đi tìm đường c·hết.
Cửu U Lâu.
Một tòa lầu các cao lớn đồ sộ, tựa như một ngọn núi đứng sừng sững giữa thiên địa, đâm thẳng vào mây trời. Mây lượn lờ xung quanh nó, bởi vì bị nhiễm phải âm khí nồng đậm của nơi đây mà chuyển từ màu trắng thuần khiết thành màu đen tà ác.
Bên trên tầng cao nhất, Cửu Dạ đứng nhìn khung cảnh bên ngoài, sau lưng hắn có Hỗn Thi chân nhân đang khép nép cẩn thận cúi người.
"Có tin tức truyền đến rồi à?" Cửu Dạ đưa ngón tay vuốt nhẹ cằm, ánh mắt nhìn về nơi xa.
Hỗn thi chân nhân lấy ra một cái ngọc giản truyền tin, cẩn thận dâng lên.
"Bẩm lâu chủ, đã có tin tức truyền về."
Cửu Dạ vươn tay bắt lấy ngọc giản, ánh mắt khẽ chớp, tựa như nhìn thấy điều gì không vừa ý.
"Để đối phương chạy thoát? Còn không truy đuổi? Bắt chuột còn phải dùng hết sức, hắn lại có thể thất bại?" Giọng nói của hắn trở nên lạnh buốt, không tự chủ phóng thích ra tu vi.
Hỗn Thi chân nhân không chịu nổi uy áp này, lập tức b·ị đ·ánh bay vào góc tường.
Một lúc lâu sau, Hỗn Thi chân nhân bò dậy, lấy tay lau v·ết m·áu trên khóe miệng của chính mình, lại cung kính trả lời:
"Bẩm lâu chủ, Đoạt Hồn này đáng c·hết vạn lần. Hắn dám phớt lờ lời nói của ngài. Hành sự lỗ mãng còn để cho đám chuột nhắt kia lọt lưới chạy trốn."
Cửu Dạ nghe xong, tâm tình hơi nguội lại.
"Không cần. Ngươi cứ ở đây chờ lệnh. Bên phía Đoạt Hồn cứ để hắn làm xong sẽ quay về. Dù sao cũng chỉ là bọn chuột nhắt chạy thoát mà thôi, không ảnh hưởng được đến kế hoạch."
Thời gian thoi đưa, thoáng cái lại trôi qua một tháng.
Cách Cửu U Lâu hơn ngàn dặm đã xuất hiện hơn vạn tên tu sĩ. Tu vi từ Luyện khí đến Nguyên Anh đều có đủ. Chỉ tính riêng tu sĩ Trúc Cơ đã có hơn một ngàn. Ngưng Đan gần đạt đến số lượng ba chữ số, Nguyên Anh có tám vị.
Vài vị chân quân xuất hiện, liền vui vẻ tán gẫu vài câu.
Một vị nam nhân tuổi trung niên, sắc mặt vô cùng ngông nghênh, khoác trên người một chiếc áo lông thú. Trên người để lộ ra từng thớ thịt săn chắc cùng với rất nhiều vết sẹo do thương tổn tạo thành. Hắn mở lời, cười nói:
"Bạch Hạc, ngươi cũng tới sao? Còn cả Vân Hồng tiên tử nữa à."
Bạch Hạc, Vân Hồng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Bạch Vân Tông. Bên trong vẫn còn một vị nữa nhưng hiện tại đang tọa trấn.
Song Quyền chân quân cũng không hỏi đến vì Linh Võ Môn của hắn cũng để một tên sư đệ ở nhà trấn thủ. Hai bên đều như nhau, không phái ra toàn bộ nhân lực ra bên ngoài.
Một vị tu sĩ lớn tuổi, phong thái đạm bạc, cầm theo phất trần trên tay cười nói. Mặt hắn vô cùng hòa ái, dễ gần nhưng khi nghe người này nói chuyện, hắn liền cau có trả lời:
"Song Quyền, ngươi nói thừa. Thượng tông cho người đến chuyển lời, ngươi dám nói không đi?"
Một vị nam tử tiến lên trước, nói đỡ vài lời. Hắn tầm khoảng 30 tuổi, mang trên mình chiến bào vẽ hình mặt trời.
"Bạch Hạc đạo hữu, ngươi cũng đừng trách sư huynh ta. Tính tình hắn như vậy đã lâu, ngươi cùng hắn hơn thua làm gì?"
"Được. Ta nghe ngươi Hồ Dương. Không tốn thời gian nói chuyện cùng mãn phu." Vị lão giả tên là Bạch Hạc. Hắn thấy Hồ Dương nói chuyện vẫn còn dễ nghe, nên trở lại bộ dáng hòa ái dễ gần. Hắn nhìn Hồ Dương, sau đó liếc mắt về hướng Tây, hỏi: "Ngươi biết tin tức bên kia chưa?"
Hồ Dương chân quân gật nhẹ đầu, trong mắt lộ ra một vẻ thương tiếc.
"Có nghe nói, cũng đã đi qua xem thử. Quá thảm."
Song Quyền chân quân nói chen vào:
"Hừ. Thứ tà ma ngoại đạo. Ẩn núp hơn ngàn năm không ra như một đám chó nhà có tang, hôm nay rốt cuộc lòi nanh sói.
Hôm nay, bản quân gặp một tên liền g·iết một tên. Kinh tởm!"
Bạch Hạc chân quân nghe nói vậy, ngạc nhiên hỏi:
"Các ngươi đều đi qua đó rồi?"
Hồ Dương thở dài nói:
"Dù sao cũng từng cùng là thế lực cấp Thiên. Chúng ta ở gần đó nghe tin xong cũng muốn chạy qua nhìn xem, biết đâu có thể giúp đỡ một hai."
Vị Vân Hồng tiên tử, người được Song Quyền chân quân nhắc tên lúc trước, nghe thấy cuộc nói chuyện này, cũng không nhịn được tò mò mà hỏi:
"Các ngươi biết được là ai làm sao?"
Song Quyền chân quân trả lời tựa như đinh đóng cột:
"Còn ai vào đây. Chỉ có thể là Vô Tịch cùng Liên Hà cùng nhau ra tay mà thôi. Cửu Dạ còn phải ở lại đây trấn thủ, hẳn không sai đi đâu được."
Bạch Hạc chân quân tỏ ra đồng tình, bổ sung thêm:
"Ta đoán là Vô Tịch. Hắn nổi tiếng ra tay tàn nhẫn, thủ đoạn thâm độc. Việc toàn bộ địa bàn Thiên Kiếm Sơn Trang bị huyết tẩy, hóa thành một lò luyện ngục chỉ có thể là tác phẩm của hắn."
Hồ Dương gật đầu, sau đó nhìn về phía dưới, nơi có mấy vị tu sĩ cầm kiếm. Những người này đều có thần sắc bi thương, đau khổ cùng cực, đôi mắt khô khốc, đỏ rực.
"Đúng vậy. Chỉ còn lại mấy vị tiểu hữu kia sống sót. May mắn vì đến tham gia đại chiến lần này nên mới thoát khỏi kiếp nạn. Đáng tiếc, trước đó bọn họ gửi thư nhưng chúng ta lại không tin."
Vân Hồng chân quân không muốn bàn đến chủ đề này, nàng nhìn sang Song Quyền chân quân hỏi:
"Không có manh mối gì sao? Bọn chúng dễ dàng rời khỏi như vậy?"
Song Quyền nhìn vị tiên tử xinh đẹp như hoa trước mắt, đôi mắt khẽ động một chút, một hồi lâu mới trả lời:
"Ờm... Chúng ta không kiếm được gì. Nhưng có thể đợi sau khi kết thúc đại chiến. Khi đó ta lôi đầu hai tên Vô Tịch, Liên Hà đến cho tiên tử tự mình thẩm vấn."