Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 171: Kim Cương Vũ Thần Luân



Chương 170: Kim Cương Vũ Thần Luân

Vân Hồng chân quân nghe xong lời này, còn đang định lên tiếng đáp thì chợt sững người.

Ánh sáng chói lóa chiếu rọi.

Một màu vàng rực bao phủ bốn phương. Linh khí chạm vào da cũng dần mang đến cảm giác đau rát.

Một thân ảnh theo hào quang này dần dần hiện ra.

Người này mặc Hoàng Kim Chiến Giáp, đầu đội mũ quan. Tuổi tác khoảng chừng 60. Trên đầu đã hiện một ít tóc hoa râm. Nhưng dù vậy cũng không lộ ra một chút nào dấu hiệu suy yếu.

Trong con mắt của từng vị tu sĩ, người này như bước ra từ trong thiên địa, cảm giác hòa hợp đến lạ thường. Dù cho chỉ nhìn được bóng người, không thể thấy khuôn mặt nhưng trong lòng lại tự nhiên sinh ra một cỗ kh·iếp sợ.

Hắn ngạo nghễ liếc nhìn tất cả tu sĩ phía dưới, sau đó cất cao giọng.

Âm thanh tỏ rõ uy quyền truyền đi khắp nơi, cộng minh cùng với linh khí bên trong thiên địa.

Không có tu sĩ nào dám vọng động, hết thảy đều đang còn ở bên trong nỗi sợ.

"Hôm nay, ta diệt Cửu U Lâu. Người dám cản, c·hết."

Lời nói kết thúc, thân ảnh của người kia cũng tan biến.

Mà không biết từ lúc nào, nơi đó lại có nhiều thêm bốn thân ảnh.

Bạch Hạc chân quân nhìn về hướng đó, kinh ngạc nói ra:

"Vực chủ đại nhân đến, còn mang theo Kim Hòa, Kim Bình, Kim Tiêu, Kim Chuẩn."

Ở Kim Hoàn Thần Tông, sau khi tu sĩ tu luyện đến cấp bậc Nguyên Anh sẽ được ban cho chữ Kim trước tên.

Nói cách khác, bốn vị kia đều là Nguyên Anh chân quân.

Một người trong số đó tiến lên một bước, bắt đầu nói:

"Đạo hiệu ta Kim Hòa, là người chỉ huy hôm nay. Các ngươi nghe lệnh, lập tức cùng tiến lên phía trước, thảo phạt ma nhân."

Nói xong, hắn lấy ra một kiện Linh bảo hình tròn làm bằng kim loại, gọi là Kim Luân.



Mà ba vị ở sau cũng lần lượt lấy ra Linh Bảo của mình gồm chùy, thuẫn, kích.

Bốn vị chân quân Song Quyền, Hồ Dương, Bạch Hạc, Vân Hồng hóa thành độn quang, bay tới vị trí của nhóm Kim Hòa.

Bọn hắn đồng thanh hô to, phần lưng cũng hơi hạ xuống chút:

"Linh Võ Môn (Bạch Vân Tông) quyết cùng thượng tông thảo phạt ma đạo."

Mà ở bên dưới cũng đồng loạt hô to theo bọn hắn. Dù cho là tu sĩ tông môn cao cấp, hay chỉ là tông môn vô danh hoặc là cả tán tu:

"Chúng ta quyết cùng thượng tông thảo phạt ma đạo! Thảo phạt ma đạo! Thảo phạt ma đạo!"

Hơn một vạn tên tu sĩ, không phân biệt thân phận, đồng loạt hô to, âm thanh chấn động trời cao.

Lần lượt từng thanh phi kiếm, pháp bảo phi hành được sử dụng, bay đến phía Cửu U Lâu.

Cửu U Lâu.

Cửu Dạ nghe thấy tiếng vọng đến từ xa, trong lòng vô cùng khó chịu.

Phía sau hắn có hai vị Nguyên Anh chân quân đang đứng, chờ đợi hiệu lệnh.

"Các ngươi cứ lên đi. Công Dương Quán không làm gì được các ngươi đâu. Giết được bao nhiêu cứ việc g·iết, hút được bao nhiêu hồn cứ việc hút. Sau đó gặp ta, luận hồn ban thưởng."

Cửu Dạ không tiếp tục ẩn giấu nữa. Hắn phóng thích ra toàn bộ tu vi của chính mình, xông thẳng về phía mây đen đang tụ.

Mây đen hóa thành sương mù, lan ra khắp toàn bộ Cửu U Lâu, cũng bao phủ phạm vi hơn ngàn dặm xung quanh.

Hai vị tu sĩ Nguyên Anh kia cũng biến mất tại chỗ, hóa thành độn quang bay về hướng nhóm người Kim Hòa.

Tu sĩ bên phía Kim Hoàn Thần Tông rơi vào mây mù, bị giảm xuống khả năng cảm giác, thăm dò xung quanh.

Phía Cửu U Lâu mượn nhờ cơ hội này, bắt đầu ẩn vào bên trong đó, áp sát đối phương.

Soạt. Soạt. Soạt.

Từng thanh âm của vật thể b·ị đ·âm xuyên vang lên, theo sau đó là rất nhiều tu sĩ ngã xuống, cũng như t·hi t·hể bị cắt thành nhiều mảnh.



Rất nhiều Nhuyễn Thi Tuyến, Xuyên Hồn Châm được thả ra, bắt đầu tàn sát tu sĩ cấp thấp chiến trường.

Các tu sĩ gặp phải thủ đoạn tàn ác này, trong chốc lát bị dập tắt hơn phân nửa chiến ý trong lòng, bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn chạy trốn.

"Hừ."

Sau khi thanh âm này phát ra, linh khí xung quanh cũng bắt đầu xoay chuyển, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, mang theo Kim linh khí quét ngang toàn bộ sương mù đen.

Không còn có sương mù hỗ trợ che giấu, tu sĩ của Cửu U Lâu dù cho có thuật pháp ẩn giấu đi khí tức. cũng bị phía đối phương dần dần tìm ra được vị trí.

Chiến trường lại bị thay đổi một lần nữa. Tu sĩ hai phe nhìn thấy được nhau liền như gặp phải kẻ thù truyền kiếp, lập tức lao thẳng vào chém g·iết đỏ cả mắt.

Ở trên chiến trường cấp cao hơn, tu sĩ Ngưng Đan bắt đầu sử dụng thần thông, thuật pháp để chiến đấu.

Nhờ có lợi thế về số lượng và độ đa dạng về số truyền thừa, phe của Kim Hoàn Thần Tông nhanh chóng áp đảo các chiến trường này.

Trên không trung, có 10 vị Nguyên Anh chân quân đang đứng, vẫn chưa bắt đầu động thủ. Trong đó thì tám vị nằm ở phe Kim Hoàn Thần Tông, hai thuộc về Cửu U Lâu.

Song Quyền chân nhân đang khoanh hai tay, sắp không kiên nhẫn thêm được nữa, ngón tay của hắn bắt đầu khiêu vũ, miệng thì làu bàu:

"Kim trưởng lão, cũng nên đánh thôi. Cứ nhìn bọn hắn cả ngày làm gì?"

Lời nói buông xuống, gió nhẹ thổi bay nó sang một bên. Chung quanh tiếp tục lâm vào yên tĩnh.

Nguyên Anh cùng nhau đấu pháp cũng không cần tốn nhiều thời gian. Điều quan trọng ở chỗ kẻ nào chớp được thời cơ.

Chợt, một người khẽ động tay, rút ra một tờ linh phù đen. Đây là Vô Tịch chân quân.

Người còn lại lập tức mở ra phòng hộ, đem Vô Tịch bảo hộ ở sau lưng mình. Người này là Liên Hà chân quân.

Cùng lúc đó, 4 cái Linh Bảo cùng lúc đánh tới, mong muốn xé nát thuật pháp phòng hộ này.

Rin rít. Rin rít. Rin rít.

Linh Bảo kim loại v·a c·hạm vào tường phòng hộ, tạo thành tiếng kêu đinh tai, nhức óc.

Bốn người còn lại cũng không kém cạnh, lập tức dùng chiêu thức mạnh nhất của bản thân t·ấn c·ông.



Răng rắc.

Lớp phòng hộ bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ. Liên Hà lùi lại mấy bước liên tiếp, không còn đủ sức để tiếp tục duy trì phòng hộ.

Nàng lấy ra từ trong túi một ngọn đèn, bắt đầu khởi động nó.

Lấy Luyện Hồn Châm làm vật dẫn, ngọn đèn bắt đầu sáng lên.

Trong chớp mắt, khoảng thời gian Liên Hà lấy ra ngọn đèn đến khi phát động nó chỉ chưa tới một hơi thở.

Từ bên trong ngọn đèn hiện ra một cái ma trảo cực lớn, do linh hồn lực ngưng tụ mà thành.

Ma trảo xuyên thấu lớp phòng hộ, đánh về phía 8 vị chân quân cùng lúc. Uy lực không vượt qua cảnh giới của Nguyên Anh nhưng lại lực lượng bên trong lại vô cùng quỷ dị.

Ngay lúc ma trảo chuẩn bị chạm vào người, trên trời cao giáng xuống một vòng tròn màu hoàng kim. Chất liệu nhìn như là vàng, lại tựa như kim cương, khó mà diễn tả bằng lời nói. Ánh nắng chiếu vào càng làm nó thêm chói chang.

Vòng tròn mang theo một cỗ khí tức hòa hợp thiên địa, lại tỏa ra Kim quang lấp lánh. Dù có đặt mặt trời cùng so sánh, nó cũng không hề thua kém!

"Kim Cương Vũ Thần Luân!" Liên Hà sợ hãi hô lên.

Ma trảo bị diệt, tiêu tán không còn một mảnh.

Không hề ngừng lại, Thần Luân tiếp tục chuyển động, muốn diệt gọn hai người Vô Tịch và Liên Hà cùng một chỗ.

"Công Dương Quán, cùng ta đi chỗ khác chơi."

Một thanh Luyện Hồn Châm đột nhiên xuất hiện, ngăn lại công kích của thần luân. Nhưng ngăn cản chỉ được một thời gian, Kim Cương Vũ Thần Luân tiếp tục chuyển động, lập tức liền muốn đánh bay Luyện Hồn Châm.

"Rượu mời không thích sao?"

Cả hai lần, đều là Cửu Dạ nói chuyện.

Lần thứ nhất hắn ngăn lại công kích của Thần Luân. Lần thứ hai lại khác, hắn trực tiếp t·ấn c·ông trực diện vị trí mà Công Dương Quán đang đứng.

Kim Cương Vũ Thần Luân xuất hiện, cũng để lộ một chút tung tích của Công Dương Quán.

Cửu Dạ dựa vào một chút thủ thuật, đã có thể tìm ra được vị trí của đối phương.

Khi mà câu nói thứ hai vừa buông xuống, Cửu Dạ đã xuất hiện trước mặt của vị Vực chủ Tây Vực này.

Khuôn mặt của Cửu Dạ mỉm cười, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy kinh dị. Hắn vung ra ma trảo, toàn lực công kích.

Mong muốn nhất kích tất sát! Chỉ cần đối phương không thu tay thì sẽ có thể thành công.