Kim Cương Vũ Thần Luân lập tức chuyển hướng, quay về hộ chủ.
Keng!
Ma trảo khổng lồ bị cản lại.
Kim Cương Vũ Thần Luân hiện ra. Bây giờ không còn là hình dạng vòng tròn như trước mà đã thành hình một chiếc khiên. Từ luân hóa thuẫn, đỡ gọn một đòn công kích toàn lực của Cửu Dạ.
"Ma đạo, các ngươi ẩn nhẫn bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng dám lòi đuôi chuột ra rồi?" Công Dương Quán nói ra, trong giọng nói của hắn không hề che giấu thái độ ngạo thị cùng khinh thường.
Cửu Dạ thu hồi ma trảo. Hắn hiện ra chân thân, trực tiếp đứng lăng không đối diện trước mặt đối phương, bắt đầu đối thoại ngang hàng.
"Một cái Hóa Thần sơ kỳ, cũng dám ngang nhiên đối đầu Thánh Cung? Ngươi ở quê quen rồi nên quên khung cảnh phố thị như thế nào rồi sao?"
Công Dương Quán vẫn mang theo biểu lộ như cũ, đáp lại:
"Hừ. Nếu Nhan ma nữ kia dám tự mình đến đây, bản Vực Chủ đương nhiên sẽ có mấy phần kiêng dè. Nhưng hiện tại, ngươi chỉ là một cái em bé vừa mới tiến nhập sơ kỳ còn dám dùng thái độ như vậy đối với ta. Thật không hiểu nổi ngươi lấy lá gan này ở đâu?"
Nói xong, khí tức của hắn bùng nổ. Tu vi Hóa Thần sơ kỳ đỉnh phong lao ra, lập tức trấn áp đối phương.
Cửu Dạ bị đè ép, vị trí đứng hạ thấp xuống một bậc.
Tuy vậy, tâm tình của hắn ngược lại không hề bị giảm xuống. Trên khóe miệng hắn càng cong lên, giọng nói càng thêm cuồng ngạo:
"Ha ha ha. Công Dương Quán, ngươi nói rất hay. Nói rất tốt. Vậy thì ngươi thử đối đầu cùng nàng xem."
Công Dương Quán nghe xong lời này, tâm tình của hắn lần đầu tiên bị xúc động. Cảm giác được nguy hiểm ập đến, hắn lập tức quay đầu lại, đem Kim Cương Vũ Thần Thuẫn thu hộ bên người.
Keng! Keng! Keng!
Ba cái Luyện Hồn Châm cùng xuất hiện, lập tức v·a c·hạm cùng với Thần Thuẫn.
Ngay sau đó, sắc trời lập tức tối dần lại. Tia nắng tắt đi, thân hình của Công Dương Quán bị rơi vào một vùng bóng tối.
Bên cạnh đột nhiên hiện ra một thân ảnh. Người này điều khiên Nhuyễn Thi Tuyến trên tay trái, bắt đầu siết chặt lại Thần thuẫn. Tay phải của cô ta mang theo ma trảo, muốn xé nát đối phương.
Phản ứng của Công Dương Quán không thua kém, lập tức tách ra một phần của Thần Thuẫn. Theo ý nghĩ của chủ nhân, phần này liền lập tức hóa thành một thanh đao lớn.
Công Dương Quán bổ mạnh đao về trước, ngăn lại ma trảo.
"Nhan ma đầu, ngươi lại dám đến. Không đúng, cũng không phải là chân thân." Hắn hét lên thật to, nương theo thế đao bổ xuống. "Chỉ là phân thân cũng dám mơ tưởng chạm đến Tây Vực của bản Vực Chủ!"
Người vừa xuất hiện chính là Thánh Mẫu của Thi Hồn Ám Cung, Nhan Như Tịch.
"Dù chỉ là một bộ phân thân, cũng đủ để đánh ngươi." Giọng nói nữ tính tà mị phát ra, mang theo vô số âm khí cuốn lấy thân thể của Công Dương Quán.
"Dám vô lễ với Cung chủ, ngươi đáng c·hết." Cửu Dạ lao đến, mà bên cạnh hắn cũng xuất hiện một người khác.
Người này mang tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, khí tức tương tự như Cửu Dạ. Đây chính là phân thân của hắn.
Cả hai đồng loạt xuất chưởng về phía Công Dương Quán.
"Hừ, Nguyên Anh cũng dám ở đây nhốn nháo."
Xung quanh vốn dĩ đang là một màu u ám, lại đột nhiên sáng lên. Tiếp theo, thiên địa linh khí vận chuyển, hóa thành một cái chưởng ấn màu vàng kim đánh về phía ma chưởng.
Hai bên đối kháng, ma chưởng lập tức vỡ vụn. Nhưng Cửu Dạ cùng phân thân đều kịp lùi lại vì muốn tránh né được dư chấn của kim chưởng.
"Không hổ là Vực chủ. Uy thế cũng lớn đó."
Thánh Mẫu xuất hiện tại phía của Cửu Dạ, vung tay phủi làm cho kim chưởng lập tức tan biến.
"Đa tạ Cung chủ." Hai người Cửu Dạ lập tức hành lễ.
Phân thân của Thánh Mẫu mang một bộ áo lụa màu đen mỏng, bị vẽ lên cấm chế ngăn người nhìn xuyên. Trên mặt được che một tấm lụa mỏng. Làn da tựa như tuyết non đầu mùa, thân hình uyển chuyển như cành liễu.
Cô ta giơ lên bàn tay, nhẹ nhàng chuyển động từng ngón mang đến một loại cảm giác làm cho lòng người mê mẩn.
Mắt của nàng khẽ nhìn xuống phía các nơi chiến trường, mỉm cười nói.
"Dù vậy, nô gia đã đến đây rồi. Vực chủ bây giờ muốn bỏ chạy vẫn còn kịp nha."
Theo lời của nàng rơi xuống, xung quanh tiếp tục chìm vào u ám một lần nữa.
Công Dương Quán không bị xao động, vẫn mang thái độ trịch thượng phản đáp:
"Nhan ma đầu, hai chúng ta có cùng tu vi. Ngươi dám nghĩ có thể thắng được bản Vực chủ bên trong Tây Vực của ta?"
Hắn tiến lên một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thánh Mẫu. Mà không gian theo bước chân hắn tỏa sáng kim quang.
Hai người cùng nhau đối mắt. Không gian xung quanh cũng chia ra làm hai cực. Một bên chất chứa ánh sáng chói lòa, một bên tựa như đêm tối không trăng.
Chiến trường Nguyên Anh kỳ.
Tám vị chân quân bên phía Kim Hoàn Thần Tông b·ị đ·ánh ngã, mang theo tổn hại không nhỏ do Luyện Hồn Châm của Cửu Dạ gây ra.
Bên phía còn lại, tình trạng của Liên Hà chân quân cũng không quá tốt.
Cô nàng đã cố gắng để bảo hộ cho Vô Tịch phát động công kích, hiện tại cũng không còn nhiều linh lực trong người.
Chỉ riêng Vô Tịch chân quân không bị tổn hại gì, đã hoàn tất việc phát động tấm hắc phù.
Hắc phù hóa lớn, biến thành hình người. Nó vung tay ra, đánh thẳng một trảo về phía tám vị ở phía đối diện.
Bọn hắn đương nhiên đã phát giác được tình huống không ổn, nên cũng đã đưa ra biện pháp ứng đối.
Bạch Hạc, Kim Hòa, Kim Bình, Vân Hồng cùng tiến lên trước. Bốn người đem pháp bảo cùng thuật pháp thôi động toàn lực, quyết đem nó ngăn lại.
Ầm.
Nhưng ma trảo do hắc phù rất mạnh. Nó từng hủy diệt hộ sơn đại của Thiên Kiếm Sơn Trang. Có thể nói sức mạnh đủ để quét ngang Nguyên Anh kỳ.
Lần lượt từng món pháp bảo bị nó đánh bay. Dù cho pháp bảo có phẩm cấp Linh Bảo đi nữa, cũng không thể cản lại nó.
Bốn người vẫn không hề chùn bước, tiêu hao thêm càng nhiều linh lực. Ma trảo bị cản lại thời gian dài như vậy, linh lực cũng đã bị tiêu hao nhiều.
Bốn vị chân quân còn lại gồm Song quyền, Hồ Dương, Kim Tiêu, Kim Chuẩn bắt đầu ra trận.
Song Quyền dùng tay không, Hồ Dương ném ra một cái pháp bảo hình mặt trời, Kim Tiêu cầm một cây chùy, Kim Chuẩn cầm một cây kích. Tất cả t·ấn c·ông từ dưới lên.
Ma trảo vốn đã bị tiêu hao, bây giờ tiếp nhận t·ấn c·ông từ bốn vị chân quân thì bị chệch hướng. Nó bay xẹt lên trời, bỏ qua vị trí của nhóm người Bạch Hạc.
Tám vị chân quân cùng nhau phối hợp, rốt cục tránh thoát được công kích của ma trảo.
Mà lúc này, Vô Tịch đột ngột xuất hiện.
Hắn cầm một thanh dao găm trên tay, đâm thẳng vào ngực của Kim Hòa.
Hồ Dương chân nhân phát hiện ra đầu tiên nhưng hắn ở xa, không thể trợ giúp, chỉ có thể kinh hô: "Kim Hòa đạo hữu, cẩn thận. Vô Tịch đến."
Những người khác nghe vậy cũng lập tức nhìn về hướng Kim Hòa. Ba vị Vân Hồng, Bạch Hạc, Kim Bình ở gần nhất, cũng lập tức xuất thủ cứu viện. Ba người đều cùng suy yếu nhưng cũng không quản đến việc này.
Kim Thuẫn, Phất Trần, Thanh Liên đồng loạt bay về phía Kim Hòa.
Nhưng đã muộn, trước mắt bọn hắn chỉ có Kim Hòa đang thả người rơi xuống mà thôi.
Kim Hòa không kịp phản ứng, toàn thân đã không còn bao nhiêu sức lực do việc chống đỡ ma trảo trước đó. Đối diện một đối thủ còn toàn lưu lại toàn bộ lực lượng, hắn không thể sánh bằng.
Thân thể Kim Hòa rơi tự do trên không trung, ngã vào từng tầng mây. Khóe miệng phun ra máu tươi, đôi mắt ảm đạm vô hồn.
Vô Tịch xuất thủ xong liền tan biến, khi mọi người nhìn lại thì đã thấy hắn đã lại ở bên cạnh Liên Hà. Trên tay hắn cầm một vật hình dáng trẻ sơ sinh màu vàng óng ánh đang bị dao găm vào.
Mà đồ vật có hình dạng trẻ sơ sinh cũng dần mờ nhạt, cuối cùng là tan biến.
Dao chuyên dùng để đoạt hồn của đối phương, lấy để bồi bổ chính mình. Mệnh danh nó Đoạt Hồn Dao.