Khi bảy người nhìn thấy cảnh này, bọn hắn lập tức tụ lại về cùng một chỗ để phòng thủ. Ba vị Bạch Hạc, Vân Hồng, Kim Bình được vây ở trung tâm để bảo hộ.
Bạch Hạc cùng Vân Hồng đều cảm thấy khó có thể tin nổi. Kim Hồng dễ dàng c·hết trước mắt bọn hắn như vậy sao?
Song Quyền nắm chặt nấm đấm trên tay, tâm tình vô cùng bực bội.
Hồ Dương thì cảm thấy đáng tiếc. Nếu hắn có thể phát hiện được Vô Tịch nhanh một chút thì có lẽ đã khác.
Chỉ riêng Kim Bình, Kim Tiêu, Kim Chuẩn không hề biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Kim Tiêu đánh vỡ bầu không khí yên lặng, nói:
"Chuyện này Kim Hoàn Thần Tông sẽ nhớ kỹ. Cửu U Lâu lẫn Thi Hồn Ám Cung, các ngươi đều phải trả giá."
Nói xong, hắn tiến lên trước. Tay hắn giơ lên thanh chùy, chỉ hướng Vô Tịch.
"Từ giờ, ta sẽ thay thế vị trí của Kim Hòa. Tất cả theo ta, lấy đầu ma nhân. Hắc phù kia đã dùng hết, bọn chúng không thể xài nhiều lần được đâu."
Vừa rồi, tấm hắc phù đem đến chênh lệch thực lực rất lớn cho bọn hắn. Nhưng kết quả cũng chỉ có một mình Kim Hòa vẫn lạc.
Bảy đánh hai. Bên phía của Kim Hoàn Thần Tông vẫn giống như trước đó, là phe có lợi thế.
Chiến trường Ngưng Đan kỳ.
Số lượng tu sĩ hai bên vẫn lạc bắt đầu tăng lên.
Đấu pháp của bọn hắn diễn ra liên tục, có một số "đạn lạc" rơi xuống chiến trường của tu sĩ Trúc Cơ lẫn Luyện khí tạo thành thương tổn lớn cho cả hai bên.
Nhất là bên phía Cửu U Lâu, bị thiệt hại rất nhiều tu sĩ. Bọn họ bị buộc phải cùng nhau rút về phía sau, lùi về bên trong trận pháp phòng thủ của Cửu U Lâu.
Nhưng có nhiều người không may mắn như thế. Trên đường trở về có không ít t·hi t·hể bị mất đầu, nằm rải rác trên mặt đất.
Ở chiến trường nơi này, có hai vị tu sĩ nổi bật nhất. Một vị nam tử mặc giáp màu xanh lá đeo trên trán chiếc vòng kim loại, cùng một nữ tử mặc áo bào màu tím, trên cánh tay quấn lấy dây xích sắt.
Đây là hai vị đệ tử thủ tịch của Kim Hoàn Thần Tông. Nam là Đại đệ tử tên Tống Thanh Minh, nữ là Nhị đệ tử tên Dương Tử kỳ.
Tống Thanh Minh cầm lên đầu của một tu sĩ bên phía Cửu U Lâu, lại ngẩng đầu nhìn về phía trời cao.
"Không biết sư phụ tới đâu rồi?"
Dương Tử Kỳ cũng tiến đến, xích sắt trên tay của nàng đã bị máu tươi của địch thủ nhuộm thành màu đỏ.
"Đại sư huynh, bọn chuột nhắt kia đều đã trốn vào trong trận pháp. Tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Giọng nói của nàng không mang theo cảm xúc nào, tựa như mọi thứ với nàng đều là tầm thường.
Vị Đại sư huynh nghe vậy, vẫn ngẩng đầu nhìn lên cao, hỏi lại:
"Có tin tức của Địa Tru cùng Hỗn Thi không? Vừa nãy chúng ta bị bọn hắn tập kích, bọn nô tài c·hết đi không ít."
Đối diện lắc đầu trả lời:
"Không có thông tin. Bọn hắn chỉ đánh theo kiểu du kích, vừa xuất hiện liền sẽ biến mất. Hiện tại vẫn không biết bọn chúng dùng thuật pháp quỷ quái gì có thể tránh thoát được dò xét của chúng ta."
Tống Thanh Minh híp đôi mắt lại, hạ đầu nhìn xuống t·hi t·hể dưới chân mình, nói:
"Phiền phức như vậy? Bọn chúng muốn cùng chúng ta chơi tiêu hao chiến sao? Đã vậy thì chúng ta đi g·iết một ít chuột nhắt, sau đó lại truy bắt hai tên đó. Hiện tại sư phụ cùng các trưởng lão vẫn chưa ra mệnh lệnh mới. Trước mắt cứ chờ đợi đi đã."
Nói xong, trên khuôn mặt của hắn lộ vẻ ngoài ý muốn. Khi mà đôi mắt của hắn nhìn quanh chiến trường thì tìm thấy một bộ t·hi t·hể:
"Ồ. Trưởng lão Kim Hòa sớm như vậy đ·ã c·hết rồi?"
Dương Tử Kỳ cũng bị lời nói của hắn làm cho bất ngờ, nàng kinh ngạc nhìn về hướng kia. Đối phương mặc áo bào vàng, là trang phục trưởng lão của Kim Hoàn Thần Tông.
"Như vậy có cần thay đổi kế hoạch tác chiến không?"
"Không cần thiết. Sư muội cứ làm theo ta nói là được. Đi thôi." Nói xong, Tống Thanh Minh hóa thành độn quang, tiếp tục săn bắt tu sĩ Cửu U Lâu còn sót lại trên chiến trường.
Chiến trường Nguyên Anh kỳ.
Vô Tịch cùng Liên Hà bị dồn vào thế yếu, chỉ có thể mở ra phòng hộ chịu đựng công kích của đối thủ.
Bảy món pháp bảo cấp bậc Linh Bảo cùng lúc công kích vào, Vô Tịch cũng giống như Liên Hà trước đó, không thể chống đỡ được quá lâu.
Lúc này, nhẫn trữ vật của hắn có tin tức truyền đến.
Vô Tịch cảm giác được đến, khẽ cười. Đôi mắt của hắn nhìn về phía Liên Hà đưa ra tín hiệu.
Liên Hà hiểu ý, bắt đầu thi triển thuật pháp.
Âm khí bên trong cơ thể tàn bắt đầu tản ra xung quanh, khiến cho mọi thứ chìm vào u ám.
Bảy vị chân quân có phát giác được bất thường, cũng chỉ tăng lên một tầng đề phòng. Bọn họ vẫn tiếp tục công kích, muốn tru sát hai người này.
Hồ Dương chân quân thôi động thuật pháp, đem chân khí cùng linh lực rót vào pháp bảo hình mặt trời.
Thứ này giống như đèn được cắm điện, lập tức tỏa ra ánh sáng chói lòa, bắt đầu đẩy lùi đi màn đêm u ám.
Trong hắc ám tối tăm đang dần tan biến này, hiện ra hai bóng người. Chính là Địa Tru chân nhân cùng Hỗn Thi chân nhân.
Địa Tru hành động trước tiên. Hắn đưa tay vung ra một chưởng ấn đánh về phía nhóm người.
"Hừ, chỉ là Ngưng Đan cũng dám tham gia vào Nguyên Anh chi chiến." Song Quyền chân quân khinh thường nhìn về phía ma chưởng kia: "Ta đi xử lý chuột nhắt kia rồi quay lại."
Kim Tiêu không nói gì, chỉ gật đầu.
Vị nam nhân tuổi trung niên này rời khỏi đội hình, giơ hai tay lên đấm thẳng về phía ma chưởng. Trên tay của hắn nổi lên từng đầu gân xanh, chân khí cũng điên cuồng tuôn ra.
Vừa nãy phải hợp lực t·ấn c·ông cùng một chỗ với bảy vị chân quân, thực lực của hắn liền bị lu mờ. Hiện tại, đối thủ chỉ là một cái Ngưng Đan nên Song Quyền thể hiện rõ ràng sức mạnh của mình.
Địa Tru không phải là đối thủ nhưng tốc độ của hắn nhanh, nhờ đó may mắn tránh thoát được hai đấm trực diện của Song Quyền.
Ma chưởng bị hủy, Địa Tru thoát c·hết nhưng bị trọng thương.
Ngay khi Song Quyền chuẩn bị tung ra đòn kết liễu, phương hướng bên phía nhóm người Kim Tiêu chợt có chấn động.
Ầm. Ầm. Ầm.
Mấy chục t·iếng n·ổ liên tục phát ra.
Nguyên nhân không phải do ai khác gây ra, là Hỗn Thi chân nhân.
Hắn điều khiển mấy chục cỗ phân thân lao thẳng về phía nhóm người Kim Tiêu, sau đó cho chúng tự bạo.
Tu sĩ Ngưng Đan tự bạo, không thể gây thương tổn lớn cho Nguyên Anh chân quân. Nhưng mấy chục cái thì lại là câu chuyện khác.
Bảy vị chân quân không thể không tránh né, cũng vì vậy tạo ra cơ hội cho Vô Tịch.
Vô Tịch chớp lấy cơ hội này. Hắn cũng cho pháp bảo phòng ngự của chính mình tự hủy. Dù sao, pháp bảo của hắn đã bị đối thương đem nó thương tổn nặng.
Làm xong, Vô Tịch phun ra một ngụm máu, thân thể suy yếu vô cùng.
Liên Hà tóm lấy thân thể hắn, lập tức dùng độn thuật thoát khỏi nơi này.
"Mau tránh."
"Là Linh bảo tự hủy."
"Ngươi điên rồi, Vô Tịch."
Có câu nói "Tự tổn tám trăm, thương địch một ngàn". Hiện tại Vô Tịch chính là tự tổn một ngàn, thương địch tám trăm. Bởi vì hành động vừa rồi, hắn lâm vào trạng thái vô cùng suy yếu.
Liên Hà vác Vô Tịch bay đến gần Địa Tru. Khi nhìn thấy tình trạng của Địa Tru cũng không thua kém gì Vô Tịch, nàng lạnh lùng hỏi:
"Ngươi còn có thể chiến? Nếu không thì lựa chọn tốt nhất liền là hi sinh vì chúng ta."
Ý của nàng chính là cho Địa Tru tự nguyện giao nộp linh hồn lực, giúp cho Vô Tịch có thể hồi phục chút ít. Điều này đồng nghĩa Địa Tru đương nhiên phải c·hết.