Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 174: Tống Thanh Minh



Chương 173: Tống Thanh Minh

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Địa Tru để lộ ra rất nhiều biểu cảm, từ chấn kinh, sợ hãi, kháng cự, cuối cùng chấp nhận. Hắn cố gắng cúi người, yếu ớt nói ra:

"Vì Thánh Cung làm việc, nguyện c·hết không chối từ." Sau đó, hắn thả lỏng cơ thể, để cho đối phương tùy ý xử lý.

Liên Hà vô cùng hài lòng, khen ngợi hắn một câu:

"Tốt, bản quân ghi nhớ công lao của ngươi hôm nay."

Nàng đem thần thức dò xét Địa Tru một lần nữa, sau đó yên tâm đưa Vô Tịch đến bên cạnh hắn.

"Vô Tịch, còn lại để ngươi tự lo. Ta tiếp tục đi đối phó đám chó săn kia."

"Được." Vô Tịch đồng ý, giọng nói tuy đã suy yếu nhưng vẫn đủ làm người nghe lạnh lẽo. Là loại cảm giác lạnh lẽo của n·ạn n·hân khi đối mặt với một tên sát thủ.

Vô Tịch lấy ra Đoạt Hồn Dao, chuẩn bị kết liễu Địa Tru.

Dù cho hắn đã vô cùng suy yếu nhưng đối mặt cùng với một cái Ngưng Đan ở khoảng cách gần như thế này cũng không thể gây nguy hiểm gì cho hắn.

Dù cho đối phương muốn tự bạo kéo theo hắn đồng quy vu tận cũng không thể làm được. Ở khoảng cách gần như vậy, Nguyên Anh chân quân nhắm mắt cũng có thể ngăn cản hành động của hắn.

Vô Tịch nhìn về phía Địa Tru, không hề nói một câu, nhưng có thể hiểu được hàm ý.

Vô Tịch muốn hỏi hắn có còn di nguyện gì hay không. Đáng tiếc, Địa Tru không có trả lời. Hắn chỉ im lặng cúi người, tựa như một người sắp c·hết đang chờ đợi số mệnh của mình đi đến cuối con đường.

Soạt.

Đoạt Mệnh Dao đâm vào da thịt, bắt đầu hút lấy linh hồn của đối phương. Sắc mặt của Vô Tịch bắt đầu hồng nhuận lại một ít, không còn trắng bệch như trước đó.

Chợt, hắn cảm giác được dị dạng. Ánh mắt trợn to, biểu cảm không thể tin nổi. Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi tột cùng, đau khổ không thể tả. Sau đó thân thể hắn dần dần khô lụi, lập tức liền đ·ã c·hết đi.



Hắn cố gắng phát ra âm thanh, mong muốn truyền lại lời cho Liên Hà: "Hạ..." Nhưng hắn không kịp nói hết thì đ·ã c·hết. Vô cùng nhanh chóng, ngay cả Liên Hà cũng không kịp phản ứng.

Lúc này, nàng cùng Hỗn Thi chân nhân đang bận rộn phòng thủ, ngăn chặn Song Quyền cùng các vị chân quân khác công kích. Khi nghe được tiếng nói của Vô Tịch, nàng xoay người lại đã thấy hắn c·hết ở tại chỗ. Mà Địa Tru ở bên cạnh hắn cũng đ·ã c·hết.

Thi thể hai người cùng nhau rơi tự do, đáp mạnh xuống đất.

Liên Hà chân quân nhìn thấy đồng đội của mình c·hết, lại không hiểu lí do vì sao xảy ra. Tâm tình cũng vì vậy xảy ra dao động.

Thừa dịp này, Kim Tiêu cùng Kim Chuẩn đồng loạt xuất kích/chùy.

Liên Hà chân quân rơi vào thế gọng kiềm. Nàng không thể đối phó hết toàn bộ, trên gương mặt đẹp bắt đầu lộ ra dấu hiệu hoảng loạn. Hai cái pháp bảo phòng ngự của nàng cũng không còn chống cự được bao lâu.

Hỗn Thi chân nhân đột nhiên xuất hiện. Hắn dùng hai cái phân thân đỡ lấy đòn công kích, sau đó dùng thân mình để đỡ lấy.

Đây không khác gì một hành vi t·ự s·át.

"Chân quân, mau chạy. Sau này có cơ hội vì chúng ta báo thù." Bên tai Liên Hà chân quân vang lên tiếng truyền âm của Hỗn Thi.

Nói xong, Hỗn Thi chân nhân cũng sử dụng tự bạo, đem chính mình nổ tung.

Mặc dù Liên Hà vô cùng bối rối, nhưng vẫn lợi dụng cơ hội này để thu hồi lại pháp bảo cùng đào tẩu.

Nàng bị bảy vị chân quân hợp lực vây công, trên thân hiện đã có rất nhiều v·ết t·hương, linh lực thì càng yếu. Vừa rồi nàng vốn còn có dự định chờ đợi Vô Tịch hồi phục một chút rồi cùng nàng đào tẩu. Nhưng Vô Tịch c·hết đi quá đột ngột, kế hoạch của nàng bị phá sản.

Hiện tại, Liên Hạ bỏ chạy trối c·hết về Cửu U Lâu, trong đầu tràn ngập suy nghĩ không thể hiểu.

Vì sao một cái ma tu có thể tự nguyện vì người khác hi sinh? Vì sao tên Địa Tru cũng không phản kháng?

"Chẳng lẽ cũng giống như sư huynh sao?"

Trong lúc này, nàng chợt nhớ tới khi còn nhỏ mình đi vào Cửu U Lâu tu luyện. Lúc đó nàng luôn luôn bị người ức h·iếp, c·ướp đoạt tài nguyên. Khi đó, có một sư huynh xuất hiện, luôn ân cần chăm sóc nàng. Nàng cũng nhờ có sư huynh chỉ điểm cùng đan dược hắn cho nàng mà mau chóng tiến bộ khi tu luyện.



Nhưng không bao lâu sau, nàng nghe nói sư huynh bị một vị trưởng lão g·iết c·hết. Lí do chỉ đơn giản hai chữ "phản lâu".

Nàng hận tên trưởng lão đó, quyết tâm tu luyện. Trên quá trình đó, nàng trải qua biết bao cay đắng, bị bao nhiêu người chà đạp, thậm chí mất đi trong trắng. Tất cả chỉ vì hoàn thành mục tiêu, nàng nguyện làm hết thảy. Bất tri bất giác, nàng trở thành nữ ma đầu từ lúc nào không hay.

Nhưng nàng cuối cùng vẫn trả thù thành công.

"Đúng vậy. Quá trình không quan trọng. Ta sẽ trả thù cho các ngươi. Địa Tru, Hỗn Thi. Ta nhớ kỹ tên rồi." Liên Hà rơi vào hồi ức, lẩm bẩm nói.

Có người lên tiếng cắt ngang suy nghĩ nàng. Theo sau đó là một chiếc vòng tròn màu vàng kim cùng hai thanh xích sắt nhuộm đỏ hướng đến.

"Ngươi chạy không thoát."

Người xuất hiện chính là Tống Thanh Minh cùng Dương Tử Kỳ.

"Hai cái Ngưng Đan cũng dám cản ta? Chính các ngươi tự đi tìm c·hết." Liên Hà gầm thét, tâm tình vốn đã bất ổn bây giờ đang hoàn toàn điên loạn.

Luyện Hồn Châm cùng Nhuyễn Thi Tuyến hiện ra, bắt đầu bay đến t·ấn c·ông Tống Thanh Minh.

Kim luân lùi về trước mặt hắn, hóa thành tấm khiên chắn phòng hộ.

Liên Hà không quan tâm đến khiên này, lập tức lao đến. Trên tay nàng hiện ra ma trảo, mong muốn xé nát người này thành nhiều mảnh cho hả giận.

Sau đó, trên tay bắt đầu có vật thể được Kim linh lực ngưng tụ thành.

Một cái kim luân khác xuất hiện trên tay, lại thêm một cái, lại một cái.

"Kim Cương Vũ Thần Luân? Không phải, là đồ nhái theo." Thái độ của Liên Hà chuyển từ kinh ngạc sang xem thường.



Tống Thanh Minh tạo ra liên tục 10 cái Kim Luân.

Mười cái kim luân xoay vòng xoay lưng hắn, hóa thành mười cái Phi kiếm.

"C·hết."

Soạt soạt soạt...

Từng thanh phi kiếm bắn tới, xuyên ma trảo của Liên Hà, cũng như pháp bảo phòng ngự, đâm thẳng vào người.

"Ngươi... Làm sao có thể làm được?" Tầm nhìn của vị chân quân này rơi vào mơ hồ, trong đầu không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Tống Thanh Minh chầm chậm bước tới, đưa tay thu hồi mười thanh phi kiếm.

"Người c·hết không cần biết."

Phi kiếm biến đổi thành Kim Luân, sau đó bị rút ra, theo đó xé nát thân thể của Liên Hà thành từng mảnh. Nguyên Anh của Liên Hà hiện ra, đây là một vật có hình dạng trẻ sơ sinh. Nó còn chưa kịp thi triển thần thông chạy trốn thì đã b·ị b·ắt.

Tống Thanh Minh đưa tay tạo ra một cái lồng giam ngay tại vị trí của nó, đem giam lại bên trong.

Dương Tử Kỳ đi đến chỗ của hắn, hỏi:

"Đã xong sao? Nguyên Anh này ngươi cần không?"

Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh vô cùng quý giá. Gần như tu sĩ nào cũng sẽ không từ chối có thêm một cái Nguyên Anh đang còn sống.

Ở nơi cách đó không xa, bảy vị chân quân đang cùng nhau quan sát.

Bạch Hạc thở dài nói: "Ngưng Đan g·iết Nguyên Anh như cùng g·iết gà đồng dạng."

Hồ Dương cũng cảm thán: "Quả thật là thiên kiêu. Ngay cả khi Nguyên Anh thoát ra cũng không thể đào tẩu."

Vân Hồng gật đầu nói: "Người này không hổ danh là đại đệ tử của thượng tông. Cách thức bắt giam Nguyên Anh kia ta cũng chưa từng nghe nói hay gặp qua bao giờ."

Song Quyền hừ lạnh: "Nghé con mới đẻ mà thôi. Ta thấy việc này cũng chỉ bình thường. Liên Hà bị suy yếu đến như vậy mà còn không bắt được thì mới gọi là chuyện lạ."

Vân Hồng nghe vậy, nhìn sang Song Quyền hỏi: "Song Quyền đạo hữu, vậy còn đầu của Vô Tịch mà ngươi hứa cho ta đâu? Vì sao ta thấy ngươi lúc trước có vẻ hơi chật vật vậy nhỉ?"