Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 175: Ngươi thua



Chương 174: Ngươi thua

Song Quyền chân quân nghe được lời này từ tiên tử mình ưa thích thì sắc mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ, vội vã đổi chủ đề khác. Hắn nhìn sang ba vị chân quân của Kim Hoàn Thần Tông:

"Trưởng lão Kim Tiêu. Ngài yêu cầu chúng ta đứng quan sát cũng vì muốn cho Tống tiểu hữu ma luyện sao thực chiến cùng tu sĩ Nguyên Anh sao?"

Kim Tiêu không trả lời, chỉ nói:

"Chuyện ở đây đã xong. Chúng ta bắt đầu công phá Cửu U Lâu."

Hồ Dương nghi ngờ hỏi:

"Chúng ta không đi hỗ trợ cho chủ thượng sao?"

Kim Tiêu liếc nhìn hắn, sau đó phi độn rời khỏi, chỉ để lại lời nói:

"Không cần."

Tống Thanh Minh đã vẽ xong cấm chế lên Nguyên Anh của Liên Hà, đem nó cất vào nhẫn trữ vật trên tay.

Hắn nhìn về phía Dương Tử Kỳ, sau đó lại đưa mắt nhìn về nhẫn trữ vật của Liên Hà đang nằm dưới đất, nói:

"Cho ngươi nhẫn của nàng. Còn Nguyên Anh này ta vẫn còn cần."

"Được." Dương Tử Kỳ thu lấy nhẫn, sau đó hỏi, âm thanh vẫn vô cảm giống như trước đó. "Tiếp theo làm gì?"

Tống Thanh Minh nhìn về phía Cửu U Lâu, nói:

"Diệt Lâu."

Trời xanh cao v·út, mây trắng phiêu phù. Ở khoảng cách này nhìn xuống, Cửu U Lâu chỉ to bằng một dấu chấm câu.

"Thân ngoại hóa thân, cũng chỉ được đến thế thôi."

"Ngươi!..." Nghe thấy lời nói miệt thị chính mình, Thánh Mẫu hít một hơi thật sâu, cố kiềm nén cơn giận.

Nàng cùng đối phương giằng co rất lâu, thế trận vô cùng cân bằng.

Nhưng không biết vì lí do gì, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh. Trong nháy mắt đã đạt đến mức độ của Hóa Thần Trung kỳ.

Thánh Mẫu bố cục đã lâu, cũng đã tính toán đến mọi khả năng. Nàng biết rõ Công Dương Quán không thể nào đột phá Hóa Thần sơ kỳ. Nhưng bây giờ sự thật đang bày ra ở trước mắt, nó thẳng thừng vả vào mặt nàng, khiến cho nàng nhận thức rõ được tình hình hiện tại.

Vốn dĩ ban đầu chỉ cần một cái phân thân cùng Cửu Dạ đã có thể ép được đối phương xuống một đầu. Phép tính đơn giản hai Hóa Thần sơ kỳ lớn hơn một Hóa Thần sơ kỳ.



Sau đó chỉ cần đợi bản tôn của nàng tới, đối phương còn dám không chịu nhượng bộ sao?

Công Dương Quán đưa ánh mắt về phía Nam Bộ, vị trí của Thánh Cung, sau đó liếc nhìn xuống Cửu U Lâu. Hắn bình thản nói:

"Ngươi thua."

Trên người Cửu Dạ mang theo không ít thương tích, đều do khi nãy Công Dương Quán bất ngờ tăng lên tu vi gây ra. Phân thân của hắn cũng vì vậy mà bị hủy. Hắn không quản đến thương thế, gào thét nói:

"Mơ tưởng!"

Thánh Mẫu cũng không hài lòng nghe lời này của Công Dương Quán. Nàng vốn chỉ đang rơi vào thế yếu mà thôi, cố gắng giữ chân hắn lại vẫn có khả năng. Nếu bản tôn đích thân giáng lâm, con ruồi con muỗi này còn dám ở đây tỏ thái độ ngông cuồng sao?

"Không cần suy nghĩ nhiều. Chân thân của ngươi cũng không rảnh tay để tới đâu." Công Dương Quán nói xong, bắt đầu t·ấn c·ông lần nữa.

Thánh Mẫu lập tức chuẩn bị đối phó, đồng thời hỏi lại: "Ngươi nói lời này có ý gì?"

Khi nghe thấy đối phương nói như vậy, trong nội tâm nàng cảm thấy lộp độp. Một ý nghĩ thoáng hiện ra trong đầu.

Địch thủ không để cho nàng suy nghĩ, lập tức liền đã t·ấn c·ông.

Kim Cương Vũ Thần Luân chuyển đổi hình dạng, biến thành một cây cung.

Dương Công Quán giương cung lên, Kim linh lực hóa thành mũi tên.

Tay thả dây cung ra, mũi tên xé gió mà bay.

Kim linh khí trong thiên địa cũng vì vậy mà chấn động.

Trên đường bay của mũi tên, từng sợi linh khí thuộc tính Kim hợp lại cùng nhau, tạo thành vô số mũi tên tương tự như vậy, đồng loạt hướng về phía Thánh Mẫu.

Coong!

Bên người của nàng hiện ra một cái chuông lớn.

Chuông mang màu đen, họa tiết bên trên cũng mang một màu đen.

Thánh Mẫu chắp tay lại, trên miệng không ngừng niệm lên pháp quyết với tốc độ mà người thường còn không thể nghe được âm thanh phát ra.

Coong! Coong! Coong!



Theo pháp quyết được đọc lên, hắc chuông (chuông đen) cũng phát ra âm vang.

Khi âm thanh truyền ra, không gian trở nên u ám.

Từ bên trong những bóng đen, có rất nhiều hình người dạng linh hồn hiện ra.

Mỗi một cái xuất hiện, đều điên cuồng lao lên chặn lại mưa tên đang bay tới.

Mưa tên bay tới không ngừng, dù cho hắc chuông tạo ra bao nhiêu hình người dạng linh hồn cũng đều bị tiêu diệt trong chốc lát.

Cửu Dạ ở bên cạnh cũng đang ra sức cản lại mưa tên.

Nhưng Công Dương Quán không có dự định dừng lại.

Kim Cương Vũ Thần Luân bay theo đường vòng cung, chuẩn bị tập kích ở phía sau lưng. Hiện tại, nó đã trở về hình dáng của vòng vàng kim luân.

Thánh Mẫu cảm giác được kim luân xông tới, nhưng hiện tại nàng lại đang điều khiển hắc chung, không thể tùy tiện cử động.

Nhuyễn Thi Tuyến, Xuyên Hồn Châm được ngưng tụ, xông về phía kim luân.

"Ừm?" Công Dương Quán biết được kim luân bị cản lại, cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Kim Cương Vũ Thần Luân bị năm Xuyên Hồn Châm mang theo những sợi Nhuyễn Thi Tuyến khâu lại. Sau đó, lần lượt năm cái lại kéo căng về năm hướng ngược lại. Kết quả cản lại Kim Cương Vũ Thần Luân thành công.

"Trò trẻ con."

Công Dương Quán thuấn di, lập tức xuất hiện cạnh bên kim luân.

(Thuấn di: di chuyển trong chớp mắt)

Hắn đưa tay nắm lấy nó, lại biến nó thành một thanh châm còn nhỏ hơn cả Xuyên Hồn Châm.

Kim Cương Vũ Thần Luân vì vậy mà dễ dàng được rút ra khỏi Nhuyễn Thi Tuyến.

Công Dương Quán nắm lấy kim châm, giơ tay về phía sau thành một tư thế ném lao. Kim châm theo đó liền biến thành một thanh mâu dài.

Kim mâu được phóng về phía của Thánh Mẫu, mang theo lực lượng khủng bố có thể làm trọng thương bất kỳ tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.

Thánh Mẫu biết rõ không thể tiếp đón được thứ này. Nàng đưa tay vung ra một chưởng, đập thẳng vào hắc chuông.

Coong!

Chuông đen lại vang lên âm thanh, lần này lớn gấp trăm, ngàn lần thanh âm so với trước đó.



Theo tiếng chuông vang lên, hắc chuông cũng hóa thành khổng lồ, che chở Thánh Mẫu cùng Cửu Dạ ở bên trong.

Coong! Rắc! Rắc! Rắc!

Mâu đâm vào chuông, khoét một lỗ thật sâu vào trong mới ngừng lại.

Hắc chuông nhận phải công kích quá lớn, từ vị trí lỗ thủng bắt đầu hiện ra vết nứt, lan ra khắp xung quanh.

Coong! Coong! Coong!

Công Dương Quán ở bên ngoài, liên tục cầm kim mâu khoét chuông.

Thánh Mẫu ở bên trong, nhận phải áp lực tâm lý.

Chuông sắp vỡ, nàng không còn nhiều khả năng để lật bàn.

Nàng giơ tay phải lên. Trên tay nàng hiện ra một đồ vật làm bằng gỗ, bên trong có một sợi dây mồi lửa. Kiểu dáng giống với đèn giấy mà phàm nhân thường đốt lên đi vào ban đêm. Chỉ có điều khác là nó làm bằng gỗ.

Cửu Dạ thấy thế liền sợ hãi.

"Cung chủ, tình huống hiện tại đã xấu đến loại tình trạng này rồi sao?"

Thánh Mẫu nhìn chuông đang bị công kích, lại nói:

"Muốn có được thắng lợi, cũng phải đánh đổi vài thứ."

Ngay khi nàng chuẩn bị thắp sáng đèn gỗ, nhẫn trữ vật lại chấn động.

Thánh Mẫu đưa thần thức vào bên trong xem xét, sắc mặt sau đó liền biến đổi.

Ánh mắt của nàng nhìn về phía Công Dương Quán, đã lộ ra sát ý rõ ràng.

"Hồi cung." Giọng nói nàng không còn kiều mị như trước đó, ngược lại đã trở nên căm phẫn.

Cửu Dạ thấy thái độ của cung chủ nhà mình thay đổi đột ngột, liền phát giác có chuyện không lành.

"Thuộc hạ tuân lệnh." Hắn cung kính trả lời, sau đó nhìn xuống vị trí Cửu U Lâu, đặt câu hỏi, giọng điệu vô cùng thận trọng. "Nhưng còn bọn chúng thì sao? Bỏ hết đi hay...?"

"Tùy ngươi."

Cửu Dạ không dám hỏi nhiều, lập tức đưa ra quyết định. Hắn lấy ra một cái ngọc bội trong người, sau đó bóp nát.

Cùng một thời điểm ngọc bội vỡ nát, một viên ngọc bội tương tự được đặt ở bên trong tầng cao nhất của Cửu U Lâu cũng vỡ nát theo.