Thánh Mẫu lấy ra một tấm phù đen, bắt đầu khởi động nó.
Phù đen lập tức hóa thành một khối cầu đen. Lấy vị trí của nàng làm trung tâm, bán kính tăng dần lan ra khắp xung quanh, bao phủ luôn hắc chuông.
Bên trong chuông đen truyền ra thanh âm của Thánh Mẫu, lúc này trong giọng nói của nàng đã trở về vẻ kiều mị như trước đó.
"Tây Vực chi chủ. Bản cung nhớ kỹ hôm nay rồi nha."
Vị vực chủ này trả lời không che giấu chút ngạo khí nào:
"Hoan nghênh lần sau lại đến."
Hắn rút ra Kim Cương Vũ Thần Mâu khỏi hắc chuông, ẩn sâu bên trong ánh mắt hiện ra một vệt đắc ý.
Hắc cầu co lại, mang theo hết thảy tan biến.
Chợt, phía bên dưới truyền đến chấn động, chuyển dời lực chú ý của hắn.
Cửu U Lâu tỏa ra một lượng nhiệt khổng lồ, xung quanh được đốt lên một ngọn lửa màu đen. Nó đang chuẩn bị p·hát n·ổ!
Công Dương Quán nheo mắt lại, bắt đầu truy đến nguyên nhân v·ụ n·ổ.
Kim mâu biến thành hình dạng một chiếc chuông. Nó bắt đầu hạ xuống vị trí của Cửu U Lâu, kích thước cũng dần tăng lên. Đến khi nó hạ xuống, đã bao trọn toàn bộ tòa lầu các khổng lồ.
Kim chuông đè nén Cửu U Lâu, bắt đầu phá nát từ đỉnh của nó đi xuống. Thiên địa linh khí xung quanh cũng cho nó mượn sức, truyền vào bên trong chung.
Coong! Coong! Coong!
Kim Cương Vũ Thần Chuông được đánh lên. Theo mỗi tiếng "Coong" vang lên, sóng âm phát ra khiến cho bốn phương chấn động.
Các tu sĩ bên phía Cửu U Lâu nhận biết thế cục đã định, liền lần lượt liều mạng bỏ trốn, rời xa khỏi chiến trường.
Nhưng bọn hắn không ngờ tới, Hóa Thần nguyên sư lại xuất thủ, không chừa bất kỳ ai.
Chuông âm đánh vào tai bọn hắn, mang theo vô số sợi linh khí Kim thuộc tính đi vào cơ thể họ, xé nát từ trong ra ngoài. Bọn hắn thậm chí còn không có cơ hội phản kháng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vừa nghe thấy tiếng chuông liền đ·ã c·hết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tu sĩ của phe Kim Hoàn Thần Tông đều hít vào một hơi khí lạnh.
Nguyên sư tiện tay liền diệt sạch đối phương.
Kim Cương Vũ Thần Chung được thu hồi, để lộ ra một mảnh đất màu đen tiêu điều. Nơi từng là Cửu U Lâu, một trong tam đại tông môn cấp Thiên của Tây Vực, đã không còn lại bất kỳ vết tích nào.
Bầu trời hiện ra hào quang màu vàng kim, cảm giác chói mắt lại đến.
Công Dương Quán hiện ra từ trong hư không, tuyên bố:
"Đại chiến kết thúc."
Vỏn vẹn bốn chữ. Ánh hào quang tán đi, người cũng biến mất.
Sau đó, bảy vị chân quân hiện ra. Kim Tiêu tiến về phía trước, bắt đầu lên tiếng:
"Người có công, đều được ghi nhận. Luận công ban thưởng, đến tông ta lãnh."
Mấy vị tu sĩ ở phía dưới vội vàng cúi đầu, đồng thanh nói:
"Tạ ơn thượng tông."
Hắn quay về phía bốn người Bạch Hạc, nói:
"Các ngươi theo chúng ta cùng về bản tông một chuyến."
- "Vâng, trưởng lão."
Song Quyền chân nhân nhìn về phía mấy chục vị đệ tử của Thiên Kiếm Sơn Trang bên dưới, thận trọng xin phép Kim Tiêu: "Trưởng lão Kim Tiêu, ta có việc cần xuống gặp mấy vị tiểu hữu một chút, xong việc sẽ đuổi theo các ngươi sau."
Kim Tiêu không biểu lộ tâm tình gì, chỉ nói: "Được, nhưng cũng đừng quá lâu."
Đại chiến cần chuẩn bị thật lâu, đến lúc diễn ra lại cần chưa đến thời gian một ngày.
Phe của Kim Hoàn Thần Tông giành được thắng lợi, thiệt hại nhận phải không lớn. Tổn thất chỉ khoảng một phần mười, bao gồm một vị Nguyên Anh chân quân, chưa đến mười vị Ngưng Đan chân nhân, gần trăm vị Trúc cơ, khoảng ngàn vị Luyện khí.
Bên phía Cửu U Lâu mới phải gọi là thảm bại. Toàn quân bị diệt. Chỉ có Cửu Dạ được Thánh Mẫu mang hắn rời khỏi. Cửu U Lâu cũng bị hủy hoàn toàn.
Trước đó, Thiên Kiếm Sơn Trang cũng chỉ phái ra mười lăm tên Trúc Cơ cùng một vị trưởng lão Ngưng Đan là Thiết Điền. Cũng vì thế, bọn hắn tránh thoát được họa diệt môn, may mắn còn sống.
Lần đại chiến này, bọn hắn cũng không nhận phải tổn thất nào, đa phần đều chỉ b·ị t·hương. Khi chiến đấu đều được các tu sĩ của tông môn khác hỗ trợ.
Nhất là Thiết Điền, còn từng được cả Tống Thanh Minh cùng Dương Tử Kỳ chiếu cố.
Càng đáng nói đến là việc bọn hắn mở lời mời nhóm người của Thiết Điền đến Kim Hoàn Thần Tông làm khách một thời gian, sau khi về tông sẽ nhờ một vài vị trưởng lão đến trợ giúp bọn hắn xây dựng lại Thiên Kiếm Sơn Trang, cũng sẽ hỗ trợ tìm kiếm đệ tử có thiên phú phù hợp để tập luyện kiếm thuật.
Thiết Điền hiểu rõ hai đạo lý "bằng mặt bất bằng lòng" cùng "trên thế gian không có bữa ăn nào là miễn phí". Hắn không tin Kim Hoàn Thần Tông này là thứ tốt lành gì.
Trước đó, Nhị trưởng lão từng gửi thư cầu viện cho Kim Hoàn Thần Tông, ngược lại chỉ nhận hai chữ hồi âm "tin giả".
Đang lúc hắn mải mê suy nghĩ, một thân ảnh lọt vào tầm mắt của Thiết Điền. Đây là một người trung niên khoác lên cái áo da thú, thân hình to lớn thô kệch.
Đối phương tiến đến, đưa tay vỗ lên bả vai hắn, nói lời an ủi:
"Thiết tiểu hữu nén bi thương."
Thiết Điền nhận biết người này. Đây từng là người quen cũ của Nh·iếp Kiếm chân quân, cũng là người đảm nhiệm chức vị chưởng môn của Linh Võ Môn.
Hắn cúi người, chân thành hành lễ.
"Xin ra mắt Song Quyền tiền bối. Đa tạ tiền bối quan tâm."
Song Quyền chân quân vào thẳng vấn đề, trong giọng nói vô cùng bộc trực:
"Chuyện của các ngươi, ta có biết, cũng đã ghé qua nhìn. Toàn sơn bị diệt, mấy cái quốc gia phàm nhân trực thuộc các ngươi cũng bị diệt, máu chảy thành sông. Toàn bộ khu vực từng là địa bàn của Thiên Kiếm Sơn Trang nhìn không khác gì một cái huyết ngục."
Thiết Điền nghe xong, tâm tình xém chút đã không còn giữ được bình tĩnh. Từng ngón tay hắn đâm vào lòng bàn tay, lộ ra máu tươi. Hắn cố dằn lại cảm xúc, không để mất hình tượng của chính mình trước mặt tiền bối. Dù sao, Thiên Kiếm Sơn Trang không còn lại bao nhiêu người, hắn, ở thời điểm hiện tại, có thể được xem như người đại diện cho Thiên Kiếm Sơn Trang.
"Tiền bối, ngài thấy qua vị trưởng lão nào của sơn trang nhà ta không? Hay một chút t·hi t·hể còn sót lại?"
Song Quyền lắc đầu, nói:
"Không có. Dù lúc đó thời gian có phần gấp rút nên ta không tìm kiếm kỹ càng từng chút. Nhưng nhìn chung không phát hiện được bất cứ gì. Bọn chúng hẳn đã tiêu hủy toàn bộ tang vật cùng dấu vết."
Nhìn thấy người ở phía đối diện giống như sắp nhập ma do không kiềm chế nổi, Song Quyền truyền một chút chân khí vào người của Thiết Điền giúp hắn ổn định lại linh lực đang r·ối l·oạn, tiếp tục nói:
"Ta nói ra điều này không phải để ngươi mất kiềm chế. Ngược lại, ta muốn ngươi nhận thức rõ ràng tình cảnh của Sơn Trang nhà ngươi. Trừ tên họ Thẩm kia còn đang ở Bắc Bộ thì ngươi là tu sĩ Ngưng Đan duy nhất còn sót lại.
Sơn Trang của ngươi cần ngươi, các đệ tử cũng cần ngươi."
Thiết Điền nghe xong, giống như tỉnh mộng. Dù cho hắn đã tự nhận thức được nội dung trong lời nói của Song Quyền chân quân từ trước nhưng lắng nghe lời này từ người khác nói ra, vẫn mang lại hiệu quả lớn lao.
Thiết Điền hít một hơi thật sâu, nói:
"Vãn bối đã hiểu. Đa tạ tiền bối nhắc nhở." Sau đó, hắn bình tĩnh đánh giá lại tình huống, hỏi: "Lần này, tiền bối hẳn còn có chuyện khác muốn nói nên mới đến tìm ta?"
Đáp lại hắn là một cái gật đầu.
"Đúng. Ta muốn hỏi các ngươi dự định làm gì tiếp theo."
Thiết Điền suy nghĩ chút, lại nói ra dự định:
"Vãn bối dự định trở về Sơn Trang, thu dọn lại nơi đó, cũng làm t·ang l·ễ cho sư huynh, sư đệ, đệ tử trong núi cũng như phàm nhân vô tội bị cuốn vào tranh đấu lần này. Sau đó, chúng ta cũng bắt đầu xây dựng lại tông môn từ đầu." Do dự chút, hắn nói thêm. "Tuy nhiên, vãn bối muốn đi đến thượng tông một chuyến trước, xin nhờ các vị trưởng lão Nguyên Anh ở đó giúp đỡ hộ tống, tiện thể hỗ trợ kiểm tra xem còn có ma nghiệt nào còn sót lại đang lẩn trốn hay không."
Song Quyền chân quân gật đầu hài lòng, ở ngoài miệng hắn nói câu rất tốt, sau đó lại dùng truyền âm để dặn dò thêm:
"Dù cho Cửu U Lâu đã bị diệt nhưng các ngươi đi một mình vẫn khá nguy hiểm. Quyết định của ngươi rất chính xác. Có thể thử nhờ các trưởng lão của thượng tông hỗ trợ."
- "Nếu như không nhờ được aithif cũng có thể tìm đến ta. Bản chân quân cũng có việc phải làm ở thượng tông, xong việc cũng lại rảnh rỗi."