Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 178: Đạo hữu, xin dừng bước



Chương 177: Đạo hữu, xin dừng bước

Lần trước Kế Bi có nói qua với Nguyễn Long Duy. Khả năng cao hắn sẽ được đưa trở về Nhân giới, vấn đề chỉ là không rõ khi nào mà thôi.

Vì vậy nên Long Duy cũng đã nói trước với Tiểu Huyền hắn sẽ rời khỏi đột ngột. Nếu như vậy thì khi đó nàng phải tự lo lấy. Dù sao hắn đã hoàn thành lời hứa đưa nàng đến Giao Long Nội Hải. Mà ngoài định mức của giao kèo, nàng còn được hắn cho thêm một viên Nguyên Châu cùng công pháp tu luyện. Từ cái này xem ra, hắn thua lỗ lớn trong kèo giao dịch này.

Thế nhưng, có khi cũng không hẳn.

Đối với hắn, Hồ Mẫn Ngưng Châu không có tác dụng lớn. Tác dụng lớn nhất là [Dương Quang Minh Ngộ] nhưng cũng chỉ dùng được một lần và cũng đã được hắn dùng qua.

Nhưng với Tiểu Huyền lại khác. Vì vậy, hắn không ngại đầu tư vào tên Kiến-Nô-Hồ ly Yêu này. Nếu mai sau nàng thành tài thì chẳng phải hắn lại có thêm một đồng bitcoin thì sao?

"Cũng không biết, đồng bitcoin số một của ta tiến triển đến đâu rồi? Có chút chờ mong gặp lại Cao sư đệ rồi đó."

Nguyễn Long Duy mở mắt ra đã thấy khung cảnh xung quanh thay đổi.

Ở trước mặt hắn không còn là "xung quanh anh toàn là nước êi" nữa.

Nói đúng hơn, chỉ có một nửa là nước mà thôi.

Nguyễn Long Duy đang đứng ở một bờ biển, phía trước mắt là biển, phía sau lưng là bờ.

"Ơ, đây là đâu? Đi hỏi đường cái đã."

Hắn suy nghĩ chút, lại quyết định sử dụng cách cũ như khi vừa mới tới thế giới này. Ghé đại một nơi phàm nhân sinh sống để tìm hiểu trước thông tin.

Nghĩ liền làm, hắn xoay người lại, chuẩn bị đạp kiếm phi hành.

Chợt, có một giọng nói vang lên bên tai hắn.

"Đạo hữu, xin dừng bước."

Nguyễn Long Duy nghe xong, trong lòng liền bộp chộp. Kịch bản này có chút quen.

Hắn xoay người lại, cũng bắt đầu cảm giác xung quanh.

Trước đó, hắn rõ ràng đã thăm dò qua, nơi này không có người nào. Bây giờ lại lòi ra một tên tu sĩ là thế nào?



"Ừm, không đúng. Theo linh khí dao động trong không gian, có thể đoán ra được có ít nhất năm tên tu sĩ đang ở đây.

Những người này cố tình nhắm vào ta? Nhưng nếu là tử cục, vì sao ta lại trở về?

Nếu nói như vậy, đây không phải tử cục? Uầy, thế thì mọi chuyện dễ nói."

Nguyễn Long Duy tự lẩm bẩm, sau đó thở ra một hơi, thân thiện nhìn đối phương hỏi:

"Đạo hữu tìm ta có việc gì sao?"

Phía đối diện là một người mặc đồ đen bịt kín toàn thân, vừa nhìn liền biết đây là người xấu.

"Ta thấy đạo hữu sử dụng kiếm nên muốn biết ngươi có phải người ở đây hay không."

Nguyễn Long Duy rất muốn hỏi hắn một câu "Ở đây là ở đâu?" nhưng hắn không hỏi. Dù sao, hắn cũng là người lịch sự nên lắc đầu:

"Không phải. Ta là Hoàng Thanh Tân, cháu trai đích tôn của Hoàng Thái An, thái thượng trưởng lão của Vĩnh An Tông. Đạo hữu từng nghe nói đến sao?"

Người đen nghe xong, đôi mắt lộ ra vẻ đăm chiêu, cố nhớ đến cái tên Hoàng Thái An này.

Chợt, sau lưng hắn có một tiếng nói vang lên.

"Không cần hỏi nữa. Ta mặc kệ hắn là cháu đích tôn của Hoàng Thái An hay Hoàng Thái Bình đi chăng nữa. Người gặp được chúng ta ở đây, đều phải c·hết."

Sau đó, phía sau lưng của người áo đen xuất hiện thêm ba người áo đen khác.

Nguyễn Long Duy nghe đối phương nói vậy, cũng không hoảng, lại hỏi kỹ lần nữa:

"Đạo hữu. Trước khi ra tay, ta có thể hỏi một câu không? Ta quả thật có rất nhiều thắc mắc."

"Không cần phí lời. Ngươi biết mình c·hết là đủ." Giọng nói của người kia lại vang lên.

Nguyễn Long Duy cảm nhận được tu vi của bốn người này đều cao hơn hắn. Đặc biệt là tên nói chuyện bất lịch sự cùng với hắn, đối phương có tu vi cao nhất.

Đột nhiên, bốn cái Luyện Hồn Châm đồng loạt xuất hiện, mang theo Nhuyễn Thi Tuyến xông đến phía Nguyễn Long Duy.



Minh Nguyệt Kiếm hiện, chém thẳng về phía từng thanh châm.

Keng. Keng. Keng. Keng...

Tiếng kim loại va đập vào nhau liên tục không ngừng nghỉ.

"Mấy sợi chỉ này không bình thường. Tuyệt đối không thể để nó chạm vào người." Hắn rơi vào thế yếu, chỉ có thể vừa lùi vừa suy nghĩ phương án đối phó.

Ngay khi Nguyễn Long Duy còn đang bận suy nghĩ, sau lưng hắn hiện ra một cái bóng đen.

"Là ai?" Người Long Duy hét to, tay trái cầm lên Thừa Phong Kiếm rạch một đường về sau.

"Muốn đánh lén ta ư? Nghĩa là hắn tự động tách ra khỏi đoàn?"

Suy nghĩ vừa nảy, Nguyễn Long Duy lập tức thả Minh Nguyệt Kiếm ra khỏi tay, dùng nó ngăn lại công kích của bốn thanh châm kia.

Ngón tay phải hắn khẽ động, một viên đạn khí vốn đã được dồn nén sẵn từ trước bất thình lình được bắn ra, thẳng hướng người áo đen kia.

Đạn bay nhanh mà lại còn rất nhỏ. Đợi đến khi đối phương có thể phát hiện được nó thì đã đến gần.

Người này vội vàng tránh né sang một bên. Nhưng lúc này, ngay bên cạnh hắn đã xuất hiện thêm một bóng người nữa.

Không ai khác, đương nhiên là Nguyễn Long Duy. Hắn không hề nương tay, chém thẳng một kiếm vào cổ.

Soạt. Bịch. Bịch. Bịch.

Người áo đen ngã quỵ xuống mặt đất, máu tươi từ trên cổ bắn thẳng lên trời. Mà đầu của hắn đang lăn trên mặt đất. Đến khi c·hết, mắt của hắn vẫn trừng to, không hiểu vì sao đối phương có thể nhanh đến vậy.

"Ngươi là Phong linh căn?" Phía sau truyền đến tiếng động.

Ba người tu sĩ áo đen khác cũng đã tiến đến. Bọn hắn nhìn thấy đồng bọn bị g·iết c·hết dễ dàng, liền thay đổi kế hoạch từ đánh tầm xa thành cận chiến.

"Ồ. Xem ra đạo huynh cũng có hiểu biết." Nguyễn Long Duy khen ngợi hắn một câu.

"Ngươi là Chử ma đầu!" Người áo đen hét to, đưa tay sờ lấy túi trữ vật muốn đem thông tin này thông báo.



"Ừm?"

Bỏ lại nghi vấn sau lưng, Nguyễn Long Duy tiếp tục hành động.

Minh Nguyệt Kiếm đánh bật ra ba thanh châm, quay trở về hộ chủ.

Tay của hắn tạo ra La Toàn Hoàn đem đập thẳng xuống đất. Cát biển theo đó bắt đầu bay tứ tung.

Tầm nhìn bị hạn chế, bốn người chỉ còn có thể mượn nhờ thần thức để thăm dò. Nhưng thần thức cũng không phải toàn năng, nó chỉ có thể thăm dò từng vị trí một. Nếu như ở một không gian rộng lớn như ở bờ biển thế này, dùng thần thức để thăm dò vật thể chuyển động căn bản không thể.

Ví dụ đơn giản. Thần thức có thể thăm dò được không gian khoảng 10 ô gạch, nhưng bờ biển hiện tại lớn hơn 10000 ô gạch. Muốn thăm dò là được sao?

Hắn lựa chọn dụ địch cận chiến cùng mình, sau đó mới bắt đầu tung cát cũng chính vì lí do này. Nếu như làm quá sớm, đối phương sẽ không dại đột đi vào bẫy.

Bên trong bão cát hiện tại, Nguyễn Long Duy tận dụng cơ hội này để ném ra chín cái mai rùa ra xung quanh, riêng trên lưng đeo lên một cái.

Mai rùa là Thủy Sương Giáp, hiện tại đang tiến hành xếp trận.

Nguyễn Long Duy không ngừng chạy loạn bên trong bão cát, cũng không ngừng dùng La Toàn Hoàn cùng Thừa Phong Kiếm quyết tạo gió cho cát bay tứ tung.

"Aaaaaaaaaaaaaa. Đáng c·hết. Ngươi dám trốn." Người áo đen lúc nãy còn đang muốn lấy ngọc giản truyền tin trong túi trữ vật để thông báo tin tức Chử Sen xuất hiện.

Nhưng hiện tại, hắn không dám. Tầm nhìn bị hạn chế nên hắn không biết khi nào Nguyễn Long Duy sẽ t·ấn c·ông. Chỉ cần mất tập trung một khoảnh khắc thì kết cục liền sẽ giống như tên đồng bọn vừa nãy. Nếu phải lựa chọn giữa báo tin và giữ mạng, ít người sẽ chọn vế trước.

Nguyễn Long Duy cũng không biết bọn chúng đang suy nghĩ gì. Hắn hiện tại đang tập trung bày trận.

Lúc này, mai rùa trên lưng hắn bắt đầu truyền ra Phong linh khí. Chín cái mai rùa còn lại cũng đang hấp thu Thủy thuộc tính xung quanh.

May mắn, xung quanh anh toàn là nước êi!

Thập Kỳ Tụ Phong Hóa Chuông Trận bắt đầu vận hành. Thủy linh khí truyền vào chín cái mai rùa, sau đó được mai rùa trên lưng của Nguyễn Long Duy chuyển đổi thành Phong linh khí.

Sau lưng hắn, bắt đầu hiện lên một hư ảnh của Tụ Phong Chuông. Nhưng lần này nó lớn hơn khi trước rất nhiều bởi vì no chính là phiên bản đã được cải tiến!

Bên trong Tụ Phong Chuông, Phong linh khí điên cuồng xoay chuyển, bắt đầu hóa thành một cái lốc xoáy.

Lốc xoáy càng lúc càng lớn, đã vượt qua khả năng khống chế của trận pháp.

Nhưng không sao, bây giờ mới đến thời điểm nhân vật chính chào sân.