Cảm giác được lốc xoáy đang gào thét mãnh liệt, Thừa Phong Kiếm ở trong tay không ngừng rung rẩy. Là rung rẩy vì vui sướng!
"Không ổn. Mau rời khỏi." Một tên áo đen cảm giác được bất thường, vội vàng lùi lại tránh thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của bão cát.
Hai tên còn lại cũng lấy ra pháp khí của riêng mình. Bọn hắn ngự khí, bắt đầu lùi lại.
(Ngự khí: "khí" ở đây là v·ũ k·hí, không phải không khí hay chân khí. Ngự khí có nghĩa tương tự với ngự kiếm, nhưng bao gồm nhiều loại v·ũ k·hí hơn.)
Tu sĩ Trúc Cơ thường sẽ ngự kiếm phi hành, nhưng thực tế ngoại trừ kiếm ra còn có thể ngự những vật khác, chỉ cần cấp bậc là pháp khí trở lên thì đều có thể ngự được.
Mà để ngự khí, cần có phải học qua [Ngự Khí Thuật]. Từng loại v·ũ k·hí, sẽ có từng loại thuật pháp ngự khí khác nhau.
Giống như khi Nguyễn Long Duy vừa mới Trúc Cơ ở Thiên Kiếm Sơn Trang, hắn không thể dùng được linh kiếm cũ. Hắn cũng cần bỏ thời gian để lĩnh ngộ "Ngự Kiếm Thuật" cùng với tìm kiếm pháp khí phù hợp chính mình.
Hiện tại, ba người áo đen cũng không ngự kiếm, mà là ngự đao.
Thế nhưng, tốc độ lan tỏa của bão cát nhanh hơn tốc độ di chuyển của bọn hắn. Bọn hắn căn bản không thể dùng tốc độ hiện tại để tránh.
Cũng vì vậy, cả ba cùng nhau trao đổi cẩn thận, bàn bạc đối sách.
"Đó là cái gì?"
- "Có vẻ là lốc xoáy."
"Thiên Kiếm Sơn Trang có loại công pháp này?"
- "Không biết. Phong linh căn ở Nam Bộ cũng không có mấy người, đừng nói đến nơi bé nhỏ Tây Vực này. Dù cho có công pháp dạng này, chúng ta hẳn cũng không có cơ hội thấy qua."
"Uy lực lớn hơn bình thường. Không giống như của bọn kiếm tu kia thi triển."
- "Ừm, hẳn không phải công pháp phổ thông."
"Xem ra có hơi khó khăn."
-"Ngươi truyền tin tức về chưa?"
"Không dám truyền. Khi truyền tin cần phải tập trung tinh thần để ghi lại nội dung vào bên trong, sau đó tiêu hao linh lực để chuyển tiếp đến người nhận. Ngươi cũng biết rõ, loại ngọc giản truyền tin này cũng không phải dễ sử dụng, nhất là khi ở vào loại tình huống không biết khi nào đối phương sẽ xuất kiếm này."
Hai người còn lại nghe xong, liền hiểu được ý trong lời nói của đối phương. Bọn hắn nhìn nhau, gật đầu nhẹ rồi đồng thời truyền âm:
"Được. Ngươi cứ yên tâm truyền tin, chúng ta sẽ thủ hộ bên cạnh ngươi."
Người kia nghe xong, không nói hai lời liền lập tức lấy ra ngọc giản truyền tin bắt đầu hành động.
Nguyễn Long Duy vốn đang mượn nhờ Phong linh khí được giấu trong gió lốc để nghe lén bọn chúng trò chuyện, lại chợt không còn thanh âm nào.
Hắn híp mắt lại, tự nói: "Truyền âm sao? Là ta để lộ sơ hở, hay do bọn chúng cẩn thận?"
Trái ngược với ba vị tu sĩ kia xem bão cát như chướng ngại, Nguyễn Long Duy lại xem bão cát như lợi thế. Ngoại trừ nhờ vào lốc xoáy để tăng mạnh phạm vi bao phủ của bão cát, hắn còn có thể cảm ứng được rõ ràng những gì đang xảy ra bên trong bão cát.
"Mặc kệ các ngươi muốn làm gì, đây là sân nhà của ta."
Tiếp sau suy nghĩ là hành động, hắn dùng công pháp Phong hệ mà mình cải biến từ bản gốc của Tiêu Thủy thương minh, bắt đầu di chuyển bên trong bão cát với tốc độ cao.
Trong chốc lát, hắn chỉ còn cách ba người áo đen một khoảng cách tầm mười mét. Ở khoảng cách này, bọn hắn có thể phát hiện được Nguyễn Long Duy. Dù sao chỉ cần liên tục dùng thần thức quét quanh phạm vi ngắn là có thể phát hiện được hắn.
Nhưng hắn là ai? Chử ma đầu như hắn sao có thể không nghĩ đến việc này. Muốn để cho đối phương không phát hiện được chính mình, liền chỉ cần nhanh hơn tốc độ thăm dò của đối phương là được.
Thừa Phong Kiếm trên tay hắn đã chờ đợi thời khắc này quá lâu.
Thanh kiếm mỏng như cánh ve này có từng đám sương linh khí cô đọng lại, không ngừng di chuyển trên thân kiếm. Đây là do Phong linh lực được cô đọng. Lốc xoáy thu thập được bao nhiêu Phong linh khí trước đó thì đều bị Thừa Phong Kiếm hấp thu toàn bộ
Tay phải vung lên, bão cát ngừng di chuyển. Toàn bộ gió đã bị Thừa Phong Kiếm lấy đi.
Kiếm khí xuất hiện, hóa thành một đường cong hoàn mỹ hình bán nguyệt. Nó di chuyển với tốc độ của đạn bắn, đem toàn bộ gió biển của nơi này lao đến vị trí ba tên áo đen.
"Cái quỷ gì?" Một người trong bọn hắn phát hiện dị biến rất nhanh, trước khi cả đường kiếm được đánh ra.
Người này cầm lấy đao của mình cũng chém một đao. Trên đao được linh hồn lực gia cố, có thể công kích đến thần hồn của người b·ị c·hém vào.
Thế nhưng thật đáng tiếc, thứ xông đến không phải là người nào.
Nó là Thừa Phong Trảm!
Khi mà bão cát dừng lại, từng hạt cát không còn bị gió quấn đều đồng loạt rơi mặt đất. Một hình ảnh cũng dần hiện ra trong mắt bọn hắn.
Một cỗ kiếm khí như cuồng phong đang tiến về phía này.
"Đây là kiếm khí?" Suy nghĩ này đồng loạt hiện ra trong đầu bọn hắn.
Khi cả hai tên áo đen nhìn thấy kiếm khí lao đến, bọn hắn biết được chính mình không thể đỡ thứ này. Nếu dám đỡ, không có nghi ngờ gì, liền sẽ trọng thương hoặc chế.
Bọn hắn không hề do dự, đồng loạt nhảy lên né tránh cỗ kiếm khí này, cũng dự định đưa tay nâng lên người đồng bọn đang tập trung tinh thần vào ngọc giản mà không hay biết ở tình huống ở phía ngoài.
Đáng tiếc, Thừa Phong Trảm căn bản quá nhanh, tự lo cho thân mình còn khó, huống chi cứu người?
Trong tình huống cửu tử nhất sinh này, ai dám phân ra một phần lực lượng để cứu người khi an nguy của bản thân còn chưa rõ? Đương nhiên chỉ có thể lựa chọn bỏ lại đồng bọn, giữ mạng của chính mình.
Soạt. Ầm. Ầm. Ầm.
Thừa Phong Trảm cắt đôi người kia, đem Phong linh khí truyền vào trong cơ thể hắn cũng phá nát hai phần cơ thể này thành từng mảnh.
Khi mà hai người còn lại đã nhảy lên tránh thoát thành công Thừa Phong Trảm, đột nhiên lại có một thân ảnh xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Nguyễn Long Duy giơ lên hai tay, thủ thế tựa như cao bồi cầm súng. Trong khoảnh khắc này, hắn mỉm cười:
"Bùm!"
Hai đạo kiếm khí cực mỏng từ trong hai tay của hắn bắn ra, hóa thành kiếm chỉ đâm thẳng hướng hai người họ.
Thừa Phong Chỉ!
Chỉ như đạn bắn, nhắm thẳng vào sọ não của hai người.
Trong hai người này, có một người mang tu vi cao hơn hẳn người còn lại.
Hắn phát giác được nguy hiểm từ Thừa Phong Chỉ trước tiên, vội vàng ngưng tụ Nhuyễn Thi Tuyến trên tay.
Nhuyễn Thi Tuyến hiện ra, quấn lấy tên áo đen còn lại, đem người này ném lên trước mặt của hắn.
"Ngươi..." Người kia còn chưa kịp nói gì, cũng không có thời gian để phản ứng thì trên đầu đã hiện ra một lỗ thủng.
"Ồ." Nguyễn Long Duy thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc.
"Quá quyết đoán. Bội phục."
Nhưng đến đây vẫn chưa kết thúc, tâm niệm của hắn khẽ động.
Thừa Phong Chỉ sở dĩ có tên là Thừa Phong Chỉ vì nó có thể thừa phong.
Kiếm khí ở bên dưới vừa cắt đôi người kia không lâu đã bay sạch gió nhưng vẫn còn lưu lại không ít Phong linh khí. Hai cái Thừa Phong Chỉ được bắn ra, một cái đã trượt đi mất. Cái còn lại thì đã bị yếu đi do trúng đích.
Thừa Phong Chỉ mượn nhờ gió biển xung quanh, tự bổ sung năng lượng cho chính mình. Từ đó, tiếp tục gia tốc bắn đến vị trí của người áo đen kia.
Dù cho nó đã bị chậm lại, nhưng việc này chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc. Mà thời gian từ lúc Nguyễn Long Duy thi triển Thừa Phong Chỉ đến hiện tại còn chưa hết một hơi thở.
Dù cho tu vi của người áo đen cao ra sao, cũng khó mà tránh né được Thừa Phong Chỉ hoàn toàn.
Đúng như dự đoán của Nguyễn Long Duy, đối phương không làm vậy.
Xuyên Hồn Châm hiện ra, nhắm hướng của Thừa Phong Chỉ mà tiến. Hồn châm chạm vào Chỉ khí ngang tài, không có cái nào rơi vào thế yếu. Sóng xung kích do cả hai v·a c·hạm tạo nên bắt đầu xông ra xung quanh. Mà cũng vì lí do này mà bão cát lại xuất hiện.
Người áo đen khẽ nghiêng người, sau đó biến mất tại chỗ.
Soạt.
Tiếng da thịt b·ị đ·âm xuyên vang lên.
Người áo đen thình lình xuất hiện ngay bên cạnh Nguyễn Long Duy, trên tay hắn cầm thanh đao trước đó.
"Phụt." Miệng của hắn phun ra máu tươi, sắc mặt ảm đạm nhưng trong đôi mắt biểu thị không thể tin nổi. Người áo đen vốn muốn nói thêm vài lời trước khí c·hết, nhưng lại không còn đủ sức nói ra.
Nguyễn Long Duy không có quay lưng lại nhìn đối phương, chỉ đưa tay về phía sau rút Minh Nguyệt Kiếm khỏi ngực người này rồi bình thản nói:
"Khoan, đừng nói, để ta đoán. Ngươi muốn hỏi câu [làm sao có thể?] có đúng không?"
"Cái này cũng không phải bí mật lớn gì. Ta quả thật đã ngộ được kiếm tâm. Ừm, cũng không phải sau khi Trúc cơ, mà là lúc mới Luyện khí."
"Cho nên vừa rồi ngươi quả thật rất nhanh nhưng cũng không nhanh bằng kiếm ta."