"Ngươi..." Người áo đen đang muốn nói chuyện, lại bị một bàn tay chặn lại đôi môi.
Trên người của hắn bị Minh Nguyệt Kiếm đâm xuyên qua, một kiếm này gần như chí mạng, đem hắn cố định ngay tại chỗ.
Sau đó, Nguyễn Long Duy đưa tay vung một chưởng vào lồng ngực của hắn. La Toàn Hoàn mang theo Mộc linh lực được đánh vào cơ thể đối phương, đem toàn bộ lạc mạch, kinh mạch cắt đứt. Toàn bộ tu vi của hắn cũng ngay lập tức bị phế đi. Hiện tại, cả thần hồn cũng đã bị Nguyễn Long Duy giam lại.
"Từ từ đã. Ta còn muốn nói đôi lời cùng đạo hữu."
Nguyễn Long Duy thu dọn chiến trường, đem tiêu hủy toàn bộ dấu vết của hai người áo đen đ·ã c·hết, sau đó đem người áo đen còn lại này tiến vào một hang động gần đó.
Bên trong hang động.
Người áo đen liếc hắn, mặc dù cơ thể đã bị phế, trong đôi mắt vẫn còn một chút kiêu lãnh.
Nguyễn Long Duy há to miệng ngạc nhiên, gật đầu tự nói:
"Ồ. Kiên nghị như vậy sao? Chẳng lẽ ta đoán nhầm, đạo hữu không phải người trong ma đạo?"
Không cho đối phương cơ hội trả lời, bàn tay của hắn cử động, bóp miệng đem nó mở ra.
Tay còn lại thôi động mai rùa trữ vật, lấy ra một viên cầu màu đen, thoạt nhìn trông rất giống đan dược.
Đan dược rơi vào trên lỗ mũi của người áo đen, lại tỏa ra một cỗ khí tức kinh khủng. Ngay lập tức liền khiến cho lỗ mũi của hắn bị hư.
Nguyễn Long Duy nhìn người áo đen, bên trong đôi mắt là vẻ đồng cảm.
"Thúi lắm sao? Cũng phải thôi. Đây là Khốn Thần Diệt Tâm Đan, một trong bảy loại thiên địa cực độc đan dược. Cái này ta vô tình lấy được ở một cái bí cảnh mấy năm trước. Lúc ta đạt được nó còn có kèm cả đan phương. Bên trong ghi là đan này có thể độc c·hết Nguyên Anh chân quân. Nhưng trước khi c·hết, nó sẽ ăn mòn thần hồn của n·ạn n·hân, để nó tiếp nhận đau khổ cùng cực mỗi ngày. Đến sau cùng khi n·ạn n·hân không còn chịu nổi liền sẽ hóa điên, bắt đầu tự dằn xé, hủy hoại chính mình cho đến khi thì thôi."
Người áo đen nghe xong, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ tột cùng. Đây là lần đầu hắn nghe thấy loại đan dược này nhưng hắn tin tưởng Nguyễn Long Duy nói thật. Hắn cử động khóe môi, muốn nói lời gì đó.
Hắn hiện tại không thể cử động, cũng không thể truyền âm, chỉ có thể chọn cách nói chuyện.
Trong tu tiên giới có một cái khái niệm, đan dược càng độc sẽ có mùi vị càng thúi. Đây là chân lý bao đời nay. Đối phương lấy ra đan dược, ắt hẳn muốn đút cho hắn ăn. Loại độc đan có thể ảnh hưởng đến Nguyên Anh chân quân thì một cái Trúc cơ bị phế bỏ như hắn còn có thể chống cự được mấy hiệp?
Nguyễn Long Duy đưa tay làm một cái ký hiệu "Suỵt" ra hiệu đối phương yên lặng, nghe hắn nói tiếp.
"Ta biết tu vi của ngươi cao hơn ta. Dù cho bị phế đi nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng đáng kể." Nói đến đây, lòng bàn tay của Nguyễn Long Duy bắt đầu tích tụ linh lực, mà thần thức cũng được hắn rót vào bên trong.
"Lại nói, đạo hữu hẳn từng nghe nói đến Sưu Hồn Thuật rồi chứ?"
Người áo đen nghe đến đây, tâm tình liền như vỡ vụn. Hắn đương nhiên biết rõ thuật này. Là thuật nổi tiếng nhất của tu sĩ tu luyện Linh Hồn chi đạo, bằng cách dùng thần thức của chính mình tiến vào thần hồn của đối phương. Người dùng thuật này có khả năng đọc được ký ức của đối phương. Mà người bị thuật này sử dụng lên, thần hồn sẽ vì đó mà bị vỡ vụn, trở thành một kẻ ngu, không còn có thể suy nghĩ bình thường.
Nhưng thuật này có một cái nhược điểm. Nó chỉ hiệu quả khi thần hồn cùng tu vi của người dùng thuật này đều cao hơn đối phương. Nếu như thấp hơn thì sẽ khó có thể tiến hành, trừ khi đối phương tự nguyện.
Nguyễn Long Duy vỗ đầu người áo đen, khen ngợi hắn:
"Đúng vậy. Ngươi nghĩ không sai. Ta muốn ngươi chủ động bỏ đề phòng, tự nguyện cho ta thực hiện sưu hồn."
Nói xong, hắn cầm lên viên đan màu đen, vân vê nó trên tay. Người áo đen nhìn thấy cảnh này, nội tâm liền phát lạnh.
Nguyễn Long Duy cảm giác được thời cơ đến, tiếp tục nói:
"Nếu ngươi chấp nhận để ta sưu hồn, sau khi hoàn thành liền sẽ để cho ngươi một cái thống khoái. Còn nếu không đồng ý." Hắn dừng một chút, quay đầu lại, mỉm cười nhìn về người áo đen: "Thì đan dược này, thuộc về ngươi."
Nói xong, Duy thả tay ra khỏi miệng của đối phương. Hai mắt của hắn xoay chuyển, biến thành bộ dáng hiền lành nhất có thể nhìn người áo đen.
Người áo đen không còn là hắn của trước đó, đã triệt để lâm vào hắc ám, tuyệt vọng không lối thoát. Hắn chậm rãi hé môi, cố gắng nói từng chữ:
"Ta... ta... chọn... sưu... hồn."
Nguyễn Long Duy gật đầu, vô cùng tán thưởng lựa chọn này.
"Được, rất thức thời. Từ lần đầu gặp mặt, ta liền biết đạo hữu không phải dạng người ngu ngốc."
Nói xong, năm ngón tay đồng loạt giơ lên, chộp thẳng vào đầu của đối phương. Linh lực bắt đầu vận chuyển, thuật pháp theo đó mà bắt đầu.
Thuật này là do Kế Bi chân quân dạy cho hắn. Bên trong truyền thừa của Kế Bi đa phần thuộc về thi đạo, nhưng cũng có không ít thứ hữu dụng khác, ví dụ như Sưu Hồn Thuật.
Nguyễn Long Duy cũng đã từng thử nghiệm qua với hai con Yêu Binh, cả hai lần đều thành công. Nhưng hắn cũng không dám thử nhiều. Bởi vì hắn nhìn được quá nhiều cảnh tượng kinh tởm không nên thấy. Nhìn xong muốn mù mắt!
"Nên nhớ, không kháng cự." Nguyễn Long Duy cầm đan đen trên tay, chân thành nhắc nhở đối phương.
Ngay từ đầu, Nguyễn Long Duy chỉ nhìn thấy một ký ức bình thường như lai lịch hay quê quán của đối phương, cũng như ký ức khi còn nhỏ.
Sau một hồi lâu đào móc, hắn cuối cùng tìm được thứ muốn tìm, mà cũng vì vậy mà tâm tình dần dần khó kiểm soát.
Chợt, khi mà hắn đang cố đào móc càng sâu hơn lại cảm ứng được bất thường.
Giống như thần hồn của đối phương bị hắn chạm đến bí mật quan trọng, nó tự động nứt ra thành từng mảnh.
Thần hồn bị nứt vỡ, người áo đen lập tức bắt đầu trở nên điên khùng. Hắn nói nhảm không ngừng, liên tục bô bô ba ba.
Nguyễn Long Duy nhìn hắn, trong nội tâm vô cùng khó xử. Duy bắt đầu gạt phẫn nộ sang một bên, để cho đầu óc nguội lại.
Hắn đã biết được việc Thiên Kiếm Sơn Trang bị diệt môn, cũng biết kẻ đứng sau lưng là Luyện Hồn Môn, là Cửu U Lâu, là Thi Hồn Ám cung. Hắn cũng tìm ra người muốn g·iết hắn lúc ở thành Vĩnh An là ai. Luyện Hồn Môn, Lữ Mộc.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn bị mất dấu, không nhìn được quá trình diệt môn diễn ra. Có người muốn che giấu bí mật này, không để cho bất kỳ ai biết được.
"Không được. Kẻ này biết được quá ít, còn cần thêm thông tin. Thiên Kiếm Sơn Trang bị diệt đơn giản như vậy, bên trong nhất định có ẩn tình."
"Nhưng việc này hiện tại không quan trọng, trước mắt đã biết được vị trí này là ở đâu, như vậy đã dễ xử lý."
"Theo ký ức của người này, có tổng cộng 15 tên tu sĩ Trúc Cơ lên bờ tìm người. Đã c·hết 3 tên, còn lại 12 tên. Phần lớn đều chia làm đội ba người, lấy tu vi Trúc Cơ viên mãn làm thủ lĩnh, hai người còn lại là Trúc Cơ hậu kỳ."
"Mục tiêu của bọn hắn nằm ở trên bờ biển này nên hẳn là cũng gần đây. Nhưng vì trước đó ta vừa xuất hiện đã gặp được bọn chúng nên mục tiêu ban đầu của chúng chắc chắn không phải ta."
"Việc ta xuất hiện hẳn là không thể đoán được."
"Theo như ta nhớ, nơi này thuộc địa phận của sơn trang. Như vậy, mục tiêu của bọn áo đen này là đồng môn ta sao?"
"Vậy thì qua nhìn một chút, dù sao cũng không có Ngưng Đan kỳ, có thể thoải mái làm việc. Tiện thể trút xuống một chút tâm tình."
Chải vuốt suy nghĩ xong xuôi, hắn nhìn về phía người áo đen, lúc này đã không còn là chính mình.
"Lúc trước ta có hứa sẽ cho ngươi thống khoái. Không ngờ tới ngươi lại còn có thù diệt môn cùng ta."
Chợt, giọng nói của Nguyễn Long Duy trở thành băng lạnh:
"Giết rất sướng tay đúng không?"
"Đã như vậy thì nên hưởng thụ một chút đau khổ trước khi c·hết rồi."
Sau đó, khóe miệng Nguyễn Long Duy nở ra một nụ cười:
"Thống khoái này có hơi đau một chút, xin nén bi thương."
Minh Nguyệt Kiếm tự chuyển động, chầm chậm cứa thẳng vào da thịt, nhẹ nhàng chuyển động qua lại trái tim đối phương. Người áo đen không thể chịu nỗi đau này, vội vàng thất thanh cầu khẩn, khiến cho cả tòa hang động bị chấn động theo.
Nhưng Minh Nguyệt Kiếm không có ngừng lại, chân khí tỏa ra từ nó, khí hóa thành cương, đem toàn bộ tế bào trong cơ thể nghiền nát, sau cùng hóa hắn thành một khối thịt vụn.
Tay phải nhất chuyển, một ngọn linh hỏa rơi xuống mặt đất, đem chỗ thịt nát này đốt trụi thành tro.
Làm xong hết thảy, Nguyễn Long Duy xoay người rời đi. Giờ phút này, trong đôi mắt vốn luôn thanh đạm của thư sinh áo xanh lại lộ ra một tia sát ý.