Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 181: Lâm trận đột phá



Chương 180: Lâm trận đột phá

Sở dĩ Nguyễn Long Duy lựa chọn lao đến là vì hắn tin chắc hiện tại không có bẫy.

Hắn chỉ trùng hợp gặp phải ba người áo đen. Thử hỏi nếu là bẫy, ai có thể tính đến được? Dù cho có người tính được, tu vi của người này cũng không cần phải giăng bẫy với hắn làm gì. Chỉ cần trực tiếp bắt hắn là được.

Thứ hai, từ trong ký ức thu thập được, hắn biết Thánh Cung đã thua trận. Bây giờ toàn bộ tu sĩ đều bị buộc phải rút về Nam Bộ. Trong thời điểm khủng hoảng như vậy, liệu còn có người muốn giăng bẫy hắn?

Thứ ba, mặc dù hơi khó tin nhưng khả năng cao là thật. Đó là việc hắn chỉ được đưa về Tây Vực khi hắn đã thoát khỏi tử cục.

Về phần vì sao hắn về được, hắn không biết, cũng không cần biết. Tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, không cần thiết phải biết hết mọi thứ.

Ở cách vị trí của Nguyễn Long Duy không xa có một tòa linh quáng bỏ hoang.

Nơi đây hiện đang xảy ra giao tranh kịch liệt.

"Thẩm sư huynh, ngươi mau dẫn bọn nhỏ đi." Một giọng nói thiếu niên vang lên, bên trong đó ẩn giấu một cỗ lực lượng vô cùng sắc bén.

Thiếu niên cầm kiếm của mình, liên tục chém về phía trước, cùng một lúc đối đầu với tám tên tu sĩ.

Coong! Coong!

Kiếm khí bị đối phương chặn lại, thiếu niên bị pháp khí của bọn chúng đánh thảm, phải lùi về sau mấy bước.

Trên mặt thiếu niên không hề lộ ra một chút sợ hãi dù cho có đầy v·ết t·hương đã bám vào cơ thể.

Nếu như Nguyễn Long Duy có mặt ở đây, hắn lập tức liền sẽ cách khỏi thiếu niên này xa xa. Bởi vì người này chính là Cao Bá Thành!

Thẩm Bình An xuất hiện bên cạnh, đưa lưng về phía hắn, lắc đầu nói một cách bất đắc dĩ:

"Cao sư đệ, ngươi đừng nói như thế. Ta thân là sư huynh sao có thể bỏ mặc ngươi lại đây? Về phần đám đệ tử, ta có nhờ Ngô sư tỷ cùng Ngô sư muội chăm sóc. Ngươi cũng không cần lo."

Nói xong, Thẩm Bình An lao lên phía trước, bắt đầu điên cuồng chém g·iết.

Hắn cầm hai kiếm trên tay, lại vận dụng cùng lúc hai bộ kiếm quyết Thiên Thổ cùng Thiên Thủy.

Cao Bá Thanh nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng càng tăng lên chiến ý. Hắn cười lên thật lớn, cùng xông vào theo.

"Được, sư huynh. Ta cùng ngươi thi xem ai g·iết được nhiều hơn."



Dù cho thua thiệt về số lượng nhưng bọn hắn không hề lép vế. Ngược lại hiện tại còn đang bức lui đối phương.

"Má nó, một tên điên còn chưa đủ. Bây giờ lại thêm ra một thằng khùng?"

- "Bọn này chiến đấu với tâm thế không còn gì để mất, tựa như người điên."

-"Tu vi thấp hơn chúng ta nhưng lực công kích lại không thấp. Ta cũng không muốn lao vào tìm c·hết."

- "Để đối phó với tu sĩ dạng này, nên sử dụng xa luân chiến, từ từ bào mòn chúng nó. Không được tiếp cận quá gần, sẽ dễ dàng bị phản tác dụng."

- "Ngươi nói có lý."

-"Đúng, nên như thế."

Mấy tên áo đen vừa truyền âm vừa tránh né công kích của hai người Thẩm Bình An cùng Cao Bá Thành.

Bọn hắn không giống như hai kẻ này, không muốn liều c·hết cùng đối phương.

Nhiệm vụ của bọn hắn chuyến này là diệt đi Thiên Kiếm Sơn Trang, đã được hoàn thành. Bây giờ chỉ phải đối phó mấy tên Trúc Cơ sơ kỳ cùng trung kỳ xong là có thể hồi cung để nhận thưởng. Trong lòng mỗi người đều đang tính toán được mất.

"Diệt Thiên Kiếm Kỹ."

"Diệt Thiên Kiếm Kỹ."

"Diệt Thiên Kiếm Kỹ."

Cao Bá Thành càng chiến càng hăng, thực lực cũng không hề suy yếu, ngược lại còn đang tăng lên.

Cơ thể của Cao Bá Thành dần được Kim linh khí xung quanh bao bọc, hóa thành một bộ chiến giáp màu vàng kim. Mà trong cơ thể hắn, có một món đồ vật nhọn màu trắng, đang truyền đến thêm năng lượng.

Kiếm trên tay của Cao Bá Thành được Kim linh khí bao phủ, ngưng tụ thành vô số kiếm khí xung quanh.

Nguyễn Long Duy vốn đang bay đi tìm kiếm, chợt cảm nhận được một khí tức quen thuộc.

Hắn híp mắt lại, nhìn về nơi không xa:

"Khí tức này là kiếm khí? Cảm giác này lại còn khá quen. Uy lực mạnh mẽ, cuồng bạo và quyết liệt."



Hắn cố gắng nhớ lại, sau đó vui mừng nói lớn:

"Đúng rồi. Bitcoin Kiếm Kỹ! Là Cao sư đệ!"

Không hề chần chờ, Nguyễn Long Duy phóng hết tốc lực đến phương hướng kia.

Không bao lâu sau, hắn liền đã gần đến nơi.

Thông qua cảm ứng, hắn biết được hiện tại đang có mười người giao chiến ở phía trước. Trong đó có hai người hắn nhận biết là Thẩm Bình An cùng Cao Bá Thành.

"Cao sư đệ đã là Trúc Cơ trung kỳ?" Hắn tiếp tục cảm giác, lại kinh hô: "Cái gì?"

Đúng lúc này, một cột sáng màu vàng kim bắn thẳng trời cao. Kiếm khí cũng theo đó khuếch tán, bắt tràn ra khắp nơi.

Mà ở chiến trường phía trước, Cao Bá Thành bị vây quanh bởi chín ánh mắt kinh ngạc.

Thẩm Bình An không tin nổi.

"Cao sư đệ, ngươi đột phá?"

Theo lúc Cao Bá Thành đột phá, hắn cùng Thẩm Bình An thuận lợi mượn cơ hội này để g·iết c·hết hai tên tu sĩ của đối phương.

Nhưng đối phương trước khi c·hết cũng làm Thẩm Bình An bị trọng thương, đem một thanh châm đâm vào ngay bụng hắn.

Cao Bá Thành không có thời gian trả lời, cũng không có khả năng thăm hỏi thương thế của Thẩm Bình An.

Bởi vì trước mặt hắn xuất hiện tám cái thân ảnh khác nhau, đang điên cuồng dốc toàn lực để g·iết c·hết hắn.

"Thiên kiêu như ngươi, bắt buộc phải c·hết."

-"Đúng vậy, toàn lực g·iết hắn."

-"Không lưu thủ."

Cao Bá Thành tiếp tục vung kiếm, chống đỡ từng đợt t·ấn c·ông.

"Sư huynh, ngươi nói xem, hắn chống đỡ được không?" Đột nhiên, có người ở bên cạnh hỏi thăm Thẩm Bình An.



Thẩm Bình An lắc đầu, nói: "Khó mà đoán. Ta nhìn không thấu được hắn."

"Quả thật là vậy. Lâm trận đột phá, đây còn là lần đầu sư đệ ta nhìn thấy." Người ở bên cạnh trầm trồ khen.

"Ừm..." Thẩm Bình An vốn còn đang định trả lời, chợt nhận thấy không đúng, vội vàng quay đầu lại nhìn đối phương.

Đây là một vị thanh niên mặc trang phục màu lam, là một bộ áo thụng ít thấy, trên lưng đeo một mai rùa lớn, bên hông cũng treo một cái mai rùa. Hắn mỉm cười nhìn Thẩm Bình An hỏi:

"Ừm cái gì thế sư huynh?"

Thẩm Bình An lập tức nhận ra người này là ai, trong giọng nói tràn ngập vui sướng. Nhưng hắn còn không kịp nói, đã bị Nguyễn Long Duy lấy tay che lại, không cho đối phương hét to lên do quá khích. Thẩm Bình An hiểu ý, chỉ dám truyền âm:

"Chử... Chử sư đệ. Ngươi còn sống. Ngươi về đến rồi!"

Người đến là Nguyễn Long Duy. Hắn gật đầu cười, lấy ra một số linh dược chữa thương đưa cho Thẩm Bình An, lại nói:

"Sư huynh, ta vừa trở về. Đợi chút nữa rảnh tay lại nói chuyện sau."

Nói xong, hắn lập tức bay về phía tám tên tu sĩ kia.

Tám tên tu sĩ này đều đang dồn toàn lực t·ấn c·ông, không thể phân tâm để ý ngoại vật. Mượn nhờ Cao Bá Thành tập trung sự chú ý của bọn chúng, Nguyễn Long Duy dễ dàng tiếp cận đến chỗ của Thẩm Bình An mà không hề bị phát hiện.

Hiện tại, hắn cũng dự định lặp lại cách làm này.

Chín cái mai rùa lơ lửng sau lưng của Nguyễn Long Duy, bắt đầu tạo nên Tụ Phong Chuông. Chuông tạo ra gió. Gió hóa thành lốc xoáy, hỗ trợ tăng lên tốc độ phi hành.

"Gió ư? Không đúng, là lốc xoáy." Một tên tu sĩ phát hiện ra dị thường, đảo mắt nhìn quanh.

Theo cơn gió bay tới, một thân ảnh cũng xẹt qua hắn, thuận miệng trả lời:

"Ừm, thông minh đấy. Đúng thật là lốc xoáy."

Mấy tên tu sĩ còn lại nghe thấy vậy, lập tức bị kinh ngạc.

"Kẻ nào? Dám to gan khiêu khích chúng ta?"

Một gã thư sinh cầm kiếm, trên lưng đeo mai rùa, bên hông cũng đeo mai rùa hiện ra. Hắn lặp lại câu nói của người áo đen lúc trước nói với mình:

"Không cần phí lời. Ngươi biết mình c·hết là đủ."

Mà theo câu nói phát ra, sau lưng người áo đen này cũng có một đồ vật rơi xuống. Là đầu của vị tu sĩ vừa được khen thông minh kia.