Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 182: Tự bạo?



Chương 181: Tự bạo?

Bảy người còn lại nhìn thấy Nguyễn Long Duy thần thần bí bí xuất hiện nên trong lòng không hiểu chợt tự sinh ra một loại cảm giác hoang mang e sợ.

Một tên trong số chúng, mang tu vi cao nhất Trúc Cơ viên mãn, mở miệng khuyên bảo, tay hắn chỉ hướng tên tu sĩ thông minh đ·ã c·hết kia:

"Đạo hữu, ngươi là người nơi nào? Vì sao lại can thiệp vào tranh đấu của chúng ta? Nếu như chỉ đơn giản là người qua đường, bây giờ ngươi rời đi vẫn còn kịp. Nhân quả chúng ta kết tại đây, tuyệt đối không đi tìm ngươi trả thù, như thế có được không?"

Nguyễn Long Duy vốn định không trả lời, nhưng hắn suy nghĩ kỹ lại thì lắc đầu:

"Ta vốn dĩ chỉ đi ngang qua, nhưng gặp chuyện bất bình sao có thể làm ngơ?" Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Bình An cùng Cao Bá Thành nháy mắt ra hiệu mới nói tiếp. "Nhưng Vĩnh An Tông nhà ta cùng Thiên Kiếm Sơn Trang như anh em một nhà. Ma đạo các ngươi há có thể chia rẽ được? Hôm nay các ngươi đều để mạng lại đây đi."

Một tên áo đen cười quát: "Vĩnh An Tông? Ngươi làm gì ở đây? Còn dám dùng giả danh lừa chúng ta?"

Nguyễn Long Duy mỉm cười, nhìn hắn trả lời:

"Bản thiếu chủ Hoàng Thanh Tân, cháu đích tôn của thái thượng trưởng lão Hoàng Thái An. Trừ ma vệ đạo là việc nên làm."

Đừng nói đến bảy tên tu sĩ phe đối diện, ngay cả Thẩm Bình An cùng Cao Bá Thành nghe xong đều ngây ngẩn.

Riêng Cao Bá Thành còn tưởng mình sinh ra ảo giác, bắt đầu nghe nhầm, nhìn nhầm. Cũng vì vậy, hắn mới dừng lại không có tiếp tục t·ấn c·ông.

Nguyễn Long Duy nói xong liền đánh, không có đợi đối phương trả lời, đương nhiên là không nói võ đức với kẻ thù diệt môn.

Chân hắn giơ lên, sút mấy cái Thủy Sương Giáp (mai rùa) về phía trước. Không phải sút thường, mà là mượn lực của chân khí ngay chân, cộng thêm lợi dụng thừa phong lấy gió trong không khí đẩy nó đi.

"Hừ. Rượu mời không uống muốn uống rượu độc. Giết hắn."

Theo lời nói của hắn, có năm tên tu sĩ lần lượt xông lên t·ấn c·ông.

Nhưng bọn hắn cũng không phải chỉ đơn giản xông lên trước mà còn phải né đi mấy cái mai rùa.

Trong đó, một tên xui xẻo bị dính phải mai rùa, lập tức b·ị đ·ánh bay về sau.



Mấy cái Thủy Sương Giáp lần lượt được sút đến với tốc độ nhanh vô cùng mà lực sát thương cũng không nhỏ. Dù sao đây cũng là mai rùa của Linh Quy nhất tộc, không phải đồ chơi mềm yếu.

Nguyễn Long Duy vận dụng thuật pháp hệ phong của mình. Hắn di chuyển nhanh như cơn gió, tựa như đạp mây mà bay. Tốc độ này cùng với tu sĩ Trúc Cơ khác có thể so sánh như ngày đêm khác biệt.

Trải qua thời gian dài ngự kiếm phi hành ở Yêu giới nên thuật pháp di chuyển đã được cải tiến không ít, bao gồm ngự kiếm phi hành lẫn lăng không phi hành. Ngự kiếm thì tu sĩ Trúc Cơ nào cũng có thể làm, còn lăng không yêu cầu có Phong linh căn.

Rất nhanh, Duy liền đã tiếp cận được một tên áo đen.

La Toàn Hoàn được ngưng tụ trên hai tay. Từng dòng chân khí, linh lực cùng nhau di chuyển hỗn loạn, tạo thành hai quả cầu.

Hắn đưa tay vung lên đẩy thẳng nó vào sườn lưng đối phương. Đồng thời lặp lại với hai người áo đen khác nhau.

Tốc độ quá nhanh, ra đòn quá mạnh. La Toàn Hoàn chui vào cơ thể bọn họ ngay lập tức phá hủy từng bộn phận ở bên trong. Kẻ địch căn bản không có thời gian kháng cự.

Hơn nữa, vừa rồi bọn hắn giao thủ cùng Cao Bá Thành cũng đã tiêu hao một phần không nhỏ.

Ba trong số bảy n·gười c·hết đi, ảnh hưởng của Xuyên Hồn Châm cùng Nhuyễn Thi Tuyến tạo ra cho Cao Bá Thành bị giảm xuống đáng kể.

Ba người còn lại may mắn không bị tập kích, vội vã né tránh sang một bên.

Tu sĩ áo đen mang tu vi Trúc Cơ viên mãn cũng cảm nhận được sát chiêu, vội vã thu hồi Xuyên Hồn Châm.

"Không được để người tiếp cận. Dùng Xuyên Hồn Châm vây sát. Tên Cao điên kia cứ để chúng ta lo."

Nhưng Nguyễn Long Duy không có dừng lại. Hắn trực tiếp bay thẳng, bỏ qua vị trí của ba tên áo đen.

Keng!

Âm thanh của kiếm va vào đao.



Người này lấy ra pháp khí, chống đỡ công kích đến từ Thừa Phong Kiếm.

Nguyễn Long Duy bị kẻ này cầm chân, tạm thời khó có thể rời đi.

"Mau g·iết hắn. Ta giữ chân lại rồi."

Đúng lúc này, mấy thanh Xuyên Hồn Châm dùng tốc độ nhanh nhất có thể của chúng để nhắm vào thanh niên áo lam không rõ lai lịch này.

"Ngươi còn nhớ lốc xoáy không?" Giọng nói bình thản vang lên, không nghe ra bất kỳ tâm tinh nào.

Thời khắc này, lốc xoáy được tích tụ ở xung quanh hiện tại cũng bắt đầu thay đổi. Nói đúng hơn, nó bị suy yếu.

Ở trên tay phải đang cầm kiếm của Nguyễn Long Duy, ngón út được hắn giơ lên chỉ thẳng vào đầu của vị tu sĩ Trúc cơ viên mãn.

Thừa Phong Chỉ được phóng đi.

Chín cái mai rùa trước đó đều bị đá bay, riêng cái Thủy Sương Giáp thứ mười, vốn luôn nằm trên lưng của Nguyễn Long Duy.

Bởi vì mai rùa tạo ra Phong linh khí, Phong linh khí tạo ra lốc xoáy. Cho nên cả hai gián tiếp có một mối liên kết với nhau.

Trong cùng một thời điểm Xuyên Hồn Châm cùng Thừa Phong Chỉ được dùng đến, lốc xoáy đã suy yếu đến mức không còn gì.

Lấy vị trí của Nguyễn Long Duy làm trung tâm, c·ơn l·ốc x·oáy mới được sinh ra.

Lốc xoáy hiện, cuồng phong theo đó mà sinh. Toàn bộ Xuyên Hồn Châm đều bị nó thổi bay tứ tán.

Thừa Phong Chỉ xuyên qua đầu, không gặp phải bất cứ trở ngại. Ở khoảng cách gần như vậy, dù cho tu vi chênh lệch, kết quả đều là trực tiếp lấy mạng.

Người này c·hết đi, pháp khí cũng rớt xuống.

Tay phải Long Duy vốn đang được dồn toàn lực để đối đầu thanh đao kia, cũng nhờ đó mà không còn bị cản lại.

Tay phải vung kiếm toàn lực theo góc 180 độ về phía sau lưng, c·ơn l·ốc x·oáy cũng bị nó dẫn dắt.



"Thừa Phong Kiếm Quyết. Thừa Phong Trảm."

Lời này nói ra, khi mà còn chưa có ai nghe được thì đầu ba tên tu sĩ bị Nguyễn Long Duy qua mặt lúc trước đều đã rơi xuống.

Tên tu sĩ cuối cùng đứng ở khoảng cách gần với Nguyễn Long Duy hơn, ngược lại vẫn còn sống.

Thời điểm mà mắt của cả hai chạm nhau, hắn liền rơi vào hoảng sợ tột độ. Hai đầu gối lập tức chạm đất, không hề dám nghĩ đến việc bỏ chạy.

Tâm tình của Thẩm Bình An cùng Cao Bá Thành cũng bị cảnh tượng này làm cho rung động. Người đầu rung động bởi vì vui mừng, hạnh phúc, tự hào, ngạo nghễ. Người sau rung động vì chấn kinh, thật sự không thể tin nổi.

Nguyễn Long Duy nhàn nhạt hỏi người áo đen:

"Xin tha mạng?"

Thấy đối phương không muốn đáp lại, hắn hỏi tiếp:

"Không muốn mạng nhưng cũng không t·ự s·át? Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Tự sát ở đây là tự bạo, có nghĩa là tự làm cho chính mình nổ tung. Trong tu tiên giới, tu sĩ có một biện pháp tự bạo, khá giống với đ·ánh b·om cảm tử ở hiện đại. Bằng cách vận chuyển năng lượng trong cơ thể hỗn loạn, khiến cho chúng xung đột cùng nhau, hình thành một v·ụ n·ổ.

Tu tiên giả thường dùng thuật pháp này để cùng đối thủ đồng quy vu tận.

Nhưng cái gì cũng có hai mặt, thuật pháp này đương nhiên cũng phải có nhược điểm.

Không giống như trong phim ảnh hiện đại thường thấy tu sĩ chỉ cần tự bạo là không ai ngăn được. Điều này hoàn toàn ngược lại ở thực tế, nếu như có người tác động đến năng lượng hỗn loạn trong cơ thể của tu sĩ kia, làm cho chúng không còn xung đột với nhau, thì tự bạo liền thất bại.

Ngoài ra, một khi tu sĩ đã tiến hành làm cho các loại năng lượng trong cơ thể rơi vào trạng thái hỗn loạn thì bọn hắn cũng mất quyền kiểm soát chúng.

Nói cách khác, tu sĩ tự bạo liền sẽ trở thành phế vật, không còn có khả năng chống cự lại đối phương.

Người áo đen này cũng biết rõ, hắn căn bản không thể tự bạo trước mặt Nguyễn Long Duy. Thực lực chênh lệch là một chuyện nhỏ. Điểm quan trọng nhất chính là tốc độ xuất thủ của đối phương quá nhanh. Chỉ cần hắn tự bạo, đối phương liền sẽ ở bên cạnh hắn xuất hiện ngăn cản.

Rốt cuộc, hắn chỉ có một lựa chọn t·ự s·át. Nhưng cuối cùng hắn không dám làm, chỉ đành tuyệt vọng quỳ gối.