Nguyễn Long Duy cũng không tiếp tục nói nhảm cùng đối phương. Bây giờ hắn là dao thớt, đối phương là thịt cá.
"Tốt. Đan dược này, ngươi nhận ra được không?" Hắn xuất ra một viên đan dược màu đen, tỏa ra mùi vô cùng thúi.
Không sai. Đây chính là thiên địa cực hạn đan độc mà trước đó hắn có nói qua.
Lại trải qua quá trình giới thiệu cùng trò chuyện. Người áo đen rốt cuộc cũng vui vẻ chọn lựa phương án như đồng đội của hắn trước đó.
Một lúc lâu sau, năm ngón tay của Nguyễn Long Duy buông đầu của người áo đen ra, cũng tiện tay dùng Thừa Phong Chỉ tiễn đối phương một đoạn.
Thẩm Bình An ở cạnh đó không xa, đang cùng Cao Bá Thành tinh luyện dược lực trong cơ thể. Sắc mặt của hắn hiện đã đỡ hơn trước đó, tình trạng chuyển biến theo hướng tốt dần.
"Thẩm sư huynh, thần hồn của ngươi b·ị t·hương tổn, vẫn nên hạn chế hành động thì tốt hơn." Nguyễn Long Duy bước đến gần, thuận miệng nhắc nhở.
Vị sư huynh này nghe vậy, mỉm cười nói:
"Chử sư đệ, kiếm pháp của ngươi tu luyện đại thành rồi sao? Ngày xưa, sư tổ Thừa Phong uy chấn một phương nhờ cái này. Không nghĩ tới trang ta lại sắp có thêm một vị Thừa Phong thứ hai."
Cao Bá Thành nhịn không được cơn tò mò, cũng hỏi:
"Chử sư huynh, ngươi đang ở tu vi nào? Vì sao ta cảm giác đến ngươi chỉ có Trúc Cơ trung kỳ?"
Nguyễn Long Duy ngồi chổm xuống bên cạnh, lần lượt trả lời:
"Xem như thành thạo một chút, cách đại thành cũng còn một đoạn xa. Vừa rồi may mắn mới dễ dàng tiêu diệt được bọn kia thôi."
"Ồ đúng rồi. Ta mới đột phá Trúc Cơ sơ kỳ chưa tới nửa năm."
Không phải hắn đang khiêm tốn, mà thực sự may mắn. Nếu như gặp phải kẻ địch ở bên trong linh quáng, uy lực của Thừa Phong Kiếm Quyết liền sẽ bị giảm xuống đáng kể. Cũng may bọn hắn giao thủ ở bên ngoài, địa hình rộng rãi không bị hạn chế.
(Linh quáng: quặng mỏ linh thạch. Chuyên dùng để khai thác linh thạch.)
Về phần Trúc Cơ trung kỳ, cũng là sự thật nốt.
Nhìn thấy hai người vẫn còn muốn tiếp tục hỏi, Nguyễn Long Duy lắc tay, nói:
"Ta biết sư huynh muốn hỏi về mấy tên tu sĩ còn lại. Thông tin này ta đã tìm được, ngươi không cần lo. Chỉ cần an tâm dưỡng thương liền được."
"Còn ngươi Cao sư đệ, thật ra ngươi có thể theo ta đi. Nhưng xét đến việc Thẩm sư huynh vẫn còn chưa khỏe, thì vẫn cần ngươi ở lại đây thủ hộ huynh ấy chu toàn."
"Về phần bốn cái Trúc Cơ còn lại, bọn người này gồm ba viên mãn, một hậu kỳ, đều đang đuổi theo nhóm của Ngô sư tỷ. Nhưng theo như lời sư huynh nói thì các đệ tử đều đã trốn vào địa mạch thành công. Hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì được." Nói đến đây, Duy nhìn về phía lối vào linh quáng.
Thẩm Bình An gắng gượng đứng dậy, lắc đầu nói:
"Dù cho địa mạch có trận pháp của tổ sư để lại đi nữa thì sư đệ cũng không nên chủ quan. Theo ngu kiến của ta, chúng ta vẫn nên cùng nhau hành động, trợ giúp bọn họ."
(Ngu kiến: đồng nghĩa thiển kiến. Là ý kiến ngu muội, ngu ngốc. Mục đích dùng để thể hiện sự khiêm tốn trong lời nói)
Tổ sư trong miệng hắn nói, đương nhiên là tổ sư Thiên Kiếm sáng lập ra Thiên Kiếm Sơn Trang, từng là cường giả Nguyên Anh đỉnh phong, nửa bước chạm đến Hóa Thần chi cảnh.
Cao Bá Thành vốn còn muốn cùng Nguyễn Long Duy đi cùng một chỗ, đương nhiên cũng đồng tình với ý kiến này, lập tức lên tiếng ủng hộ:
"Ta thấy Thẩm sư huynh nói đúng. Chúng ta vẫn nên đi cùng nhau thì hơn. Mặc dù thực lực của sư huynh rất mạnh nhưng dựa theo lời nói của ngươi khi nãy, có một phần là nhờ vào địa hình trống trải. Khi vào trong địa mạch thì lại là một mảnh không gian kín gió, tối đen. Đến lúc đó sư huynh cũng phải nhận hạn chế."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, liền bất ngờ.
Bitcoin này từ khi nào đã trở nên thông minh biết nói chuyện rồi?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của hai người, Nguyễn Long Duy chỉ có thể đồng ý.
Thật ra hắn còn có Thủy Sương Giáp. Trải qua cải biến, bằng cách thêm vào một chút trận pháp hỗ trợ, nó bây giờ đã có thể hấp thu Thủy linh khí vào bên trong, để dành sử dụng khi cần.
Nguyễn Long Duy đành gật đầu:
"Vậy thì các ngươi đi theo ta. Nhưng nhớ phải làm việc cẩn thận. Dù theo thông tin chỉ là mười lăm tên nhưng cũng không thể chủ quan."
Dựa qua hai lần sưu hồn, hắn đều thu thập được số lượng tu sĩ tham gia nhiệm vụ lần này của đối phương là mười lăm. Hiện tại, đ·ã c·hết đi mười một, chỉ còn có bốn.
Một nơi nào đó sâu bên trong linh quáng. Không gian tối tăm không ánh sáng.
"Ngô Oánh, tỷ cản ta lại làm gì?" Một giọng oanh vàng vang lên, mang theo vẻ không kiên nhẫn.
"Cản ngươi? Ta giúp ngươi không đi c·hết thì đúng hơn."
Hai nữ tử đang cùng nhau tranh cãi, mà sau lưng bọn hắn là một đám đệ tử Luyện khí kỳ, độ tuổi 20 trở xuống.
"Đi c·hết? Ngươi lo cho ta nhưng còn Thẩm sư huynh cùng Cao sư huynh thì sao? Ngươi không lo bọn hắn c·hết sao?"
Bốp.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, làm cho không gian lâm vào trong yên tĩnh.
Lại trôi qua một lúc, một người tiếp tục nói, trong lời nói mang theo vẻ ủy khuất: "Biểu tỷ, ngươi dám tát ta?"
(Biểu tỷ: chị họ)
Nữ tử còn lại trả lời, giọng khuyên răn:
"Hồng Linh, ngươi bình tĩnh. Tình huống hiện tại không phải bình thường, cảm xúc càng loạn thì chúng ta chỉ càng phạm sai lầm thôi."
Nếu như Nguyễn Long Duy có ở đây, hắn liền sẽ nói một chữ "Ô". Cả hai người này, hắn đều biết.
"Bình tĩnh? Chỉ bình tĩnh có thể làm gì? Ta không phải loại người tham sống s·ợ c·hết, để cho đồng môn vì ta hi sinh."
Người được gọi "Biểu tỷ" còn chưa kịp trả lời thì đã bị một việc làm ngưng lại.
Nàng vội hô to: "Cấm chế bị mở ra. Có người tiến vào."
Nữ tử còn lại nghe được, lập tức phóng thẳng về hướng cửa vào.
Keng!
Hai thanh kiếm va vào nhau, tạo nên âm thanh v·a c·hạm không hề nhỏ, lan truyền trong hang động.
"Ngô sư muội, ngươi bình tĩnh. Là ta."
"Cao sư huynh?" Nữ tử kinh ngạc, vừa muốn hạ kiếm xuống chợt lại nghe ở phía sau truyền đến tiếng hỏi.
"Ngươi là Cao sư đệ? Tín vật đâu?"
"Có đây, để ta lấy ra." Người này nói xong, vội vàng lấy ra từ trong túi một món đồ.
Bởi vì cấm chế được mở ra rất nhỏ, không vừa để người chui vào, thần thức cũng gặp phải hạn chế nên người ở bên trong không thể xác định được đối phương, chỉ có thể yêu cầu đối phương đưa tín vật ra.
Theo đồ vật được đưa vào, còn có một thanh châm rất nhỏ. Bên trên nó còn được cuộn thêm một tờ giấy, hẳn là một lá phù.
"Hồng Linh, cẩn thận. Là Xuyên Hồn Châm."
Người ở bên ngoài lộ ra nụ cười đắc ý, nói:
"Đã muộn."
Keng!
Nữ tử còn lại xuất thủ, lấy phi kiếm đánh lui cây châm.
Châm bị kiếm cản lại, nhưng mục đích đã hoàn thành.
Tờ phù được kích hoạt, hóa thành một v·ụ n·ổ lớn.
Thiên Hỏa Kiếm Quyết, Thiên Kim Kiếm Quyết đồng loạt được sử dụng, cản lại sức công phá của v·ụ n·ổ.
Thế nhưng cũng chỉ cản lại công kích hướng về phía tu sĩ. Mục đích của lá phù này không phải là tu sĩ, mà là trận pháp.
Phù tạo thành v·ụ n·ổ, đem các tài liệu dùng để kích hoạt trận pháp theo nó nổ tung.
"Không thể nào. Những thứ này sao có thể bị Trúc Cơ kỳ phá hủy?" Hồng Linh kinh hô.
Phía đối diện truyền đến cười nhạo: "Không thể sao? Nực cười. Trận pháp bị phá, các ngươi còn có thể làm gì?"
"Ha ha ha. Sư huynh, ta từng nhìn thấy dung mạo của cô nàng này, không hề tệ. Để cho ta bắt nàng làm lô đỉnh, đổi lại ta cho ngươi 1000 linh thạch, như thế nào?"
"Ha ha. Sư đệ, ngươi cũng quá thông minh rồi. Nữ tử cực phẩm như vậy mà chỉ đáng 1000 linh thạch thôi ư?"
Người kia nghe vậy không vui, hỏi lại: "Chứ ngươi muốn bao nhiêu? Ta đều có thể trả."
Ngay lúc này, lại có thêm một tiếng xé gió vang lên, đồng thời còn mang theo một âm thanh truyền vào tai mọi người, vang vọng địa đạo.