Sau khi nhìn thấy đồng bọn của mình c·hết, những tên ở cạnh lập tức tăng cao cảnh giác. Bọn hắn vội vàng lùi về sau, không còn muốn tiến vào bên trong.
Tên vừa nãy được gọi là "sư huynh" hét lớn về phía thanh âm phát ra: "Là ai? Các hạ g·iết người còn không dám hiện thân? Tiểu nhân bỉ ổi."
Mà sau lưng hắn lúc này, có một đạo kiếm quang màu vàng xuất hiện.
Kiếm quang sắc bén đến nỗi chỉ cần nhìn xa cũng có cảm thấy được. Nó mang theo lực lượng hủy diệt lao đến.
"Mau tránh."
Trong màn đêm u tối, đạo kiếm quang tựa như hải đăng giữa biển chiếu rọi thân ảnh của ba người bọn họ.
Soạt.
Lại một tên tu sĩ ngã xuống. Cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.
Khuôn mặt của Cao Bá Thành lộ ra vẻ mặt đắc ý mà nói:
"Không cần phí lời. Ngươi biết mình c·hết là đủ."
Nguyễn Long Duy ngạc nhiên chốc lát, không ngờ lời thoại của hắn vừa trộm được trước đó thì bây giờ đã bị Cao sư đệ trộm mất.
"Hèn hạ vô sỉ. Thế mà còn đánh lén hai lần." Người này vừa hét lên, vừa gấp rút lùi lại.
Trải qua hai lần liên tục b·ị đ·ánh lén, bọn họ đã rơi vào hoảng loạn. Chỉ trong chốc lát chiến lực đã giảm bớt gần phân nửa, chỉ còn lại hai vị tu sĩ Trúc Cơ viên mãn.
Mà ở phía sau, nơi mà bọn hắn đang muốn lùi lại, bỗng có một âm thanh khác vang lên.
"Chư vị đạo hữu đến thăm địa mạch nhà ta. Chúng ta là chủ nhà còn chưa đãi khách mà các vị đã muốn rời đi rồi?"
Thẩm Bình An xuất hiện, cầm trên tay một thanh kiếm gỗ.
Trận pháp xuất hiện, đóng lại trước mặt của Thẩm Bình An, ngăn lại đường lui của kẻ địch.
"Muốn c·hết! Dám nhốt chúng ta lại?"
Nhìn thấy trận pháp đột ngột xuất hiện, bọn hắn lập tức quăng ra thêm mấy cái linh phù.
Ầm. Ầm. Ầm.
Phù đánh vào trận, uy lực rất lớn nhưng hiệu quả bằng không. Tường chắn do trận pháp tạo nên vẫn sừng sững đứng đó, không hề bị lay động.
Rít. Rít. Rít.
Cuồng phong thét gào, hướng thẳng về phía trận pháp.
"Cái quỷ gì? Lốc xoáy?"
"Là cuồng phong. Nhưng nơi này kín gió, sao có thể có cuồng phong?"
Tuy bọn hắn có rất nhiều câu hỏi, thế nhưng cũng biết rõ tình huống hiện tại không khả quan.
Cả hai xuất ra pháp khí của riêng mình bắt đầu phòng ngự.
Một cái khiên lớn hiện ra, bắt đầu to dần theo pháp lực được rót vào.
Đinh. Đinh. Đinh.
Khiên lớn thành công chặn lại cuồng phong đánh, bảo vệ được hai người áo đen.
Người còn lại lấy ra một cái ống tiêu rồi bắt đầu thổi nó.
Điệu sáo vô cùng buồn, làm cho người nghe cảm thấy não lòng.
"Oáp. Ngươi còn biết thuật ru ngủ? Xui xẻo, giờ lại không phải là lúc để ngủ." Nguyễn Long Duy giơ tay che miệng, hướng phía trước mà hỏi.
Vừa rồi khi nghe được tiếng sáo, hắn cảm giác được thần hồn của mình bị ảnh hưởng. Lập tức, Hạo Nhiên chính khí cùng chân khí ở trong cơ thể tự động vận chuyển, đẩy những thanh âm đáng yêu này ra ngoài.
"Ngươi dám sỉ..." Người thổi tiêu nghe xong, liền tức muốn nổ tung, còn đang muốn mắng vài câu thì Nguyễn Long Duy đã xuất hiện phía trước.
Chân khí tụ vào nắm tay phải, bắt đầu hóa cương. Hắn đấm thật mạnh vào khiên lớn, trực diện công kích!
"Má nó. Khinh người quá đáng, hắn còn dám tiến sát chúng ta? Không cần trốn nữa, mau ra g·iết hắn."
"Người này thâm sâu khó dò, hẳn là thủ lĩnh của bọn chúng. Ta và ngươi dùng toàn lực chiến đấu, g·iết c·hết hắn."
Hai người cùng nhau truyền âm.
Rầm. Rầm. Rầm. Rắc rắc rắc.
Một quyền rồi lại một quyền được đấm vào khiên chắn. Liên tục mười mấy cái liên tục làm cho khiên lớn cũng không nhận nổi áp lực mà bắt đầu nứt.
Ở thời điểm cú đấm thứ mười lăm giáng xuống, khiên lớn vỡ thành từng mảnh bay tứ tung.
"Ngươi đi c·hết."
"C·hết vì lựa chọn ngu ngốc. Dám cận chiến cùng chúng ta."
Một đao, một kiếm lần lượt xuất hiện, nhắm về phía nơi hắn.
Nguyễn Long Duy không nao núng.
Ở thời điểm cú đấm thứ mười lăm được đánh ra, hắn cũng dự đoán được khiên lớn sẽ vỡ. Vì vậy nên bên trong cú đấm ngoại trừ có uy lực mạnh còn mang theo La Toàn Hoàn bên trong.
La Toàn Hoàn mang theo Chân khí cùng Phong linh khí, mượn nhờ mảnh vỡ trên khiên lớn để phân tán.
Chân khí mang theo lực công kích mạnh, còn Phong linh khí mang theo gió bên trong.
Đối phương lựa chọn t·ấn c·ông hắn, đồng nghĩa với việc chấp nhận chủ động tiếp xúc cùng mảnh vỡ khiên lớn. Bởi vì đó, bọn họ phạm phải sai lầm cuối cùng trong đời.
Chân khí mạnh mẽ cùng với mảnh vỡ của khiên bay vào da thịt bọn hắn. Dù cho thân thể của tu sĩ Trúc Cơ viên mãn có mạnh đi chăng nữa, vẫn sẽ nhận một chút thương tổn do pháp khí vỡ nên gây ra, chứ đừng nói hiện tại còn được Chân khí của Nguyễn Long Duy gia tăng độ cứng.
Vụt. Vụt. Vụt. Vụt...
Thân thể những tên tu sĩ này này bị cắt bởi rất nhiều mảnh vỡ, lộ ra máu thịt bên trong.
Tay trái của Nguyễn Long Duy từ nãy đến giờ đều đang rảnh, không hề được sử dụng.
Hắn vung tay cầm Thừa Phong Kiếm, tiến hành Thừa Phong.
Phong linh khí do La Toàn Hoàn phân tán ra bắt đầu men theo v·ết t·hương mà chui vào cơ thể hai người.
Mà theo sau nó, là một số lượng gió khổng lồ đến từ Thừa Phong Kiếm Quyết.
Một cơn gió vào cơ thể, lại kéo theo vô số cơn gió khác.
Bùm. Bùm.
Cơ thể hai người bị phá hủy từ bên trong. Kinh mạch, lạc mạch bị hủy, ngay lập tức biến thành phế nhân.
Nguyễn Long Duy dùng chân khí hộ thân, ngăn chặn máu tươi, thịt vụn dơ bẩn chạm vào mình.
Keng. Keng.
Tiếng pháp khí rơi xuống đất, báo hiệu cuộc chiến đấu đã kết thúc.
Lần chiến đấu này, Nguyễn Long Duy cùng với Thẩm, Cao lên kế hoạch kỹ cho nên không hề có động tác thừa nào.
Đầu tiên, bọn hắn biết được địa mạch này không phải là nơi dễ tìm, nhất là khi đối phương lần đầu đi vào đây. Vì vậy bọn hắn lựa chọn tìm đến vị trí của nhóm Ngô sư tỷ trước, sau đó bắt đầu ẩn nấp bên ngoài để mai phục.
Thứ hai, Thẩm Bình An bị trọng thương nên không thể chiến đấu, chỉ có thể để cho hắn làm nhiệm vụ đơn giản nhất là "khóa cửa". Về phần "đánh chó" đương nhiên sẽ là họ Cao cùng họ Chử.
Họ Chử biết Thừa Phong Kiếm Quyết nên sẽ là người xuất thủ đầu tiên để lấy ưu thế.
Họ Cao xuất thủ sau, dựa vào việc tiên đoán đối phương sẽ lùi về sau theo bản năng từ đó dễ dàng xác định vị trí thực hiện Diệt Thiên Kiếm Kỹ.
Thứ ba, khi số lượng chỉ còn lại hai người, đối phương tất nhiên sẽ nắm được một ít thông tin vị trí. Nhất định sẽ lựa chọn phương án ưu tiên diệt sát một người để lấy cân bằng số lượng.
Chính vì vậy Nguyễn Long Duy lựa chọn xuất hiện để cho đối phương nhắm vào.
Mặc dù không gian này không có gió, nhưng nó có một lợi thế khác là nhỏ và hẹp. Nếu như đối phương muốn cận chiến với hắn thì có nghĩa đối phương không có chỗ trốn. Đã như vậy, Thừa Phong Kiếm Quyết của hắn liền sẽ phát huy ra uy lực lớn nhất.
Thừa Phong chân chính mạnh ở chính xác và tốc độ nhưng cũng không phải yếu ở cận chiến.
Đối phương ở càng gần đồng nghĩa thời gian phản ứng với Thừa Phong càng thấp. Sơ sẩy liền sẽ c·hết trước khi kịp hiểu nguyên do.
Đương nhiên, những điều này chỉ khả thi với tu sĩ bình thường mà thôi. Đối với các loại tu sĩ mạnh mẽ có pháp bảo hộ thân cực khủng ở khoản phòng ngự hoặc thân thể tựa như mình đồng da sắt thì sẽ khác. Thừa Phong không thể nào lẻn vào được dễ dàng như vừa rồi.
Nhưng điều này cũng đã nằm trong dự đoán, Nguyễn Long Duy đã đọc qua ký ức hai tên áo đen, xác nhận không có tên nào trong số chúng thuộc dạng "không bình thường" kia.
Kế hoạch này được thực hiện cũng nhờ vào một điều kiện tiên quyết là bốn tên áo đen cùng tập trung vào một chỗ.
Tuy nhiên đây cũng không phải trùng hợp. Đối với một nơi tối tăm xa lạ chỉ có thể dùng thần thức thăm dò như này thì lựa chọn đi cùng nhau là tối ưu nhất. Nếu như bọn hắn chọn đi riêng liền sẽ dễ dàng b·ị b·ắt lẻ. Dù cho tu vi bọn hắn có cao nhưng đối với một nơi không biết rõ, khả năng b·ị b·ắt lẻ sẽ luôn cao hơn rất nhiều.
Những tu sĩ này khi tiến vào đây đều mong muốn còn sống trở về. Bọn hắn chỉ xem đây là một nhiệm vụ bình thường, không phải loại nhiệm vụ cảm tử.
Vì vậy, theo tâm lý trong đầu bọn người này, cùng nhau ở một chỗ đương nhiên là lựa chọn tối ưu.