Lần này tới lượt của Thiết Điền cùng Lỗ Thâm ngây ngẩn tại chỗ.
Trúc Cơ dám xỉa xói Nguyên Anh? Ngươi ngại mình sống quá lâu sao?
Vị lão giả này tiếp tục tiến lên, chuẩn bị đem chân đạp lên trên đầu của Nguyễn Long Duy, vừa đi còn vừa nói:
"Thượng tông không phải là thứ để cho sâu kiến như ngươi dám tùy tiện nói năng."
Ngay lúc này, Nguyễn Long Duy tiếp tục nói, trên khóe miệng trộn lẫn không ít cát và máu tươi lại hơi cong lên.
"Tiền bối nói rất đúng. Vãn bối quả thật là một con sâu cái kiến, không xứng nhận chức vụ trang chủ. Xin tiền bối minh giám, trừng phạt người không đáng làm trang chủ như ta thật nặng." Hắn nhấn rất mạnh từ Trang chủ mỗi khi nói.
Nghe vậy, vị lão giả còn lại cũng hành động. Hắn xuất hiện ngay trước người Nguyễn Long Duy, lấy tay chặn lại người đồng môn này của mình.
Sau đó, hắn xoay người, dang tay xuống phía Nguyễn Long Duy nằm, nở một nụ cười gượng gạo:
"Tiểu hữu, ngươi không sao chứ? Đồng môn của ta hiểu nhầm lời nói của ngươi nên mới hành động như thế. Đều là người một nhà, ngươi cũng đừng để tâm."
Thiết Điền cùng Lỗ Thâm thấy vậy, vội vàng hùa theo:
"Đúng vậy trưởng lão hiểu lầm một chút mà thôi, không có gì cả."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Toàn bộ đệ tử còn lại đều chỉ biết lùi lại phía sau, giả vờ như mình không thấy gì hết. Cao Bá Thành cùng Thẩm Bình An cũng đều như thế.
Bọn hắn tới sau, vừa kịp lúc thấy cảnh tượng này, sau đó thức thời đồng bộ bước lùi để tránh làm phiền mọi người.
Thiết Điền nháy mắt nhìn Nguyễn Long Duy, không ngừng ra hiệu cho nắm lấy bàn tay kia.
Nhưng hắn đã quyết định không muốn, vì sao lại cầm lấy cành ô liu này?
Mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, giọng nói vô cùng chân thành.
"Mong tiền bối hiểu cho vãn bối. Từng lời từng chữ của vãn bối đều là thật. Vãn bối quả thật không xứng đáng làm trang chủ của bản trang, càng không xứng để trở thành đệ tử của quý tông..."
Cả hai vị lão giả nghe đến đây, ánh mắt đều lộ rõ vẻ hung ác: "Ừm?"
Nguyễn Long Duy tiếp tục nói: "Thế nhưng vãn bối muốn đề cử một vị sư đệ. Người này có thiên tư vô song, ngộ tính nghịch thiên, lâm trận đột phá, là kỳ tài ngút trời, mang Ngũ hành linh căn nhưng tu vi càng cao hơn ta một bậc, chủ tu công pháp thuộc tính Kim cực kỳ phù hợp với Quý tông, tuyệt đối là đệ nhất thiên kiêu của trang ta."
Thiết Điền nghe đến đây, liền cảm giác được chuyện chẳng lành. Hắn biết Nguyễn Long Duy không muốn chức vị trang chủ. Nhưng cũng không nghĩa Nguyễn Long Duy có thể tự tiện quyết định như vậy được.
Hắn không giận Nguyễn Long Duy vì tự ý quyết định. Ngược lại, hắn lo lắng cho an nguy của Nguyễn Long Duy. Trúc Cơ dám cùng Nguyên Anh đàm phán. Ai cho ngươi lá gan?
Lỗ Thâm không nói gì, chỉ đang suy ngẫm.
Thẩm Bình An biết được tính tình sư đệ mình, chỉ yên tĩnh lùi lại cùng lắng nghe.
Cao Bá Thành đứng sững tại chỗ, cảm thấy lỗ tay mình giống như đang nghe lầm, cũng cảm giác đến miêu tả vừa rồi có chút quen thuộc.
Hai vị chân quân không để ý đến quần chúng, ánh mắt của hai người này chỉ tập trung trên người của Nguyễn Long Duy, không kiên nhẫn hỏi:
"Ngươi nói đến ai?"
"Chính là Cao sư đệ, Cao Bá Thành." Nói xong, hắn hướng tầm mắt nhìn về phía hai người đang chầm chậm lùi lại phía sau, mạnh mẽ chỉ tay về phía Cao sư đệ thân thương.
- "Ngươi nói thật chứ?"
Uy áp đè lên người Nguyễn Long Duy dần giảm xuống.
"Từng chữ của vãn bối đều là thật. Nếu tiền bối không tin, vãn bối nguyện lấy tâm ma lập thệ."
"Hừ, không cần." Nói xong, vị lão giả này tan biến tại chỗ, xuất hiện tại vị trí của Cao Bá Thành nơi kia.
Vừa xuất hiện, hắn liền chộp lấy tay của Cao Bá Thành bắt đầu dò xét.
Vị lão giả còn lại cũng xuất hiện cạnh, nghi ngờ hỏi:
"Thế nào?"
-"Hắn nói không sai. Người này sinh ra chính vì để thành đệ tử bản tông."
"Như thế chuyện ở đây tính sao?"
-"Để ta truyền tin cho tông chủ."
Tông chủ của Kim Hoàn Thần Tông, cũng là Tây Vực chi chủ Công Dương Quán.
Vị lão giả này lấy ra một cái ngọc giản, bắt đầu truyền linh lực vào bên trong. Nếu như đem nó so sánh với ngọc giản của mấy tên áo đen mà Nguyễn Long Duy từng đánh g·iết qua thì không khác gì đem ngọc so với đá cuội. Đơn giản không cùng một đẳng cấp.
Ngọc giản được truyền linh lực vào, bắt đầu phát sáng rực rỡ, sau đó dần tối đen, mang ý nghĩa đã truyền tin thành công.
Không qua bao lâu, ngọc giản phát sáng một lần nữa.
Lão giả thu được tin tức, bắt đầu truyền âm cho người còn lại.
Sau một hồi trao đổi, bọn hắn đem Cao Bá Thành cùng xuất hiện tại vị trí Nguyễn Long Duy đang nằm bẹp trên đất.
Sở dĩ nằm bẹp tại chỗ vì chưa được chân quân cho phép nên không dám dậy.
Thế nhưng Nguyễn Long Duy không để tâm đến mấy vấn đề này nhỏ nhặt vì hắn biết kế hoạch đã thành công.
"Chử Sen, hành động xấc xược của ngươi ngày hôm nay được bỏ qua." Nói xong, lão giả đưa tay cách không nhấc hắn dậy, thuận tiện cũng phủi đi bùn đất trên người hắn.
Sau đó, hắn dùng linh lực tăng lên âm thanh trong giọng nói, đem lan tỏa ra xung quanh:
"Cao Bá Thành có thiên tư bất phàm, trên người mang Kim Hành chi thể, xứng đáng trở thành đệ tử của bản tông."
"Ta thay mặt cho Kim Hoàn Thần Tông tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Cao Bá Thành chính là đệ tử chân truyền của bản tông, cũng là trang chủ đương nhiệm của Thiên Kiếm Sơn Trang."
Bọn hắn không hề che giấu mục đích. Nói đúng hơn là một mũi tên trúng hai đích. Vừa có được đệ tử, vừa có thể nhờ nó kiểm soát Thiên Kiếm Sơn Trang.
Toàn bộ quá trình, Cao Bá Thành không hề lên tiếng. Dù cho hắn muốn lên tiếng cũng không có quyền phát biểu.
Hắn nhìn Chử Sen, trong lòng là ngũ vị tạp trần.
"Chử sư huynh suy nghĩ vì ta ư? Nhưng sao không hỏi trước ta một câu?"
"Ừm không đúng. Với tính cách của ta, ta hẳn sẽ từ chối đề nghị này của hắn. Dù sao ta cũng không có ý định dừng chân ở Tây Vực quá lâu."
"Nhưng đứng ở góc độ của Chử sư huynh mà nói, bái nhập vào Kim Hoàn Thần Tông hoàn toàn phù hợp với ta."
"Quả là vậy. Từ trước đến giờ, sư huynh vẫn luôn quan tâm ta."
Nguyễn Long Duy không biết Cao Bá Thành suy nghĩ gì. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
"Bitcoin chui vào đỉnh cấp tông môn liệu sẽ đào ra được bao nhiêu tin vui nữa?"
Theo suy nghĩ của Nguyễn Long Duy thì Cao Bá Thành có được đại cơ duyên, có được ý chí kiên cường, cũng trải qua bi kịch mất mát.
Ba điều này hợp lại có thể tạo thành tuyệt thế thiên kiêu.
Vì sao hắn nghĩ như vậy? Do đọc tiên hiệp quá nhiều sao?
Không phải. Hắn dựa vào tâm đắc tu luyện của Kế Bi. Trong đó có ghi chép:
[Theo tổng hợp tư liệu lịch sử thì một vị thiên kiêu của thời đại thường có hai trên ba yếu tố cơ duyên, ý chí kiên định cùng với một quá khứ bi thảm. Người có cả ba thì chính là tuyệt thế thiên kiêu.]
(Tuyệt thế: không ai bì nổi trên đời)
Vì vậy hắn quyết định đánh cược, đem bitcoin số 1 gài vào bên trong đại tông, để cho hắn dễ dàng trưởng thành hơn.
Dù sao môi trường của Thiên Kiếm Sơn Trang có thiên hướng thân thiện quá mức, không đủ để kích phát tiềm lực của đối phương. Những lần b·ạo l·ực học đường trước đó cũng không đủ để mài giũa Cao sư đệ.
Càng nghĩ đến đây, hắn vô cùng vui vẻ, ánh mắt của hắn nhìn về phía Cao Bá Thành càng thêm thưởng thức.
Cảm giác được ánh mắt trìu mến của Nguyễn Long Duy, Cao Bá Thành cũng gật đầu nhẹ biểu thị cảm kích.
Thiết Điền nghe quyết định không báo trước này của hai vị chân quân, trong lòng không hề vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cung kính.
Việc này có ý nghĩa Thiên Kiếm Sơn Trang trong tương lai sẽ nằm trong khống chế của Kim Hoàn Thần Tông, sau này không còn có khả năng tự quyết định.
"Tạ ơn thượng tông giúp tông ta bồi dưỡng trang chủ tương lai."
Nguyễn Long Duy cũng cúi đầu nói theo, trên mặt tràn đầy vui vẻ, chân thành thật ý nói ra lời tận đáy lòng:
"Tạ ơn thượng tông."
Mười mấy vị đệ tử khác cũng lần lượt cúi đầu cảm tạ: