"Xin chào Giáp sư huynh. Xin chào Ất sư tỷ. Xin chào Bính sư huynh. Ta còn chưa chính thức trở thành trang chủ, các ngươi cứ xưng hô ta là Chử Sen như bình thường đi." Hắn gật đầu cười cùng bọn họ, cũng cùng bọn hắn đến vị trí dưới sơn môn.
Trên đường đi, Nguyễn Long Duy nghe được các đệ tử bàn tán cùng nhau.
"Nghe nói bên phía thượng tông cho chúng ta không ít linh thạch để xây dựng lại tông môn."
"Ừm. 10 vạn thì phải."
"Chử trang chủ có suy nghĩ gì không?"
Nguyễn Long Duy vốn còn đang vui vẻ đi dạo, chợt hơi nổ da gà với câu hỏi này.
Vấn đề này hắn cũng đã suy nghĩ qua, còn từng nghe Thiết Điền nói với hắn trước đó khi chọn hắn làm Trang chủ.
Ở Thiên Kiếm Sơn Trang, trang chủ được chỉ định bằng cách để cho các trưởng lão bầu chọn.
Vì trong tông môn hiện tại chỉ có Thiết Điền là Nhị trưởng lão nên hắn là người duy nhất bầu chọn. Kết quả là Chử Sen trở thành trang chủ của Thiên Kiếm Sơn Trang.
Việc này cũng không ngoài dự đoán vì dựa theo bối phận mà xét thì Nguyễn Long Duy là đệ tử duy nhất của Thanh Diệp chân nhân, nghiễm nhiên đứng ở vị trí cao nhất của hàng đệ tử.
Nhưng đây cũng chỉ là ý kiến của riêng Thiết Điền mà thôi. Đương nhiên, Nguyễn Long Duy không muốn làm trang chủ.
Nhưng từ sau khi hắn để lộ việc bản thân sử dụng [Diệp độn] trước toàn thể đệ tử thì lại không có ai dám ý kiến với chức vị này.
Để lộ ra [Diệp độn] cũng không phải là làm việc tùy tiện.
Hắn để lộ [Diệp độn] đồng nghĩa với việc phơi bày mối quan hệ của hắn cùng Thanh Diệp chân nhân. Từ đó có thể danh chính ngôn thuận nắm quyền kiểm soát Thiên Kiếm Sơn Trang.
Sự kiện Hải Triều bí cảnh đã qua gần 15 năm, các tông môn cũng đã không còn chú tâm đến nó như lúc trước. Cộng thêm việc bọn hắn đều đang vui vẻ tiêu hóa địa bàn mới thu được thì càng không thèm để ý đến hắn.
Gần đây, dưới áp lực lớn từ phía Tiêu Thủy Thương Minh thì Lỗ Thâm cũng đã được Kim Hoàn Thần Tông thả ra. Kèm thêm tuyên bố chính thức về Hải Triều bí cảnh.
[Thanh Diệp chân nhân hi sinh thân mình vì Tây Vực, đồng quy vu tận cùng với dư nghiệt Hạ Hầu Trường Giang. Xét đến công lao này, ban thưởng cho Thiên Kiếm Sơn Trang 10 vạn viên linh thạch hạ phẩm. Sắc phong đệ tử của hắn Chử Sen làm trang chủ, kế thừa Thiên Kiếm Sơn Trang.]
Nói một chút về linh thạch. Ở hạ giới bao gồm bốn loại: hạ phẩm (phổ thông) trung phẩm (thưa thớt) thượng phẩm (rất hiếm) cực phẩm (chỉ xuất hiện trong truyền thuyết).
Linh thạch có phẩm chất càng cao thì độ tinh thuần cùng hiệu quả khi hấp thu càng tốt. Tu sĩ khi lên cảnh giới cao thường dùng linh thạch trung phẩm cùng thượng phẩm. Linh thạch hạ phẩm chỉ để cho tu sĩ cấp thấp dùng. Về trận pháp cũng tương tự như thế, cấp độ càng cao càng cần linh thạch có phẩm cấp càng cao.
Giá trị quy đổi lần lượt là tỷ lệ 1:100 cho mỗi loại theo mức độ quý hiếm. Ví dụ 1 viên linh thạch trung phẩm có thể đổi 100 viên linh thạch hạ phẩm, 1 viên thượng phẩm linh thạch có thể đổi 1 vạn viên hạ phẩm linh thạch.
Đương nhiên giá trị quy đổi chỉ dùng làm tham khảo. Việc linh thạch có độ hiếm cao đồng nghĩa với số lượng ít nên tu sĩ muốn mua được nó thường phải giao ra nhiều linh thạch hơn so khi bán.
Trên thực tế, không phải tu sĩ cấp thấp nào cũng cần mượn nhờ linh thạch để tu luyện. Tu sĩ thông thường có thể dùng trực tiếp thiên địa linh khí để tu luyện. Trừ trường hợp nơi ở của tu sĩ không có nhiều linh khí mới cần dùng đến linh thạch.
Nhưng hiện tại đối với Thiên Kiếm Sơn Trang mà nói, đây quả thật là một cơn mưa rào sau mùa hạn. Vì phải xây dựng lại từ đầu nên 10 vạn linh thạch này rất cần thiết.
Kim Hoàn Thần Tông chìa ra một cành ô liu mong muốn kéo lại quan hệ. Việc còn lại là Thiên Kiếm có tiếp nhận hay không.
Hắn lẩm bẩm tự nói:
"Không có gì miễn phí."
Tiếp nhận 10 vạn linh thạch đồng nghĩa với việc tiếp nhận sắc phong của Kim Hoàn Thần Tông với chính hắn. Không khác gì tự nhận mình bây giờ là chó săn của Kim Hoàn Thần Tông.
Cũng vì vậy, Duy cảm thấy rất miễn cưỡng khi tiếp nhận chức trang chủ này.
Làm một chưởng môn bình thường đã rất phiền. Đây còn là một cái chưởng môn chó săn, độ phiền phức càng thêm lớn.
Tuy nhiên, hắn biết được một người rất thích hợp làm chưởng môn, vừa vặn có thể nhân dịp mọi người tụ tập đông đủ để đề cử.
Vừa đi vừa suy nghĩ, hắn đã tới dưới sơn môn lúc nào không hay.
"Chử tiểu tử, đã lâu không gặp." Một giọng nói truyền đến tai, đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Nguyễn Long Duy trong thoáng chốc nhận ra là ai, vội vàng hướng đến hành lễ:
"Lỗ chấp sự, quả thật đã lâu không gặp." Nói xong, hắn cẩn thận dùng truyền âm: "Thời gian qua đã để ngài phải chịu khổ."
Người này là Lỗ Thâm, tu vi Ngưng Đan Hậu kỳ, là chấp sự của Tiêu Thủy Thương Minh ở chi nhánh Tây Vực, cũng là một người quen cũ.
Lỗ Thâm lắc đầu, tiến đến chỗ hắn vỗ vai, cười nói:
"Có cái gì đâu chứ? Bọn hắn dám làm gì lão phu sao? Chỉ là một lũ nhát cáy mà thôi. Nhốt ta tại một cái linh mạch, để cho ta thoải mái tu luyện g·iết thời gian."
Sau đó, hắn cũng truyền âm cho Nguyễn Long Duy: "Có chuyện gì muốn nói thì để lát nữa chúng ta cùng nhau tâm sự."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, không dám trả lời lại. Hắn không phải nhân viên cao cấp của Tiêu Thủy Thương Minh giống như Lỗ Thâm, chỉ là một cái bảo tiêu đã nghỉ việc. Ừm, tạm thời nghỉ việc bất khả kháng.
Mà ở sơn môn lúc này cũng có không ít người. Đa phần đều là người của Thiên Kiếm Sơn Trang.
Chỉ có ba vị tu sĩ lạ mặt là Lỗ Thâm cùng hai vị tu sĩ lớn tuổi, râu tóc có phần bạc trắng, trên gương mặt đều không có cảm xúc nào.
Hắn thầm suy đoán: "Hẳn là hai trưởng lão của Kim Hoàn Thần Tông đến dự lễ."
Thiết Điền thấy hắn tiến đến, cũng vội vàng kêu gọi:
"Chử sư điệt, mau đến đây chào hỏi hai vị khách quý."
Nghe thấy vậy, hắn lập tức tăng nhanh tốc độ tiến về, ngoài mặt không hề dám biểu lộ thất lễ.
"Vãn bối Chử Sen. Xin ra mắt hai vị tiền bối."
-"Ngươi là Chử Sen sao? Thiên phú không tệ. Có nguyện bái nhập Kim Hoàn Thần Tông hay không?" Một vị lão giả tiến lên, vừa vuốt lấy râu vừa nói, trên mặt vẫn như cũ không hề có một cảm xúc nào. Người ngoài nhìn liền cảm thấy kỳ quặc.
Thiết Điền có nói qua với hắn. Công pháp tu luyện của Kim Hoàn Thần Tông biến bọn hắn trở thành như vậy, khiến cho người người đều hành xử như khôi lỗi, không hề có cảm xúc nhân chi thường tình.
Lúc nghe được cái này, hắn đã nghĩ ngay đến một thứ.
Công pháp này khiến người ta tu thành robot?
Vừa đến đã nghe được lời mời chào làm robot, Nguyễn Long Duy ngây ngẩn tại chỗ. Nhưng hắn không kịp như vậy bao lâu liền nghe thêm câu tiếp theo còn chấn động hơn.
"Đương nhiên, ngươi vẫn có thể vừa làm đệ tử của tông ta vừa làm chức trang chủ ở nơi đây."
Hắn rất muốn trả lời một câu này: "Ngươi nói điên cái gì thế? Nói chuyện không thể lịch sự một chút à? Bộc trực thẳng vấn đề không hề giấu giếm ý muốn kiểm soát bản trang?"
"Má nó. Thật tức. Nhưng bản công tử nhịn."
Hắn lắc đầu nhẹ, thái độ vẫn trước sau như một tỏ ra cung kính, sau đó bắt đầu dùng ngữ điệu vô cùng cung kính để nói ra một câu không hề tế nhị:
"Tiền bối nói đùa. Thiên tư vãn bối ngu dốt, hổ thẹn tự biết chính mình không xứng bước vào cửa nhà quý tông."
"Ngươi..." Giọng nói không cảm xúc vang lên, âm lượng có phần lớn.
Tu vi Nguyên Anh được phóng thích, ập thẳng đến người Nguyễn Long Duy.
Toàn bộ thân thể của Duy bị đập thẳng xuống đất, áo lam nhiễm bùn, miệng dính đầy cát, không hề có chút sức chống cự.