Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 189: Ăn cá không nhả xương



Chương 188: Ăn cá không nhả xương

Thiết Điền không nhịn được liền gầm thét: "Ma nhân đáng c·hết, dám dùng máu của phàm nhân làm vật dẫn, đem toàn bộ linh hồn để tế luyện linh bảo."

Người bên cạnh hắn không phải ai khác, chính là Song Quyền chân quân.

"Mặc dù sự thật quá đau thương nhưng các ngươi cũng nên hiểu rõ tình huống một chút. Thực ra trong chuyện này thì các ngươi còn có chút may mắn."

Thiết Điền nghe xong, tâm tình như bị dội nước lạnh, hắn không hiểu lời này của Song Quyền, vội vàng hỏi: "Tiền bối, ngài có ý gì?"

"Đại chiến lần này không phải chuyện đơn giản. Chắc ngươi cũng nghe qua cái tên Thi Hồn Ám Cung rồi, hẳn đã có một chút nhận thức về thực lực của nơi này đúng không?"

- "Bẩm tiền bối, vãn bối có nghe qua. Nội tình của bọn hắn hơn vạn năm, không thể đem so sánh cùng lớp trẻ Tây Vực chúng ta."

"Đúng vậy. Nội tình của bọn hắn vô cùng thâm hậu, suy tính kế hoạch cũng vô cùng kỹ càng. Ngay cả việc Thiên Kiếm Sơn Trang của các ngươi bị diệt môn cũng là một phần trong kế hoạch của bọn chúng."

"Không cần hấp tấp, cứ nghe ta nói hết."

"Trước đó, Thánh Cung nắm giữ không ít địa bàn, nhưng điểm chung của chúng đều nằm bên trong lục địa, không có giáp nhiều vùng với biển. Mà ngươi biết thế mạnh của Thánh Cung là gì không?"

"Thế mạnh của chúng chính là thủy binh, thủy hạm. Vì vậy nên bọn họ thèm muốn địa bàn của các ngươi đã lâu. Bọn họ lấy lí do thượng tông t·ấn c·ông Địa Sát Môn, để tập kích Thiên Kiếm Sơn Trang. Lấy một đổi một."

"Thứ bọn hắn nhắm tới dĩ nhiên là khí vận. Chỉ cần nắm giữ khí vận liền sẽ nắm giữ địa bàn."

"Lựa chọn tốt nhất là vứt bỏ sơn môn, vứt bỏ khí vận chạy về nơi khác trốn. Nhưng các ngươi chính là thế lực cát cứ một phương, có nỡ vứt bỏ không?"



"Nếu như ta ở cương vị của các ngươi, hẳn cũng sẽ lựa chọn ở lại. Dù sao nội tình hơn hai ngàn năm qua, có bao nhiêu đời chân quân chuẩn bị hậu thủ sao có thể dễ dàng bị công phá."

"Nhưng xui thay là Thánh Cung chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, đương nhiên sẽ phòng đến trường hợp này. Từ đó sơn trang thất thủ, khí vận của các ngươi b·ị c·ướp."

"Sau khi thu thập khí vận, bọn hắn lựa chọn vứt bỏ chúng, g·iết hết phàm nhân để tế luyện linh bảo. Đây hẳn là nhu cầu cấp bách về số lượng linh hồn."

"Vực chủ suy đoán sau khi đại chiến kết thúc, tùy theo tình hình sẽ sớm đưa ra quyết định tiếp theo. Nếu như Thánh Cung chiến thắng thì sẽ chuyển dời phàm nhân từ các nơi khác đến nơi đây. Còn nếu Thánh Cung thua thì coi như thôi, phàm nhân nơi đây cũng không có tác dụng."

"Thánh Cung thua trận phải rút về Nam Bộ nên các ngươi mới có thể có được địa bàn để xây dựng lại sơn môn. Đây là điều may mắn mà ta nói đến."

Thiết Điền nghe xong, cũng nắm rõ đại khái tình hình. Nhưng có một điều hắn không hiểu chính là vì sao Vực Chủ trơ mắt nhìn Thiên Kiếm Sơn Trang bị diệt mà không xuất thủ tương trợ.

Hắn nghĩ vậy chứ không hỏi. Song Quyền chân quân đã không nói có nghĩa là vấn đề này không thể đề cập.

Chợt, hắn nhớ đến câu cuối cùng mà Song Quyền chân quân đề cập, liền cẩn thận nhắc lại:

"Tiền bối, địa bàn mà ngài nhắc đến có ý gì? Không phải là địa bàn cũ của chúng ta?"

Song Quyền chân quân dùng linh lực ngưng tụ ra một tấm bản đồ Tây Vực, bắt đầu vẽ ra một phần lãnh thổ.

"Đây là lí do mà bản chưởng môn đến đây. Đại chiến kết thúc, bốn ma tông đều bị diệt nên lãnh thổ Tây Vực sẽ được phân bố lại một lần. Tây Vực biến từ Thập Đại Tông Môn về Lục Đại Tông Môn. Tất nhiên ở đây đã có tính đến Thiên Kiếm Sơn Trang của các ngươi bên trong. Bởi vì vậy nên lãnh thổ của Tây Vực cũng được phân bố lại."

Nói đến đây, trên bản đồ bắt đầu được vẽ lại, địa bàn của Thiên Kiếm Sơn Trang bị cắt đi ba phần tư. Chỉ còn lại một phần tư tiếp giáp với biển cùng Nam Bộ.



Tiếp đến, địa bàn của Luyện Hồn trước đó cũng được cắt ra hơn ba phần tư, đem sát nhập vào địa bàn của Thiên Kiếm Sơn Trang.

Song Quyền chân quân nhìn Thiết Điền, áy náy nói ra: "Bởi vì lần này Sơn Trang của các ngươi ra lực rất ít nên địa bàn cũng không được tăng thêm. Chỉ có thể có được diện tích như trước đó."

"Bù lại, Vực Chủ cũng có lời hứa. Hai vị trưởng lão của thượng tông sẽ đến hỗ trợ các ngươi xây dựng lại tông môn, còn sẽ hỗ trợ di chuyển phàm nhân từ các nơi khác đến, bù vào chỗ trống trước đây."

Lời này của hắn có ẩn ý, Thiết Điền hiển nhiên có thể nhìn ra.

Ngoài mặt nói là không được tăng thêm, nhưng thực tế lại là chèn ép, đổi địa bàn an toàn bên trong Tây Vực thành nơi tiếp giáp với Nam Bộ, tránh trường hợp ma nhân lại đến gây sự.

Hỗ trợ bọn hắn số lượng phàm nhân từ nơi khác đồng nghĩa với dễ dàng gài người của Kim Hoàn Thần Tông đi vào, tiến hành khống chế phàm tục, qua đó gián tiếp khống chế được vương triều khí vận.

Còn về phần mấy vị Nguyên Anh trưởng lão đến bảo hộ đương nhiên là không phải. Nhiệm vụ của bọn hắn chỉ có một, đó là kiểm soát sơn trang.

Thiết Điền thầm nghĩ: "Hay cho một cái Vực Chủ. Trơ mắt nhìn tông ta bị diệt, sau đó đem chúng ta làm khiên chắn, đẩy ra bên cạnh Thánh Cung. Cuối cùng lại mang danh chính nghĩa làm người tốt trợ giúp xây dựng lại bản trang. Thật là tận dụng triệt để, ăn cá còn không muốn nhả xương."

Song Quyền chân quân tiếp tục nói, trong giọng càng thêm chân thành:

"Ta biết tâm trạng của ngươi hiện tại không tốt, cũng không muốn dạy bảo ngươi cái gì, chỉ có lời muốn nhắc ngươi nhớ. Rừng xanh còn, lo gì không có củi đốt."

Thiết Điền nghe xong hơi giật mình, tâm tình chuyển biến tốt hơn. Hắn cúi đầu nói: "Đa tạ tiền bối dạy bảo."

Hắn biết Song Quyền chân quân không có ý xấu, ngược lại còn có một chút hảo ý.



Trong khi Kim Hoàn Thần Tông dự định gây khó dễ, để cho bọn hắn đợi thêm một thời gian nữa mới trở về thì Song Quyền đã giúp đưa bọn hắn về trước. Trên đường đi cũng vô cùng thuận lợi, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Thời gian chậm rãi trôi, gió đông khô quạnh rời đi, gió xuân ấm áp lại đến. Thân xác Chử Sen theo đó nhiều hơn một tuổi, đã là tứ tuần.

Nguyễn Long Duy ngồi trong sơn động, thở ra một hơi trọc khí.

"Thời gian vừa vặn đến, cũng nên ra ngoài tham gia t·ang l·ễ."

Hắn nói xong, liền biến mất tại chỗ, chỉ để lại một chiếc lá rơi xuống ở đệm ngồi.

Nguyễn Long Duy hiện ra ở cách đó hơn 20 mét, nhàn nhã bước đi.

Mỗi bước hắn đi ra đều sẽ để lại một chiếc lá. Cứ như vậy, trên đường đi xuất hiện không ít lá cây.

Cũng không phải là hắn cố tình khoe mẽ. Làm vậy chẳng qua chỉ muốn gợi lại cho mọi người một chút tinh thần, khiến cho họ nhìn thấy được hình bóng của trang chủ tiền nhiệm ngày xưa.

Mà cách đây mấy tháng, bọn hắn nhận được tin tức của Thiết Điền trưởng lão truyền đến địa đạo, thông báo đã có thể quay về Sơn Trang. Thế là cả bọn lập tức trở về. Nhưng đời không đẹp như mộng, khi vừa về đến bọn hắn phải nhận lấy tin dữ.

Sơn trang ngày đó có mười lăm vị trưởng lão, bây giờ chỉ còn lại hai người. Mà một người hiện tại còn chưa trở về.

Cái này nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Long Duy cũng như những người còn lại. Nhất là với Nguyễn Long Duy mà nói, đả kích suy luận của hắn không hề nhỏ.

Hắn thực sự không hiểu được lí do vì sao có thể xảy ra chuyện như vậy. Trong thư của Nhị trưởng lão có nhắc đến kế hoạch, tuy không thể xem như hoàn mỹ nhưng khả năng thành công có thể xem như chín mươi phần trăm.

Ngay lúc hắn còn đang bận suy nghĩ, chợt đã gặp được mấy vị sư huynh, sư tỷ đồng môn chào hỏi chính mình. Những người này đều được hắn nhớ tên. Đơn giản vì trong sơn trang chỉ còn có mười lăm vị đệ tử Trúc Cơ, không thể không nhớ. Nhất là khi trong đó có một vị vừa gặp đã chào hắn một câu vô cùng không thích tai.

"Thưa trang chủ."