Nguyễn Long Duy tự nhủ, sau đó lại giống như trước đó, thong thả bày trận đến gần hết thời gian.
Ở bên ngoài, Tôn Kiên nhìn thấy rõ toàn bộ quá trình, ngạc nhiên hỏi: "Vận khí của người này không tệ, câu đầu khó, câu sau lại dễ. Chỉ có điều, vì sao tốc độ bày trận lại chậm như vậy? Đây rõ ràng là trận pháp cơ bản."
Quan Bình đưa tay vuốt cằm, phân tích: "Hẳn là do tính cách của hắn cẩn thận, ưa thích làm việc từ tốn. Dù sao thời gian tận 1 canh giờ, hoàn thành sớm hay sát giờ cũng như nhau. Nhưng trận này cũng không phải loại phổ biến hiện nay, lần đầu ta gặp qua người sử dụng loại trận pháp cách âm này. Cách thức bày trận có phần lạc hậu, một vài chỗ khá rườm rà."
Tôn Kiên gật đầu, chợt hỏi: "Có lẽ vậy, hẳn là hắn học tập phương pháp cũ. À ừ đúng rồi, ngài biết xuất thân của hắn không, Vân quản sự?"
Vân Huỳnh lắc đầu nói, bất đắc cười khổ: "Không biết. Vừa nãy ta chỉ vô tình gặp hắn ở ngoại thành, dẫn hắn đến đây chỉ vì hữu duyên, cùng với một chút tò mò thôi. Bất quá, hắn tự nhận chính mình là tán tu."
Bên trong sân nhỏ lại thay đổi lần nữa, trận pháp theo đó xuất hiện.
Nói đúng hơn, lần này không có trận pháp, chỉ có một đống tài liệu bày trận nằm chung một chỗ.
[Yêu cầu thứ ba: bày ra một trận pháp bất kỳ bằng các vật liệu được cung cấp]
Khi câu hỏi này xuất hiện, Tôn Kiên nói: "Quả thật là xui xẻo. Thế mà lại gặp ngay câu này. Hai trên ba câu đều là loại khó nhất."
Quan Bình bình thản phân tích: "Hắn đã hoàn thành hai câu đầu nên xem như vượt yêu cầu. Ở câu cuối này đúng hay sai đã không còn quan trọng."
Vân Huỳnh không nói chuyện, ánh mắt chỉ tập trung chằm chằm vào thân hình của Nguyễn Long Duy. Vừa nãy hắn bất ngờ nhận được truyền âm, yêu cầu phải lưu ý đến Nguyễn Long Duy.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy câu hỏi này, hai con mắt lập tức muốn phát sáng:
"Quá tốt. Thế mà còn là một câu đề mở. Như vậy ta trực tiếp nộp giấy trắng."
Nghĩ liền làm, hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó suốt một canh giờ, giả bộ chính bản thân đang rơi vào thế khó, không biết lời giải.
Reng. Reng. Reng.
Thời gian một canh giờ kết thúc, chuông thông báo của trận pháp vang lên.
Nguyễn Long Duy giật mình, hai mắt trợn lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ hốt hoảng rồi đến tiếc nuối cuối cùng là cam chịu, chỉ biết nắm chặt nắm tay, nhẹ giọng than thở một tiếng: "Đáng tiếc, nếu mà ta có thêm thời gian thì đã khác."
"Nguyễn tiểu hữu không cần cảm thấy tiếc nuối. Lần này xem như ngươi đã hoàn thành tốt." Quan Bình tiến đến chúc mừng.
Tôn Kiên nói theo: "Đúng thế, lúc trước Tôn mỗ còn nghi ngờ qua ngươi. Hiện tại được thấy tiểu hữu thể hiện ra thực lực thì chút nghi ngờ này cũng tan biến."
Vân Huỳnh cũng chúc mừng, đồng thời lấy ra một cái lệnh bài, nói:
"Chúc mừng tiểu hữu thông qua được khảo hạch. Hiện tại ngươi đã đủ tư cách gia nhập Trận Pháp Đường. Công việc hiện tại ta còn chưa có định ra nhưng đảm bảo sẽ không để ngươi thiệt thòi."
Nguyễn Long Duy nhận lấy ngọc giản, nói tiếng cảm ơn:
"Đa tạ, Vân quản sự." Nói đến đây, hắn tỏ vẻ ấp úng rồi nói. "Các vị cũng đã biết, tại hạ mới đến đây không lâu nên còn chưa quen thuộc nơi này. Hiện tại ngay cả chỗ ở còn chưa có. Không biết các vị có thể gợi ý một hai?"
Vân Huỳnh cười nói:
"Chuyện này dễ thôi. Ta cùng ngươi đi đến phủ thành chủ một chuyến lựa chọn động phủ, thấy thế nào?"
Nguyễn Long Duy bất ngờ, cảm thấy được sủng mà sợ, cẩn thận nói:
"Vãn bối xin nhận ý tốt của ngài. Thế nhưng ta đây thân phận thấp bé không dám làm phiền đến ngài. Vẫn nên để ta tự mình đi là được."
Vân Huỳnh nghe vậy lập tức không vui, sắc mặt của hắn trong một thoáng chốc hiện ra vẻ khó chịu nhưng rất nhanh liền biến mất, vẫn ân cần nói:
"Tiểu hữu không cần từ chối. Ta muốn dẫn ngươi cũng vì lí do này. Một cái tán tu mới vào thành đương nhiên sẽ bị không ít kẻ đến tìm ngươi gây sự."
"Thế nhưng sao bậc tiền bối như chúng ta có thể để cho người khác khi dễ người của Trận Pháp Đường? Không cần nói nhiều, đi cùng ta là đủ." Nói xong, hắn sau người lại bước đi.
Vân Huỳnh đã nói đến như vậy, Nguyễn Long Duy cũng không còn cách từ chối, chỉ có thể lẽo đẽo đi theo sau.
Chờ khi hai người đã đi xa, Tôn Kiên nhìn về phía Quan Bình, hỏi:
"Lời của Vân quản sự nói vừa rồi có hơi..."
Quan Bình lập tức chặn ngang lời nói:
"Tôn huynh, tại hạ chợt nhớ ra còn có việc phải làm, xin phép cáo từ."
Ngay cả người mới như Nguyễn Long Duy còn nhận ra được Vân Huỳnh sủng ái chính mình, thì hiển nhiên Tôn Kiên, Quan Bình cũng có thể nhận ra.
Nguyễn Long Duy đi sau lưng của Vân Huỳnh, tiện thể ghi nhớ đường đi.
Hiện tại, hắn cùng Vân Huỳnh đang đi trên một con đường được vẽ đầy trận pháp. Bởi vì phần lớn các tu sĩ ở trong thành không được phép ngự kiếm phi hành hoặc bay lượn nên chỉ có thể dùng đến trận pháp hỗ trợ.
Đây là trận pháp gia tăng tốc độ di chuyển cùng một loại trận pháp thổ hành. Khi tu sĩ bước đi trên nó, tốc độ di chuyển có thể gia tăng đáng kể, đồng thời mặt đường cũng lưu chuyển về phía trước."
"Cái này có hơi giống đi thang cuốn?" Đây là cảm nghĩ của Nguyễn Long Duy khi thử qua lần đầu tiên.
Thành Bắc Kiếm rộng hơn ngàn vạn mẫu đất, chia ra làm hai khu vực Ngoại Thành và Nội Thành.
Ngoại Thành là nơi tu sĩ bình thường tụ tập chủ yếu, chuyên dùng để buôn bán, trao đổi, tu luyện.
Nội Thành là nơi tập trung các địa điểm quan trọng, cũng như là nơi ở của các tu sĩ cấp cao.
Trận Pháp Đường ở Bắc Kiếm có hai văn phòng. Một cái chuyên tiếp nhận nhiệm vụ và một cái chuyên làm việc cho phủ Thành Chủ, vị trí lần lượt đặt ở Ngoại Thành cùng Nội Thành.
Nguyễn Long Duy tiến lên trước, nhỏ giọng hỏi:
"Vân quản sự, ngài biết thành chủ có tu vi gì không?"
"Sao lại gọi xa lạ như thế? Ngươi đã là Luyện khí kỳ viên mãn, không lâu nữa liền sẽ Trúc Cơ. Như vậy cứ gọi ta một tiếng Vân huynh là được."
"Còn về câu hỏi của ngươi thì ta cũng không biết chắc đáp án. Vì thành Bắc Kiếm được lập chưa lâu nên thông tin cũng không nhiều. Tuy nhiên, theo suy đoán của ta thì tu sĩ tọa trấn ở đây hẳn phải có tu vi Ngưng Đan viên mãn hoặc thậm chí là Nguyên Anh chân quân."
Nguyễn Long Duy ngây ngẩn.
Vân huynh? Ngươi xem lại chính mình một chút nha đại lão. Một cái Trúc Cơ viên mãn đi gọi Luyện khí viên mãn xa lạ là huynh đệ sao?
Ừm, dù cho ta là đồ giả nhưng cũng không thể gọi như vậy được.
Còn nữa, thành chủ có tu vi Nguyên Anh sao? Như vậy có tổng cộng 10 tòa thành thì là 10 vị Nguyên Anh?
Trước đó, Nguyễn Long Duy có hỏi qua sự tình của mười tòa thành này. Thiết Điền cùng Lỗ Thâm có nói với hắn sẽ có Nguyên Anh chân quân tọa trấn biên cương. Nhưng hắn không ngờ đến thành chủ lại có thể là Nguyên Anh chân quân. Bởi vì nếu là chân quân thì rất dễ nhìn ra ngụy trang của hắn.
Hắn thận trọng hỏi Vân Huỳnh: "Vân quản sự..."
"Ừm?" Vân Huỳnh nghe thấy từ này, ánh mắt lộ ra vẻ khó chịu.
Nguyễn Long Duy vội vàng đổi lại xưng hô, nói:
"Khục. Khục. Vân lão huynh. Ta nghe nói biên giới ở đây có tới 10 tòa thành mới xây. Vậy xét theo ngươi nói. chẳng phải là có đến mười vị chân quân?"
Vân Huỳnh thản nhiên đáp:
"Ta không biết. Lão đệ cũng đừng quá xem trọng ta đây."
Nguyễn Long Duy gật đầu nói câu "Đã hiểu." không tiếp tục hỏi.
Qua một lúc, hai người rốt cuộc cũng đi đến được phủ thành chủ.