Thành Bắc Kiếm nằm trong số mười tòa thành do ba thế lực Thiên Kiếm Sơn Trang, Tiêu Thủy Thương Minh và Thánh Cung cùng nhau quản lý. Cho nên việc bên trong thành cũng có Tiêu Thủy Thương Minh là điều hiển nhiên.
Thế nhưng Nguyễn Long Duy không lựa chọn Tiêu Thủy Thương Minh vì sẽ có khả năng để lộ thân phận của hắn, dẫn đến ảnh hưởng kế hoạch về sau.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Long Duy bước ra khỏi Thiên Bảo Các, phía sau còn có Tâm Diệc đang ân cần đưa tiễn.
Hai bên đã hoàn thành xong các thỏa thuận cơ bản về lợi ích cùng với tính ràng buộc. Từ đó ký kết thành công văn bản hợp tác kinh doanh.
Thiên Bảo Các sẽ độc quyền phân phối nguyên liệu giao cho Nguyễn Long Duy, ngược lại trận pháp của hắn khi làm ra sẽ được bán độc quyền tại Thiên Bảo Các cùng các chi nhánh khác của Thiên Bảo Thương Minh.
Ở cách Thiên Bảo Các mấy dãy nhà, có một bóng người đang ẩn giấu, đưa đôi mắt tàn độc nhìn về bóng lưng áo vàng.
"Mắt ta quả là tinh thường, đúng thật là một con dê béo."
Trên đường về, Nguyễn Long Duy ghé qua Đan Phường, thử nhìn một chút xem có ai đang luyện đan hay không.
"Đáng tiếc, vẫn không có ai mở lò luyện đan. Xem ra, thành Bắc Kiếm vẫn chưa thu hút đủ tu sĩ. Vẫn nên đợi thêm chút thời gian."
Dược Đan Đường chuyên về mảng luyện đan và trồng dược, sở hữu hai phường thị kinh doanh là Dược Phường và Đan Phường.
Cách đây 1 tháng, Nguyễn Long Duy đã đi đến Dược Đan Đường đăng ký làm luyện đan đồng tử. Ừm, đây là cách gọi hoa mỹ của tu tiên giới cho những người muốn học luyện đan, có thể xem đại khái như học trò.
Nếu gọi thô thiển hơn một chút thì sẽ kêu là mấy tên sai vặt của Luyện Đan sư.
Dược Đan Phường xác nhận yêu cầu của hắn, đồng thời hứa hẹn sẽ để dành một danh ngạch luyện đan đồng tử.
Vì thành Bắc Kiếm mới thành lập chưa được bao lâu nên số lượng tu sĩ vẫn còn chưa đông đúc, kéo đến là nhu cầu chưa nhiều. Vì vậy Đan Phường cũng rất ít khi có Luyện Đan sư mở lò luyện đan.
Rời khỏi Đan Phường, Nguyễn Long Duy tiến về Dược Phường.
Đây cũng là nơi thường xuyên lưu lại dấu chân của hắn, vừa có thể tiện thể học hỏi các trận pháp được bố trí xung quanh, vừa có thể ngắm nhìn mỹ nữ... trồng dược.
"Mộc, Thổ, Thủy Hành Tụ Linh Trận. Ba loại trận pháp phối hợp cùng nhau quả nhiên có chút vi diệu. Mới một tuần không quan sát mà một số loại linh dược đã bắt đầu có dấu hiệu thay đổi. Cái này xem ra cũng có chút môn đạo đây." Nguyễn Long Duy vừa bước vào một khu đất trồng dược, liền đã cảm nhận được cách linh khí bên trong luân chuyển. "Có điều hôm nay tới hơi sớm, còn không có gặp được người."
"Ồ. Nguyễn trận sư lại đến đây à? Ngài cũng muốn đăng ký làm dưỡng dược đồng tử giống như ta sao?"
Một bé gái khoảng chừng 7, 8 tuổi tiến đến bắt chuyện với Nguyễn Long Duy, giống như vô cùng quen thuộc với sự hiện diện của hắn tại đây.
Duy híp mắt nhìn cô bé, nói câu phản pháo:
"Bảo Nhi, nếu như ta đăng ký vào làm đồng tử thì sau này ngươi sẽ là sư tỷ của ta sao?"
Bé gái tên Tần Bảo Nhi, nghe được vậy thì đầu óc chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, chỉ biết bi ba bi bô:
"A. Ta... còn nhỏ. Sao... sư tỷ... người già?"
"Đáng tiếc, vậy thì người già ta không thể đăng ký làm đồng tử được rồi." Nguyễn Long Duy thở dài.
Lúc này, ở phía trước truyền đến tiếng nói, giọng nói trong veo như suối nước chảy vào tai của hắn:
"Nguyễn trận sư đến dược viên có việc gì? Là trận pháp khi trước lắp đặt còn tồn đọng vấn đề gì chăng?"
Cót két. Cót két.
Cửa được mở ra, từ bên trong nhà có một vị nữ tử bước ra. Nàng mặc một bộ áo màu trắng, tóc dài búi gọn trên đầu được cố định bằng một thanh trâm. Khuôn mặt thanh tú, đường nét rõ ràng. Thân hình cân đối, có lồi có lõm cùng nước da trắng như màu áo đang mặc.
Nguyễn Long Duy ngây ngẩn trong giây khắc, nhưng rất nhanh liền được Nguyệt Ngọc Liên đeo trên cổ hỗ trợ thanh tỉnh.
"Khục. Thưa Tần dược sư. Tại hạ đến đây lần này không có việc gì quan trọng. Chỉ là lần trước hỗ trợ ngài lắp đặt trận pháp có chút minh ngộ nên hôm nay muốn đến quan sát một chút. Nếu như ngài cảm thấy bất tiện thì ta liền rời đi ngay." Nguyễn Long Duy viện một cái cớ, nhưng trong lời nói lại tràn ngập chính khí, không thể tìm ra được chút nào không đứng đắn.
"Không cần thiết, Nguyễn đạo hữu cứ thoải mái quan sát là được. Dù sao đây cũng không phải là bí mật gì quan trọng."
Tần Bảo Nhi giờ mới nghe thấy người tới, vội vàng hô to:
"A. Trinh Nhi tỷ. Ngươi dậy rồi."
Nữ tử mặc áo trắng tên Tần Trinh Nhi, là người quản lý dược viên này, cũng là chị của Tần Bảo Nhi, mang tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Nghe được lời của Tần Bảo Nhi, sắc mặt của Tần Trinh Nhi khẽ biến.
Mặc dù Nguyễn Long Duy hứng thú với chủ đề ngủ nướng này nhưng hắn vô cùng thức thời, vội ho lên mấy tiếng, đổi chủ đề:
"Khục. Khục. Thật ra lần này vãn bối tới đây còn có một số linh dược muốn hỏi thăm cách nuôi dưỡng. Ngài nhìn xem thử."
Nói xong, hắn lấy ra một chút ít linh dược Đây là của Lỗ Thâm cho hắn trước đó.
Linh dược của hắn hái trong Long Mạch trước đó đều là mấy ngàn năm trở lên, căn bản không phù hợp với thân phận Luyện Khí viên mãn hiện tại.
Tần Trinh Nhi đã bước gần đến, khi nhìn thấy linh dược xuất hiện thì tiện tay cách không túm lấy đưa lại gần chỗ của mình.
"Ồ. Đều là linh dược cấp 1 hơn 200-300 năm tuổi, phẩm chất còn không tệ, đa phần là thượng phẩm đến cực phẩm. Xem ra đạo hữu thời gian trước từng có không ít cơ duyên rồi."
Linh dược phân chia theo cấp 1 đến 5 tương đương với Luyện Khí đến Hóa Thần, bên trong phân chia phẩm cấp hạ, trung, thượng, cực phẩm.
Nguyễn Long Duy gãi đầu, trên mặt lộ ra một chút sợ hãi, khiêm tốn nói:
"Tiền bối quá lời. Đây chỉ là chút đồ bình thường thôi, sao có thể xem như cơ duyên lớn được."
Tần Trinh Nhi nhìn về phía hắn, đồng thời lộ ra một nụ cười ẩn ý. Nàng đưa linh dược trả về, tiện nói:
"Đạo hữu không cần như thế. Trước đó, Trinh Nhi cũng đã nói đạo hữu xưng hô với ta bình thường là được. Tu vi của hai ta không sai biệt nhiều, chờ vài năm sau đạo hữu đi đến Trúc Cơ kỳ thì ta và người đều là đồng cấp."
"Còn về mấy món đồ bình thường này của đạo hữu, ta quả thật có nắm chút lí giải. Đạo hữu không chê thì có thể vào bên trong tệ xá ngồi cùng ta nói." Nói đến đây, tay của Tần Trinh Nhi giơ ra mời hắn vào nhà ngồi, lại nói với Tần Bảo Nhi. "Bảo Nhi, đi pha trà mời Nguyễn trận sư."
Nguyễn Long Duy không tiếp tục khách sáo, lập tức liền đáp ứng.
"Vậy thì mời tiền bối đi trước."
Đừng đùa chứ. Mỹ nữ mời trà sao có thể từ chối?
Quả thật trước đây hắn từng được Tiểu Huyền mời trà, nhưng đó là yêu nữ, không thể tính vào.
Nguyễn Long Duy chậm rãi bước đi, nhìn về bóng lưng của nữ tử xinh đẹp áo trắng phía trước, vừa suy nghĩ không biết con kiến yêu kia bây giờ đang làm gì.
Yêu Giới. Vạn Năm Đông Uyên. Giao Long Nội Hải.
Một nữ tử xinh đẹp mặc áo bào đen đang nằm trên thuyền gỗ, đưa mắt nhìn trờ. Trên tay nàng liên tục tung hứng viên châu, vừa nói:
"Mẫn, ngươi nói xem tên kia đi đâu? Là hướng nào trong ba hướng Tây, Nam, Bắc?"
"Mà lại nói, hắn giao cho ta một nửa số trứng rùa làm gì? Nói cái gì mà 500 xuống biển Tây, 500 xuống biển Đông."
"Chẳng lẽ hắn thật sự đi qua Viễn Tây Sơn Mạch, ghé thăm tộc Đằng Xà kia?"
Viên châu nhấp nháy phát sáng, lơ lửng trên không.
"A. Ý ngươi là hắn đi sang đó kiếm mấy con xà yêu?"
"Họ Nguyễn đáng c·hết. Ngươi dám bỏ bản mỹ nữ đi tìm mấy con yêu tinh kia!"
Viên châu liên tục bay lên bay xuống, biểu đạt đồng tình.
Theo đó, trong đầu của nàng hiện ra rất nhiều hình ảnh, đều là hình ảnh đáng ghét, đáng hận.
Đồng thời, hai con mắt của nàng cũng đồng loạt chuyển thành màu trắng, không còn nhìn được con ngươi.
Theo con mắt nàng chuyển màu, phạm vi nhỏ xung quanh nàng cũng bị bao phủ bởi một quầng sáng trắng, che đậy lại toàn bộ tầm nhìn.