Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 220: Thanh Linh Kiếm



Chương 219: Thanh Linh Kiếm

Trong đầu của Nguyễn Long Duy hiện ra vô số loại trận pháp mà hắn đọc được bên trong ống trúc truyền thừa trận pháp. Có loại trận pháp hắn hiểu được, có loại lại không. Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề.

Giờ phút này, biến thứ hai của [ Diệp Cửu Biến] bắt đầu rục rịch khai thông. Nguyễn Long Duy vốn còn tưởng mình cần thêm thời gian để lĩnh ngộ biến thứ hai thì bây giờ không còn cần nữa.

"Đan đạo tương dung, vạn vật làm lò."

"Trận pháp tương dung, trận sinh vạn vật."

"Vạn pháp tương dung, Diệp cũng tương dung."

Thuận theo suy nghĩ, công pháp biến thứ hai bắt đầu vận chuyển. Bên cạnh hắn lập tức xuất hiện thêm một chiếc lá cây.

"Biến thứ hai: Diệp tiễn. Lấy Diệp làm gốc, diễn sinh vạn tiễn."

Lá chứa đựng Mộc linh lực bắt đầu được cô đọng thành từng sợi nhỏ, đan xen vào nhau thành hình. Lần lượt từng đầu mũi tên nhọn hoắc nhô ra khỏi lá, lơ lửng xếp thành hàng ngay ngắn xung quanh.

Rất nhanh, Mộc linh lực trong cơ thể hắn bị tiêu hao gần phân nửa. Số lượng mũi tên chỉ đạt đến hơn trăm cây. Nếu so với con số vạn tiễn mà hắn vừa nói, thật đúng là trò cười.

Nhưng Nguyễn Long Duy không hề bị điều này làm cho buồn bực, ngược lại trên miệng hắn lộ ra ý mỉm cười.

"Đây là biến thứ hai, cũng không phải là biến thứ hai. Căn bản chỉ do sư phụ ta suy diễn thành tiễn pháp để phù hợp với người mà thôi."

"Đối với ta mà nói, vẫn nên chọn kiếm đi."

Dây leo bản mệnh rời khỏi cơ thể, xuất hiện trên tay, bắt đầu biến đổi thành hình một thanh kiếm. Tuy rằng là kiếm nhưng chất liệu lại là dây leo.

Tay hắn cầm kiếm dây leo, trong đầu lại hiện lên một loạt đường kiếm của [Thiên Mộc kiếm quyết] kết hợp cùng lĩnh ngộ của bản thân về kiếm đạo, tạo thành kiếm pháp của chính hắn.

Dù gọi là bản cải tiến, kiếm pháp này lại có rất nhiều khuyết điểm, uy lực cùng độ hiệu quả không hề nhỉnh hơn [Thiên Mộc Kiếm Quyết] mà ngược lại còn yếu hơn mấy phần. Nhưng kiếm pháp này phù hợp với Nguyễn Long Duy, vậy đã đủ.

Cứ như vậy, hắn đứng yên tại chỗ, không ngừng diễn luyện kiếm pháp mới ở trong đầu.



Cũng may, nhờ có huyễn trận nên không có gây ra nhiều sự chú ý. Chỉ có Tôn Kiên cùng Vân Huỳnh biết được việc này. Vân Huỳnh đến đây sau khi nhận được tin từ Tôn Kiên, đang quan sát huyễn trận trước mắt.

"Tôn Kiên, ngươi nói hắn cầm Địa Sát Đan, sau đó liền chôn chân tại đây mà đốn ngộ?"

-"Đúng là như thế."

Vân Huỳnh tiến lại gần, muốn chạm vào huyễn trận để tìm hiểu thực hư.

Dù sao hắn cùng với Nguyễn Long Duy có tu vi chênh lệch không nhỏ, cộng thêm thời gian hơn trăm năm tập trung nghiên cứu trận pháp chi đạo nên tự tin bản thân có dư khả năng phá trận này.

Sự thật đúng là như thế. Huyễn trận của Nguyễn Long Duy chỉ có điểm mạnh ở chỗ che đậy tầm nhìn, khiến cho bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong. Nếu xét về độ khó khi hóa giải thì không thể làm khó được trận sư già đời như Vân Huỳnh. Như lần trước khi vào nhà ở, nếu như Vân Huỳnh cưỡng ép muốn thăm dò thực hư nội tình thì hẳn sẽ có thể nhìn ra được không ít.

Đúng lúc Vân Huỳnh chuẩn bị chạm vào huyễn trận, lại có tiếng nói truyền vào đầu hắn.

"Không cần quấy rầy hắn."

Nghe được Đường chủ lên tiếng, Vân Huỳnh vội vàng rút tay lại, sau đó dặn dò Tôn Kiên vài câu rồi xoay người rời đi.

Lại trôi qua một ngày, Tôn Kiên ở bên cạnh buôn bán Địa Sát Đan ế ẩm không có khách nhưng cũng không có ý định thu dọn quầy bán. Hắn cầm lên Địa Sát Đan, một mực nghi ngờ ngộ tính của chính mình quá thấp.

"Tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì?"

"Cầm một viên đan đã có thể có cảm ngộ. Đây có còn là người hay không?"

"Chẳng phải nói chỉ có tu sĩ tư chất thấp mới lựa chọn dưỡng dược chi đạo thôi sao?"

Nguyễn Long Duy không có nghe thấy, cũng không có để tâm. Hiện tại hắn đã hoàn thành diễn luyện kiếm pháp, bắt đầu bước tiếp theo.

Kiếm dây leo được nhấc lên, nhẹ nhàng đẩy về phía chiếc lá trước mặt. Khi vừa chạm nhau, chúng liền hòa làm một thể, không hề sinh ra bất kỳ xung đột nào.

"Bản mệnh làm kiếm, diễn sinh vạn ảnh."

Theo lời hắn phát ra, hơn trăm mũi tên được tạo ra trước đó, lần lượt hóa thành những thanh kiếm dây leo phiên bản nhỏ.



Kiếm trên tay cảm nhận được lực lượng trên người chủ nhân, cộng minh cùng với hơn trăm thanh tiểu kiếm, tạo ra kiếm âm vang lên. Nó khao khát được chủ nhân xuất kiếm, thi triển cho toàn thiên hạ xem kiếm pháp này.

Nguyễn Long Duy lắc đầu, bình thản tự nói với chính minh:

"Không nên. Đây là Đan Phường chứ không phải bãi săn. Mà lại, ta hiện tại là trận sư, không phải kiếm khách. Thêm nữa là kiếm pháp còn chưa luyện xong. Vạn ảnh mà được mới có hơn trăm thì sao có thể gọi Vạn ảnh được? Bách ảnh thì đúng hơn."

Kiếm âm im bặt, không tiếp tục vang lên. Hắn nhìn nó, lại nói:

"Sao phải thất vọng? Không rút kiếm, đơn giản vì chưa cần thiết. Nhưng sớm muộn sẽ đến lúc, hiểu không?"

Kiếm dây leo còn chưa có linh tính. Hiện tại, Nguyễn Long Duy chỉ tự mình đa tình.

Hắn vung tay vận dụng thuật pháp, đem hơn trăm thanh tiểu kiếm gộp lại làm một, hóa thành một cái vỏ kiếm cũng là màu xanh. Vừa nhìn thanh kiếm trên tay, hắn đem vỏ kiếm đóng lại, vừa dùng linh lực khắc lên thân kiếm hai chữ.

"Ừm. Còn chưa đặt tên cho ngươi. Kiếm màu xanh, dưỡng bằng Mộc linh lực. Vậy gọi là Thanh Linh đi."

"Vừa hay, sau này hành tẩu không cần để lộ Minh Nguyệt, Thừa Phong."

Một lúc sau, Nguyễn Long Duy thu hồi Thanh Linh Kiếm về lại cơ thể, đặt nó nằm ở gần đan điền. Về sau vẫn nuôi dưỡng nó giống như là linh dược bản mệnh.

Huyễn trận được giải khai, thân ảnh của Nguyễn Long Duy hiện.

Tôn Kiên thấy được người tới, lập tức lên tiếng cằn nhằn: "Ngươi rốt cuộc chịu đi ra. Quấy rầy bản chưởng quầy bán hàng suốt một ngày liền, làm cho doanh thu của ta sụt giảm đáng kể đây. Ngươi tính bồi thường ra sao?"

Nguyễn Long Duy bất đắc dĩ nói:

"Tôn đạo hữu. Ngươi nói vậy không đúng rồi. Ta đứng ở một bên cảm ngộ, lại có trận pháp che mắt, sao mà ảnh hưởng gì đến việc hút khách cơ chứ."

Tôn Kiên chột dạ, thuận tay chỉ viên Địa Sát Đan nằm dưới chân Nguyễn Long Duy, giả vờ ho:



"Khục. Khục. Sao lại không có? Ngươi đứng đây cả ngày mà không mua mở hàng, đương nhiên là xui xẻo. Mau nhìn, viên đan dược kia bị thả dưới đất như vậy, bị bùn đất, khí bẩn bám vào rồi làm sao bán được nữa chứ?"

Nguyễn Long Duy rất muốn cãi nhau với Tôn Kiên một trận.

Địa Sát Đan có thành phần là Địa Sát chi khí, hình thành ở sâu dưới lòng đất. Chỉ một chút đất bẩn có thể ảnh hưởng đến nó sao?

Nhưng hiện tại hắn không có hứng, tiện tay vung mười viên linh thạch ra, nói:

"Thôi thôi. Ta mua là được đúng không?"

Tôn Kiên nhìn thấy linh thạch, hai mắt liền hơi chớp chớp.

"Tốt. Ha ha. Thành giao."

Lại bị Tôn Kiên dây dưa thêm mấy câu nói, Nguyễn Long Duy tiếp tục bước đi.

"Mục đích lần này đi Đan Phường là vì muốn bái phỏng vị lão đan sư kia một chút. Không ngờ lại bị hết việc này đến việc khác làm trễ nãi."

"Nhưng mà đều là việc tốt, cũng không cần phải để bụng."

Lại quẹo qua mấy con hẻm, Nguyễn Long Duy rốt cuộc đi tới. Trước mắt hắn là một căn nhà lớn, xung quanh tràn ngập mùi thuốc, thậm chí còn nồng nặc hơn mấy cửa tiệm trước đó hắn từng đi qua. Phía trước của chính treo lên một tấm biển lớn.

[Dược Đan Đường]

Cửa không khóa, bên trong còn có đông người tụ tập. Thấy vậy, Nguyễn Long Duy sải bước vào trong, mong muốn tìm kiếm vị quản sự đã nhờ vả trước đó.

"Người này nhận tiền lại không làm việc. Hẳn có vấn đề."

Khi mà Long Duy còn đang suy nghĩ, chợt có một tên tu sĩ bổ nhào, ngã về phía hắn.

Nhưng phản xạ của hắn bén nhạy vô cùng, thoắt một cái liền tránh né sang một bên.

Rầm.

Khi quay đầu lại nhìn sang đã thấy đối phương nằm la liệt tại chỗ, trên người có một v·ết t·hương nhẹ. Tu vi khá cao, lại là Luyện Khí tầng mười một.

Nguyễn Long Duy chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, chợt nghe tiếng hô to:

"To gan. Dám h·ành h·ung người khác ở trong thành. Mau bắt hắn lại."