Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 221: Phiền phức đến



Chương 220: Phiền phức đến

Ngay lập tức, trước mặt xuất hiện hơn mười tên tu sĩ bao vây tới, tu vi cũng đều là Luyện Khí kỳ.

Nguyễn Long Duy bình thản ứng đối, không lo không vội mà hỏi:

"Các vị nói lời này có ý gì?"

Uy áp của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ theo đó được phóng thích.

Đương nhiên, một màn ồn ào này gây ra không ít sự chú ý. Lần lượt có tu sĩ xuất hiện xung quanh để "nhiều chuyện". Không ít tiếng xì xầm bắt đầu.

"Ồ. Có chuyện gì?"

"Có người dám đánh nhau ở Đan Phường? Lại còn là ở văn phòng của Đan Dược Đường."

"Gan to đấy. Mà không biết là vị Phú Nhị Đại nào?

"Không biết, ta cũng vừa mới tới. Ừm, đợi đã. Đám người này có chút quen mắt."

"Là tùy tùng của vị Quan công tử kia. Xem ra là có người trêu chọc đến hắn."

"A. Đúng vậy. Vậy còn tên xui xẻo này là ai?"

"Ừm, không nhìn rõ được mặt, nhưng dáng người cùng giọng nói này khá giống với một người. Nguyễn Long Duy, Nguyễn trận sư đang nổi tiếng gần đây."

"A. Là tên kém cỏi lựa chọn Dược Đạo để Trúc Cơ?"

Thấy được khán giả đã tới đủ, một tên tu sĩ trong đó bước ra, tuổi tác có phần trẻ, ánh mắt cao hơn đầu, đưa tay chỉ người đang nằm dưới đất, mở cái miệng nhọn nói:

"Hừ. Ngươi còn dám hỏi? Người vẫn còn đang nằm một chỗ kia kìa. Đừng có làm bộ làm tịt."

-"Ồ, vậy xin hỏi các hạ. Người này bị làm sao?"

"Ngươi... Ngươi còn dám hỏi như vậy à? Không thấy hắn bị ngươi đánh lén mà nằm xuống một chỗ rồi sao?"



Nguyễn Long Duy tỏ ra không hiểu, chăm chú nhìn kỹ, lại thở dài:

"Cái này ta thật sự không biết. Tiểu hữu nhìn qua học rộng hiểu sâu, vấn đề này vẫn mong ngươi giải thích rõ ràng."

Hắn nhìn ra được đối phương cố tình đến gây chuyện với chính mình nhưng lại không biết lí do nên lựa chọn để tuồng diễn này tiếp tục. Nhờ đó có thể thu thập được nhiều thông tin hơn.

"Hừ. Đồ hèn hạ vô sỉ. Hắn bị ngươi đánh lén, trên người bị ngươi đánh lén nên mới ra nông nổi này." Nam tử này viện đại cái cớ.

"Ồ, vậy thì không cần tranh cãi. Hiện tại, cứu người vẫn là quan trọng." Nguyễn Long Duy cúi người xuống, đút cho n·ạn n·hân kia một viên đan dược. Đồng thời hắn cũng rót linh lực của chính mình vào cơ thể người này, đem sự tình tìm hiểu rõ ràng.

Cảm nhận được đan dược vào miệng, người này ra sức chống cự, không muốn nuốt nó. Hắn vốn dĩ chỉ giả vờ b·ị t·hương, căn bản không cần chữa trị gì hết.

Nhưng Nguyễn Long Duy cao hơn đối phương một đại cảnh giới, muốn đút đan dược lại vô cùng đơn giản.

Sau đó, Duy ngước đầu nhìn về phía nam tử mỏ nhọn, hỏi:

"Tiểu hữu, vữa nãy ngươi nói hắn b·ị t·hương. Không biết là thương ở đâu? Có thể chỉ rõ một chút để ta dễ dàng trị liệu hay không?"

Nam tử mỏ nhọn bị hỏi ngang làm cho cứng họng, còn chưa kịp trả lời thì một tên đồng bọn đã vội nói:

"Hừ. Ngươi đánh lén chân hắn, làm cho hắn té ngã chứ sao."

Nguyễn Long Duy gật đầu, lại điều khiển linh lực rót vào cơ thể người này trước đó, đem chân của hắn đánh gãy.

Rắc. Rắc. Rắc.

Tiếng xương gãy vang lên, âm thanh giòn rụm.

Trên mặt của n·ạn n·hân biểu hiện nỗi đau tột cùng, nước mắt giống như muốn trào ra. Nhưng hắn lại không thể làm được. Nguyễn Long Duy đã sớm khống chế cơ thể người này, không có để cho đối phương tùy ý cử động.

"Dừng tay. Dừng tay."

Mấy tên đồng bọn nhìn thấy cảnh này, lập tức liền muốn động thủ ngăn lại. Nhưng bọn chúng suy cho cùng vẫn chỉ là Luyện Khí kỳ, có thể làm được cái gì? Đành phải trơ mắt mà nhìn.

Long Duy trận sư đã sống hai đời người, đương nhiên sẽ không để b·ị b·ắt nạt dễ dàng. Nhất là ở vào kiếp trước của hắn, khi đó hắn mang danh mọt sách, trải qua giai đoạn bị bạn bè ở trường học bully rồi mới trưởng thành.



"Quả đúng như ngươi nói. Anh bạn này bị gãy xương chân. Cũng không biết là ai ra tay mà lại có thể tàn độc đến vậy."

"Vị này quả thật là một người có tâm chí kiên định. Vết thương xương gãy đau đến như vậy mà lại không hề phát ra tiếng hét nào. Cứ như vậy mà ngã nhào về phía Nguyễn mỗ."

"Nhưng mà may mắn nha. Có ta tại đây, xương chân này có thể chữa được."

Không đợi cho người khác nói chuyện, theo đan dược đưa vào trong cơ thể của n·ạn n·hân, cùng với linh lực của Nguyễn Long Duy tăng cường dược lực nên vết xương gãy kia lập tức bị cưỡng ép nối liền lại.

Đồng thời, khống chế được cởi bỏ, n·ạn n·hân trở lại tự do.

Xương gãy đúng là rất đau. Nhưng nối xương lại còn đau hơn nhiều lần.

Hai mắt của người tuôn ra từng hàng nước mắt, trên miệng gào thét ầm ĩ. Ở ngoài nhìn vào chỉ có thể nói một tiếng thê thảm.

Nguyễn Long Duy hài lòng nhìn n·ạn n·hân được "chữa khỏi" mỉm cười hòa ái:

"Tiểu hữu, xem ra v·ết t·hương ở chân ngươi đã nối liền, chờ đợi vài tháng nữa có thể khỏe hẳn. Cũng không cần cảm ơn ta. Đây chỉ là việc nên làm."

Xong, hắn lại nhìn về phía mười mấy tên tu sĩ trước mắt, hỏi:

"Các vị. Người đã khỏe rồi, vậy bản nhân có thể đi chứ?"

Tu sĩ mỏ nhọn còn muốn cản lại, nhưng lời nói chưa kịp ra khỏi miệng lại thôi. Một màn vừa rồi quá sức đáng sợ, vẫn còn đọng lại trong đầu hắn.

Nguyễn Long Duy hài lòng tặng cho đoàn người một nụ cười thân thiện, rồi thẳng người đứng dậy chuẩn bị bước đi.

Suốt cả quá trình, hắn đều nhẹ nhàng hành động, không làm ra bất kỳ cử chỉ thô bạo nào. Quả thật rất có thành ý.

Người ở bên ngoài vây xem, không ngừng thảo luận.

"Ái chà. Ta không nghĩ đến luôn. Vậy mà hắn còn dám đánh người của Quan gia. Kịch hay xem ra vẫn còn. Ha ha."



"Nghe nói người này là tán tu. Mà tán tu thì vốn là loại người thiếu hiểu biết, chuyên hành động lỗ mãng."

"Nhưng chẳng lẽ các ngươi không để ý sao? Thủ đoạn của người này quả quyết, làm việc dứt khoát vô cùng. Theo ta nhìn nhận thì hắn không phải dạng người lỗ mãng."

"Phụt. Ngươi làm ta cười c·hết. Nếu như hắn thật sự thông minh thì sẽ không làm chuyện như vậy. Chúng ta ở đây cùng là tu sĩ lâu năm, liệu sẽ có người nào không nhìn ra được mười mấy tên Luyện Khí này có người ở sau lưng? Mà nếu đã biết thì sẽ không làm như hắn. Tán tu rốt cuộc cũng chỉ là mãng phu mà thôi."

Những người này nói chuyện không lớn nhưng lại không hề giấu giếm. Nguyễn Long Duy đương nhiên có thể nghe được.

Đợi hắn đi được tầm mười bước, bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói:

"Bảo An đến đây. Tên lưu manh phương nào, dám làm loạn ở thành Bắc Kiếm này? Mau bước ra nhận tội."

Người vây xem âm thầm vui vẻ, chờ đợi xem một màn kịch nội đấu giữa Bảo An Đường cùng Trận Pháp Đường.

Nguyễn Long Duy nghĩ thầm: "Chờ lâu như vậy, rốt cuộc đã đến."

Hắn xoay người, đáp lời người đến trước cửa:

"Châu huynh, là tại hạ."

Người này tên Châu Niên Lượng, thuộc đội ứng cứu, trước đó từng cùng Nguyễn Long Duy gặp mặt sau khi hắn bị năm t·ên c·ướp tu tập kích.

Ngay lúc mọi người còn tưởng rằng hai bên sẽ có một màn tranh cãi gay gắt thì Châu Niên Lượng trước đó còn mang theo khuôn mặt hung dữ, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù nhưng khi vừa đi vào nhìn thấy Nguyễn Long Duy liền thay đổi thái độ của hắn lập tức, thoắt cái liền hóa thành điệu bộ hòa ái, dễ gần.

"À. Hóa ra là Nguyễn huynh đệ. Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp."

"Nhưng lời vừa rồi của ngươi nói có ý gì? Ngươi chớ có hiểu nhầm. Chúng ta đến đây bắt người náo loạn."

Nói xong, Châu Niên Lượng liếc nhìn mười mấy tên Luyện Khí kỳ, đồng thời phóng ra uy áp đè lên người chúng.

Mấy tên này không đỡ nổi, lập tức nằm sấp xuống đất. Tên mỏ nhọn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, vốn còn muốn mở miệng nói:

"Châu tiền bối. Vậy là sao? Chẳng phải..."

Châu Niên Lượng quát lớn một tiếng, chặn lại lời nói:

"Câm miệng."

Theo sau đó, mấy tên tu sĩ khác của Bảo An Đường cũng xuất thủ, lần lượt dùng dây thừng pháp khí trói lại bọn chúng.

Đám người vây xem, trong đó có cả Nguyễn Long Duy, còn chưa kịp hiểu được chuyện gì, chợt đã thấy mấy tên này b·ị b·ắt gọn tại chỗ.