Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 222: Mời trà



Chương 221: Mời trà

Châu Niên Lượng khách khí nói:

"Nguyễn huynh đệ, lần này là do những tên tiểu lưu manh này gây sự, sau khi về phủ, chúng ta sẽ lập tức xử lý bọn chúng. Ngươi cứ yên tâm nhé."

Nguyễn Long Duy khách sáo hỏi lại:

"Lời này của Châu đạo hữu có ý gì? Ta và bọn họ cũng không có khúc mắc lớn gì cả. Ta thấy vừa rồi chẳng qua chỉ là hiểu lầm. Vị tiểu hữu kia bị người nào đó t·ấn c·ông nên mới té ngã. Vừa vặn ta ở bên cạnh hắn, tiện tay cho hắn một viên đan dược chữa trị." Chợt, vẻ mặt hắn thay đổi, biểu cảm thần sắc kinh ngạc mà hỏi. "Nhưng xem như lời của đạo hữu nói, những người này muốn gây sự với tại hạ sao?"

Ban đầu, Long Duy còn tưởng Bảo An Đường và đám người này cùng một bọn. Hiện tại xem ra còn có ẩn tình, phải nói là hai phe đối thủ mới đúng.

Nội đấu trong Bắc Kiếm diễn ra nhanh hơn so với dự kiện, hắn cũng đã bị kéo vào bên trong. Đối với việc này, cách ứng đối tốt nhất đương nhiên sẽ giả vờ không biết, bình tĩnh chờ đợi tình huống tiếp theo phát sinh.

Châu Niên Lượng nhìn bọn người nằm sấp dưới đất, toàn thân bị cột lại, đưa ra giải thích:

"Ơ. Đạo hữu không biết sao? Kỳ lạ thật. Theo thông tin chúng ta nhận được lại nói rằng đạo hữu cùng với những người này phát sinh xung đột. Nghe nói bọn họ giả vờ b·ị t·hương, cố tình gây sự bắt ép đạo hữu."

-"Không có. Ta và bọn họ cũng không có phát sinh xung đột gì."

Nhìn thấy điệu bộ bình thản của Nguyễn Long Duy, Châu Niên Lượng chỉ đành cười khổ:

"Được. Vậy thì làm phiền đạo hữu đợi thêm một chút ở đây. Bảo An Đường chúng ta hoàn tất điều tra sẽ để ngươi rời đi."

Công việc điều tra bao gồm thu thập chứng cứ ở tại hiện trường như lời khai của nhân chứng, hình ảnh do trận pháp phòng hộ ghi lại và v·ết t·hương trên người n·ạn n·hân.

Một lát sau, Châu Niên Lượng đưa ra kết quả, đúng như lời của Nguyễn Long Duy nói, đây chỉ là một vụ hiểu nhầm. Nhờ đó, mấy tên tu sĩ kia cũng được cởi trói thả ra.

Nạn nhân bị kẻ thần bí đánh lén nên nhận phải một v·ết t·hương làm gãy xương chân, may mắn được đan dược của Nguyễn Long Duy chữa trị kịp thời.

Sau khi nói thêm mấy câu khách sáo, Châu Niên Lượng cáo từ hắn rồi rời đi.

Tu sĩ mỏ nhọn nhìn Nguyễn Long Duy, ánh mắt tràn ngập căm hận, giọng nói lại cố nén mà nói ra:

"Xem ra ngươi còn biết điều. Nhưng chuyện ngày hôm nay vẫn còn chưa tính sổ xong đâu. Người đắc tội Quan công tử nhất định phải trả giá đắt."

Nguyễn Long Duy ngay cả liếc cũng không liếc đối phương, bình thản bước tiếp.



Đan Dược Đường là một tòa nhà lớn, phía trước chỉ dùng để tiếp đãi khách vãng lai cùng bán thuốc, cấp bậc càng cao càng nằm ở phía sau.

Không biết vì một màn ồn ào ở cửa vào lúc nãy hay vì lí do nào khác, hiện tại cũng không còn có người đến bắt chuyện cùng Nguyễn Long Duy.

Lúc này, hắn thuận lợi tìm đến một cái bàn gỗ đang có người ngồi đọc sách, đưa tay gõ xuống.

Cọc cọc.

"Nhu chưởng quỹ, mới có mấy ngày không gặp, xem ra trạng thái của ngươi không được khỏe nha."

Người ngồi tên Nhu Cận, mặc đồ bộ bằng lụa màu nâu, mang chức vụ chưởng quỹ kiêm quản lý Dược Đan Đường ở ngoại thành, cũng là người mà Nguyễn Long Duy đã nhờ vả trước đó.

Nhu Cận nghe thấy người nói, chậm rãi đưa tay gấp lại quyển sách, ngẩng đầu lên nhìn. Đây là một vị tu sĩ có ngoại hình đã qua tuổi xế chiều, quầng thâm quanh mắt, tóc bạc lấm tấm. Thanh âm của hắn đạm mạc, không nghe ra được tâm tình.

"Nguyễn đạo hữu tới sao?"

Nguyễn Long Duy gật đầu, nói:

"Nhu chưởng quỹ hẳn cũng biết được lý do ta tới đây."

Nhu Cận đưa tay ra mời, lại nhón người lên rót trà:

"Mời đạo hữu ngồi xuống, uống một ly trà rồi lại nói."

Nguyễn Long Duy không khách sáo, đẩy chiếc ghế bên cạnh để ngồi vào.

Nhu Cận cầm lên một ly trà, đưa vào miệng uống cạn. Hắn nhìn về phía Nguyễn Long Duy, cảm thấy đối phương không có ý định uống, đành giải thích:

"Đạo hữu từ nơi khác đến, có lẽ không biết được. Trà này tên Nhu Tịnh Thủy Trà, là linh trà đặc sản của gia tộc ta."

Nguyễn Long Duy gật đầu:

"Quả thật chưa uống, nhưng từng nghe đến tên. Trong điều kiện nuôi dưỡng thích hợp, lá trà này có thể tăng lên đến đẳng cấp cao nhất là linh dược cấp ba trung phẩm. Là một loại linh trà hiếm thấy có khả năng ôn dưỡng tinh thần của tu sĩ, hỗ trợ củng cố tâm cảnh."

Nói xong, hắn lấy tay cầm lên ly trà, thả nhẹ một ngón vào mặt nước, vân vê vừa nói: "Mà trà trước mắt của ta, lại đạt đến cấp hai trung phẩm. Giá trị xem ra không thấp."



Nhu Cận hỏi: "Như vậy vì sao lại không uống? Phải chăng đạo hữu cảm thấy có độc? Việc này không cần phải lo, lão hủ đã tự mình uống trước, ngươi cũng đã thấy."

Nguyễn Long Duy khẽ lắc đầu, đặt ly trà xuống bàn.

"Không phải do độc. Đơn giản vì ta cảm thấy cách trà này được pha có hơi đắng."

Nguyễn Long Duy tu luyện Dược đạo, vốn đã rất nhạy bén với dược lực, cộng thêm Mộc linh lực tinh thuần trong cơ thể liền có thể phát giác được trà có bị bỏ độc hay không. Hiện tại hắn biết, trà này không độc.

Nhu Cận nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài:

"Haiz. Đạo hữu nói đúng. Trà đã đắng rồi, lòng khó mà an được nữa."

Nguyễn Long Duy đưa tầm mắt từ tách trà chuyển về phía Nhu Cận, nghiêm túc hỏi:

"Đạo hữu có thể nói ra lí do chăng?"

Nhu Cận đáp:

"Đầu tiên phải kể đến nguồn gốc. Nhu gia chúng ta là một trong mười Ngưng Đan gia tộc của châu Bắc Giang này. Ra đời hơn ngàn năm trước, tổ tiên từng là đệ tử của Minh Thuận Tông. Trải qua bao năm phát triển, dù cho đã thành công gầy dựng nên cơ nghiệp không nhỏ nhưng gốc gác vẫn còn đó, khó mà vứt bỏ."

"Cách đây không lâu, Minh Thuận Tông cho người đến Nhu gia, hướng dẫn chúng ta cách pha trà. Cũng vì vậy, trà lần này mang theo một chút vị đắng."

Nguyễn Long Duy hỏi:

"Xin hỏi chưởng quỹ, người đó mang họ Quan?"

- "Đúng. Vị đó họ Quan, bối phận không nhỏ."

"Như vậy ta lại hỏi đạo hữu thêm một câu đi. Không biết trà này ngươi vừa uống có vị đắng đến đâu? Đắng đến đau lòng hay còn là đắng đến c·hết tâm?"

-"Có thể đắng đến đau lòng, cũng có thể đắng đến c·hết tâm."

"Được. Đa tạ đạo hữu vì ly trà này."

Nguyễn Long Duy nói xong, đứng dậy rời đi, để lại ly trà nguyên vẹn ở trên bàn.



Nhu Cận nhìn thấy hắn muốn rời đi, vội lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy món đồ, nói:

"Nguyễn đạo hữu, mấy món đồ này ngươi tặng ta trước đó, ta đều trả lại một thể."

Nguyễn Long Duy khẽ nhếch miệng, đưa lưng về phía Nhu Cận, truyền ra lời nói:

"Không cần thiết. Xem như thanh toán tiền trà."

Nhu Cận không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bóng hình áo vàng rời đi.

Nguyễn Long Duy không còn là hắn của trước kia, đã có thể hòa nhập với xã hội, học được một ít cách giải câu đố chữ.

Tiếp tục bước về phía sau, hắn đi đến khu vực tiếp theo của Đan Dược Đường, bên trên ghi hai dòng chữ.

[Khu vực luyện đan]

[Không phận sự miễn vào]

Trước mặt hiện ra một cái trận pháp ngăn lại lối vào. Nguyễn Long Duy lấy ra lệnh bài thân phận, thử dùng nó mở cửa.

"Không dùng được. Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên ta đã bị gạch khỏi danh sách đăng ký thực tập."

Nguyễn Long Duy không có chờ đợi lâu ở nơi này, không vào được thì đi về.

Lúc mà hắn vừa mới bước ra khỏi Đan Dược Đường liền cảm nhận được một tia địch ý. Cùng với đó là một mùi trà nồng nặc hướng về phía khóe mũi mà xông tới.

Cách Dược Đan Đường chưa tới một khu phố có một quán trà. Bên trong không có khách, lúc Nguyễn Long Duy đi qua có nhìn vào, hắn còn tưởng là trà lâu này đang đóng cửa nghỉ bán.

(Trà lâu: cách gọi khác của quán trà, có nhiều tầng lầu.)

Lúc này, phía trước Nguyễn Long Duy xuất hiện một tên tu sĩ, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, dựa theo cách ăn mặc gọn gàng cùng quần áo trên người có thể suy đoán thân phận hắn là một tên chưởng quỹ hoặc quản lý. Ngoài ra, cơ thể người này toát ra một mùi vị thanh tao, nhã nhặn.

Nguyễn Long Duy nhìn đối phương, hỏi:

"Đạo hữu tìm ta có việc gì?"

Người này do dự nói:

"Không biết hiện tại đạo hữu có rảnh? Quan công tử muốn mời ngươi uống tách trà."