Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 223: Quan Thượng Bảo



Chương 222: Quan Thượng Bảo

Nghe đến chữ Quan, chất xám trong đầu Nguyễn Long Duy lập tức vận động.

Rất nhanh, hắn đưa ra lời đáp lại:

"Được. Nhờ trà lâu đạo hữu dẫn đường."

Đối diện đúng như suy đoán của Nguyễn Long Duy, là chủ của trà lâu kia. Trên mặt không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên vì thái độ bình thản của Nguyễn Long Duy, nhưng cơ thể cũng không tự chủ mà buông lỏng lại, tâm lý đè nặng trên người được trút ra. Hắn thật không biết chính mình sẽ gặp phải chuyện gì nếu nhận được câu trả lời ngược lại.

"Mời đạo hữu đi lối này."

Nguyễn Long Duy đi theo đối phương tiến vào lầu các, đi lên từng tầng lầu thẳng đến vị trí cao nhất.

Đây là một tòa sân thượng được trang trí như một như khu vườn, xung quanh được bao phủ bởi cây cối, chỉ có ở vị trí trung tâm nhất được bày ra một chiếc bàn.

Nguyễn Long Duy chú ý đến nơi đó, chỉ nhìn thấy được một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần. Người này có tướng mạo trẻ tuổi, phong thái cao ngạo, khí chất quyền quý, tu vi ẩn giấu không thể nhìn rõ, trên người mặc một bộ áo bào màu xanh lục, năng lượng chuyển động trên nó ẩn ẩn mang lực lượng viễn siêu Trúc Cơ kỳ.

Dù cho không thể nhìn thấu tu vi cũng của đối phương nhưng có thể cảm nhận được trang phục này là một bộ pháp bảo.

Nguyễn Long Duy thầm khen một câu:

"Khá lắm. Thế mà còn dùng pháp bảo trang bức đánh phủ đầu."

Trên đường đi đến đây, hắn có nghe loáng thoáng một chút tin về vị Quan công tử này. Người này đến đây để học tập Luyện Đan thuật, đồng thời đại diện cho thế lực sau lưng đến giao hảo cùng thành Bắc Kiếm. Tuổi đời còn rất trẻ nhưng nghe nói tu vi đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ.

Ngay lúc Nguyễn Long Duy còn đang đánh giá, Chủ trà lâu cúi người về phía người đang ngồi kia, cẩn thận bẩm báo:

"Quan công tử. Tại hạ đã cho mời Nguyễn trận sư đến."

Người này không quay đầu lại, thản nhiên truyền đến tiếng nói:

"Được, cho hắn đến đây đi."

Chủ trà lâu đưa tay làm tư thế mời, nói với Nguyễn Long Duy:

"Nguyễn đạo hữu, mời."



- "Được. Ta tới đây."

Nguyễn Long Duy đi đến bên bàn gỗ, thuận tay đẩy ghế ra. Trước khi ngồi vào, hắn cũng dùng pháp lực lau sạch bụi bẩn trên ghế.

Quan công tử nhìn thấy hành động này, chân mày hơi nhíu một chút, sau đó rất nhanh trở về lại bình thường. Hắn đảo nhẹ tay, trên bàn thêm ra một ấm trà cùng hai cái chén sứ, chất liệu vừa nhìn liền biết là loại đắt tiền, bên trên còn được điêu khắc họa tiết bằng linh văn.

"Pha trà."

Chủ trà lâu nghe thấy lời này, lập tức cung cung kính kính tiến đến, nâng lên ấm trà, bắt đầu thực hiện từng bước.

Nguyễn Long Duy chỉ yên lặng quan sát, trên mặt không có b·iểu t·ình nào.

Quan công tử nhìn hắn, cũng không có mở lời.

Chủ trà lâu là người hiểu chuyện, vừa một bên chuẩn bị trà, một bên vội vàng giới thiệu thay Quan công tử:

"Nguyễn đạo hữu. Đây là Quan công tử mà ta nói đến trước đó. Tên đầy đủ của ngài ấy là Quan Thượng Bảo, con cháu dòng chính Quan Gia, chắt trai Minh Thuận Môn Môn Chủ, cũng là đệ tử tinh anh của Minh Thuận Tông."

Nguyễn Long Duy ra vẻ kinh ngạc, biểu lộ nhất thời thất thố mà nói:

"Ồ. Ra là Quan huynh. Nguyễn mỗ xuất thân tán tu nhưng đã nghe qua thanh danh của ngươi từ trước. Trong đầu vẫn luôn một mực ngưỡng mộ. Kính đã lâu, kính đã lâu. Tội ta đáng trách, vậy mà còn không nhận ra."

Quan Thượng Bảo nghe vậy, khóe miệng chợt cong lên, có chút đắc ý.

Nguyễn Long Duy không có ý định chui vào vòng xoáy tranh đấu, tốt nhất không nên đắc tội cùng vị công tử này. Còn nếu mà đã có đắc tội, liền tìm cách giải hòa là được.

Theo như ý tứ trong lời nói của Nhu Cận trước đó, Quan Thượng Bảo không hẳn có ý định muốn hắn c·hết. Chẳng qua chỉ muốn gây khó dễ mà thôi. Nếu đã vậy, hắn đành dỗ cậu công tử này một chút.

Một điều nịnh, chín điều lành. Ai lại không muốn?

Nếu đối phương không muốn lành thì hắn cũng có thể dùng vũ lực khuyên nhủ. Đến lúc đó vẫn nên lành thôi.

Còn nếu khuyên nhủ mà vẫn không được nữa thì đành chuyển địa chỉ sang nơi khác sinh sống. Ngoài Bắc Kiếm vẫn còn 9 tòa thành khác cơ mà.



Trong đầu đã quyết định xong, hắn tiếp tục hỏi:

"Nhưng không biết Thượng Bảo huynh tìm đến có việc gì? Phải chăng có chuyện muốn nhờ đến ta đây?"

Nghe được xưng hô thay đổi nhanh chóng, thoắt cái liền từ Quan công tử đến Quan huynh, rồi thành Thượng Bảo huynh, không chỉ Quan Thượng Bảo mà ngay cả chủ trà lâu cũng bị kinh ngạc một phen.

Nhìn thấy vẻ mặt của hai người này, Nguyễn Long Duy tỏ ra đã hiểu:

"Ai da. Đừng nói là có người nói xấu ta với Thượng Bảo huynh nhé. Đại huynh yên tâm, Nguyễn Long Duy ta làm người vô cùng trung thực. Nếu thật sự có việc gì khúc mắc, ngươi cứ nói với ta một tiếng đừng ngại."

Quan Thượng Bảo không nhịn được, nhất thời quát lớn:

"Câm miệng. Mãng phu không biết nói chuyện, còn dám tự nhận huynh đệ cùng ta."

Nguyễn Long Duy dứt khoát không nhả ra cái danh huynh đệ này, quả quyết nói:

"Vì sao đại huynh lại nói ra lời ấy? Chúng ta vừa gặp đã thân, chỉ hận không thể sớm gặp nhau đây mà?"

Quan Thượng Bảo tức giận đùng đùng, lập tức phóng thích uy áp đánh tới Nguyễn Long Duy.

Nguyễn Long Duy mỉm cười nói:

"Đại huynh bình tĩnh. Đây là thành Bắc Kiếm, không phải Minh Thuận Môn nha."

Ầm. Ầm. Ầm.

Trận pháp trên áo choàng của Nguyễn Long Duy phát sáng, tạo thành một lớp màng phòng ngự. Uy áp đổ dồn về phía hắn theo đó lập tức bị cân bằng, đem tiêu trừ tại chỗ.

Chủ trà lâu ở một bên bị dư chấn đánh đến, không kịp trở tay ngăn chặn còn tưởng rằng trà sẽ bị làm đổ. Nhưng kết quả lại không có, uy áp cứ thế mà tan biến trước mặt hắn.

Quan Thượng Bảo cũng để ý đến điểm này, trên mặt bình tĩnh trở lại. Hắn hiếu kỳ nói:

"Thiên phú trận pháp của ngươi xem ra không tệ. Thế mà còn có thể đỡ lại uy áp của ta."

Nguyễn Long Duy khiêm tốn nói:

"Đại huynh nói quá lời. Chút trận pháp này của ta tính là gì so với pháp bảo mà đại huynh mang trên người."



Quan Thượng Bảo nhìn hắn, cười mà không phải cười nói ra:

"Thật vậy sao?"

Cảm giác được bầu không khí đã có phần hòa hoãn, Nguyễn Long Duy lại hỏi:

"Ha ha. Cái này còn có gì phải nghĩ nữa. Mà ta có một thắc mắc mong được đại huynh chỉ giáo."

Quan Thượng Bảo cầm lên chén trà, đưa mắt ra hiệu cho chủ trà lâu, lại hỏi:

"Ồ. Chỉ giáo?"

Chủ trà lâu hiểu ý, đem nước trà mới pha rót vào chén.

- "Đúng vậy. Là muốn được đại huynh chỉ giáo. Tiểu đệ ngu muội, không biết đã có chỗ nào đắc tội đến đại huynh?"

Chén trà trên tay của Quan Thượng Bảo khẽ động, tâm tình của hắn chập chờn. Hắn đánh giá Nguyễn Long Duy lại một lần nữa, vẫn không biết được đối phương đang giả vờ không biết hay đang nói thật.

"Ngươi thật sự không biết?"

Nguyễn Long Duy thật thà gật đầu, chân thành trả lời:

"Quả thật không biết."

Quan Thượng Bảo nghe xong thì im lặng, lại một lúc lâu sau hắn cười lên thật to:

"Ha ha ha. Được, được, được." Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía của chủ trà lâu, tiếp tục nói. "Ta có thể tin lời ngươi nói. Nhưng trước tiên cần ngươi uống hết tách trà này, như thế nào?"

Chủ trà lâu cầm lên ấm trà châm vào chén trà còn lại.

Nguyễn Long Duy tựa như không việc gì là không thể làm, sảng khoái đáp ứng yêu cầu:

"Tốt. Trà của đại huynh ban cho, tiểu đệ ta tất uống."

Nói xong, hắn đưa tay cầm lấy tách trà, ừng ực đem nó đổ vào miệng. Sau khi làm xong, còn vui vẻ nói một câu:

"Sảng khoái. Sảng khoái."