Khi nước trà vào miệng, Nguyễn Long Duy dùng toàn bộ chân khí bọc lại, đưa nó yên vị tại một chỗ ngay phần bụng.
Quan Thượng Bảo nhìn thấy sắc mặt đối phương vẫn bình tĩnh như cũ thì liền vui vẻ tán dương:
"Có ý tứ nha. Ngươi rất thú vị. Đã như vậy, bản công tử cũng không có lí do gì để bội tín."
"Nghe nói ngươi nhận biết nha đầu Trinh Nhi kia?"
- "Ý đại huynh là Tần cô nương?"
"Đúng vậy. Chính nàng."
Nguyễn Long Duy lẽ thẳng khí hùng xác nhận: "Vậy thì đúng. Ta có biết nàng. Còn từng được nàng chỉ điểm không ít, nhờ vậy mới có cơ hội đột phá đến Trúc Cơ kỳ."
"Nhưng mà không biết việc này có liên quan gì đến đại huynh đây? Chẳng lẽ nàng cùng ngươi quen biết sao?"
Quan Thượng Bảo đưa ra ánh mắt đầy thâm thúy, hỏi:
"Ngươi thử đoán xem."
Nguyễn Long Duy bất đắc dĩ trả lời:
"Cái này tiểu đệ thật sự không đoán ra nổi. Ta chỉ được Tần cô nương chỉ dạy trồng cây, mấy khác đều chưa từng hỏi qua nàng."
- "Ồ, vậy thì để bản công tử nói cho ngươi biết. Nàng là hôn thê tương lai của ta."
Nguyễn Long Duy nghe xong, trong lòng dâng lên suy đoán.
Tương lai? Chẳng lẽ còn chưa định ra hôn ước?
Rất nhanh, Nguyễn Long Duy liền tự định ra danh hiệu cho đại huynh mới nhận họ Quan này của mình.
[Liếm cẩu đại huynh]
Quan Thượng Bảo thấy hắn im lặng không trả lời, hơi mất kiên nhẫn mà hỏi:
"Thế nào? Ngươi cảm thấy có vấn đề?"
Nguyễn Long Duy gật đầu:
"Quả thật có chút vấn đề. Ta cảm thấy..." Lời còn chưa nói xong, khuôn mặt của Quan Thượng Bảo liền đỏ bừng lên, tâm tình kích động vạn phần, giống như muốn ra tay đánh nhau cùng Nguyễn Long Duy đến nơi vậy.
Nguyễn Long Duy vội hô to:
"Đại huynh bình tĩnh, ta chưa nói xong. Nghe hết đã, nghe hết đã."
"Vấn đề mà ta cảm thấy đó là việc này có liên quan gì đến ta đâu? Vì sao đại huynh lại nảy sinh khúc mắc? Quan hệ giữa ta và nàng hết sức trong sáng nha."
- "Trong sáng thật không?"
"Đương nhiên trong sáng rồi. Ta có thể thề trên tâm ma ở đây cho ngươi xem."
"Trời đất minh giám, nhật nguyệt làm chứng. Ta, Nguyễn Long Duy, chưa từng có bất kỳ hành động quá phận đối với Tần cô nương. Nếu ta nói sai sẽ bị tâm ma khốn nhiễu."
- "Còn suy nghĩ đâu?"
"Suy nghĩ cũng như thế!"
Ui da.
Chợt, trong đầu của Nguyễn Long Duy đau như búa bổ, trong bất giác tâm ma chợt hiện.
Thế nhưng tâm ma đến nhanh, đi cũng nhanh. Trong nháy mắt liền bị Minh Nguyệt Kiếm xuất hiện bên cạnh thần hồn bổ một kiếm làm hai, tan biến tại chỗ.
Đối với việc tâm ma xuất hiện, Nguyễn Long Duy đã quá quen. Một người thường xuyên bị Kim Long Lam Liên Ấn chơi đùa như hắn sao có thể bị tâm ma bình thường q·uấy n·hiễu được?
Nguyễn Long Duy nhanh chóng trở lại bộ dáng bình tĩnh, hỏi:
"Đại huynh, ngươi thấy sao?"
Quan Thượng Bảo phát giác được Nguyễn Long Duy xuất hiện dị thường trong nháy mắt nhưng lại không thể tìm ra nguyên do.
Dựa theo lẽ thường để nói thì một khi tu sĩ rơi vào tâm ma sẽ mất một khoảng thời gian để thoát khỏi nó, chưa kể tinh thần sẽ bị ảnh hưởng.
Người trước mặt hắn lại không giống vậy. Không kể đến việc người này chỉ mất tập trung trong một nháy mắt nhưng việc tinh thần bình thường không có một chút hao tổn nào đã phủ định hết thảy liên quan đến tâm ma.
"Vậy mà lại còn là sự thật. Xem ra bản công tử hiểu lầm ngươi. Mà lại, ngươi ta xem như không đánh không quen, có thể tạm coi là huynh đệ đi."
Nguyễn Long Duy nghe xong còn chưa kịp vui mừng, liền đã có linh phù truyền tin bay đến bên cạnh Quan Thượng Bảo.
"Đại huynh, cái này là?"
- "Nguyễn huynh đệ đợi một chút. Ta có tin báo."
Quan Thượng Bảo cầm linh phù trên tay, bắt đầu đem thần thức thăm dò.
Giữa lúc đang đọc, sắc mặt hắn liên tục phát sinh biến hóa, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp đến là không thể hiểu nỗi, cuối cùng là phẫn nộ.
Linh quang chợt hiện, trên tay của Quan Thượng Bảo xuất hiện một thanh đao lớn, cong v·út như vầng trăng khuyết.
Quan Thượng Bảo điên cuồng gầm thét: "Nguyễn cẩu. Ngươi dám trêu đùa ta. Đi c·hết!"
Đao theo uy thế của hắn, lướt ngang một đường chém về phía trước.
Nguyễn Long Duy đã phát hiện được bất thường từ sớm, vội vàng giơ chân bật người ngả ghế về phía sau, thuận thế sút bàn gỗ lên.
Bàn gỗ không phải là phàm vật, mà là một món linh bảo, có tác dụng thu nạp thiên địa linh khí.
Nhưng đối diện trước thế công bá đạo đến từ thanh đao kia, nó tựa như một tờ giấy mỏng, không thể chịu nổi một nhát chém, lập tức liền vỡ làm đôi.
Dù vậy, tốc độ công kích của thanh đao cũng bị chậm lại một chút.
Trận pháp trên áo choàng được kích hoạt, bắt đầu tạo ra tầng tầng, lớp lớp phòng hộ.
Nhưng thế công của đối phương quá mạnh, trận pháp do tu sĩ Trúc Cơ sợ kỳ tạo ra trong chốc lát căn bản không thể ngăn chặn được.
Nguyễn Long Duy thi triển một loại Mộc công pháp mà hắn mới học gần đây, tạo ra rất nhiều thanh cột gỗ cùng tấm khiên gỗ. Nhưng bởi vì là công pháp cấp thấp cùng tu vi hai bên chênh lệch nên những cột, khiên này chắc chắn không thể kháng cự thanh đao kia.
Nhưng Nguyễn Long Duy không chỉ có bao nhiêu đó thủ đoạn, hai mươi tám cái trận kỳ xuất hiện từ nhẫn trữ vật, được ném khắp xung quanh.
Trận kỳ vừa ra liền khởi động, nó hấp thu ánh trăng trời đêm, hiển hóa thành hình dạng một cái mai rùa khổng lồ, bao lại quanh chủ.
Lúc này, một trong hai mươi tám cái mai rùa bắt đầu phát sáng, hiện ra một chữ [Lâu].
Lâu tinh thụ trụ, khởi môn đình!
Cột gỗ lập tức chồng lên nhau, hóa thành cột trụ gia cố cho mai rùa. Khiên gỗ thì lấp vào từng cái mai rùa, bắt đầu bịt kín lại nó.
Mai rùa vốn chỉ mang hình dạng tượng trưng, bây giờ lại hóa thành một cái pháo đài bằng gỗ.
Tiếng đao đâm vào mai rùa, tiến hành xuyên phá.
Không chỉ dừng lại ở một đao. Quan Thượng Bảo điên cuồng vung tay, muốn bổ ra mai rùa bằng được mới thôi. Hai mắt của hắn hiện đầy tơ máu, toàn bộ linh lực trên người đều được chuyển hóa thành pháp lực để công kích.
"Cẩu tặc. Ngươi chui ra đây. Chui ra đây."
Cạch. Cạch. Cạch...
Nguyễn Long Duy ở bên trong, trong đầu hoàn toàn không hiểu.
"Linh phù kia có tin tức gì? Vì sao hắn lại nổi điên chứ? Mẹ nó, ta còn tưởng sắp lừa được con liếm cẩu này rồi."
Dù cho trong lòng vô cùng tức giận nhưng hắn vẫn chỉ trốn trong mai rùa không ra. Lí do đơn giản, hắn không muốn g·iết vị đại huynh này, bởi vì g·iết liền sẽ kéo đến nhiều phiền phức hơn nữa.
"Đại huynh, ngươi có thể nói lí do không? Biết đâu sau khi nghe được lí do ta có thể chui ra đó."
- "Lí do? Cẩu tặc. Ngươi muốn hái hoa nhà ta, lại còn dám giở giọng chống chế. Mau c·hết cho lão tử."
Giờ phút này, vị Quan công tử nho nhã lịch sự trước đó đã không còn, thay vào đó là một tên Phú Nhị Đại điên cuồng đến cực điểm, quyết tâm g·iết c·hết tình địch bằng mọi giá.
Nguyễn Long Duy thở dài, vừa nhịp chân chờ đợi:
"Chao ôi. Lại thêm một kẻ úng não vì tình."
"Chẳng bù cho bản công tử, chẳng bao giờ bị thứ tình cảm nam nữ này khốn nhiễu?"
"Nữ nhân sao? Chỉ cả lại tốc độ rút kiếm."
"Mà nói chứ, cũng không biết bên phía Bảo An Đường mất bao lâu mới tới nữa đây."
Hai người động thủ mang đến động tĩnh không nhỏ, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của xung quanh. Mà đây lại còn là trung tâm của Đan Phường, một nơi luôn có đông người qua lại.
Không ngoài dự đoán của Nguyễn Long Duy, lại trôi qua mấy phút thời gian liền đã có người tới.
Một tên tu sĩ trung niên hiện ra trước mai rùa, đưa tay chặn lại thanh đao. Hắn nhìn Quan Thượng Bảo, nói ra với đầy vẻ thất vọng:
"Thượng Bảo à. Ngươi làm vậy là gây phiền toái cho thúc thúc ta đây rồi."
"Lại nói. Một đứa đan tu như ngươi cũng thật to gan, vậy mà dám dùng toàn lực đi khiêu chiến đối thủ mà bản thân còn chưa rõ thực lực. Ngươi thật nghĩ pháp bảo hộ thân kia lúc nào cũng có thể bảo vệ được ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên lời dạy của tằng tổ ngươi rồi sao?"
-----
Tác giả:
Ban đầu mình muốn dùng xưng hô Việt Nam tí như chú hay ông cố, ông sơ nhưng không biết có ổn không. Rốt cuộc quyết định dùng xưng hô Hán Việt để đồng bộ.