Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 226: Muốn ta gả vào Tần gia?



Chương 225: Muốn ta gả vào Tần gia?

Chủ trà lâu ngạc nhiên hỏi:

"Đến bây giờ mà đạo hữu còn không biết lí do?"

- "Không. Lí do thì ta đại khái có thể hiểu. Vấn đề ta muốn hỏi là vì sao Tần tiên tử lại không chọn Quan Thượng Bảo. Vị đại huynh mới quen kia của ta cái gì cũng có, chắc chắn sẽ là chỗ dựa tốt cho nàng cùng Tần gia."

Chủ trà lâu lắc đầu:

"Nguyễn đạo hữu nói lời này sai rồi. Sao có thể gọi là chỗ dựa tốt? Phải gọi là đem hổ mời đến nhà thì đúng hơn."

"Tu tiên giới chúng ta có câu [Thực lực vi tôn, tài nguyên vi lợi]. Trong trường hợp này cũng là như thế. Thông gia thì đã sao? Nhà nào lại không có mấy chục cái thông gia đâu chứ? Dù cho thông gia mà không có lợi ích trước mắt, thì đôi bên cũng sẽ khó có lí do gì để xuất thủ hỗ trợ."

"Ngược lại, một bên mạnh hơn sẽ càng có thể mượn cớ hỗ trợ thông gia để dần dần thôn tính bên còn lại."

- "Ý đạo hữu là đại huynh muốn cưới nàng để chiếm lấy Tần gia?"

"Không rõ. Nhưng dù cho Quan công tử không có ý đó thì vẫn còn những người khác của Quan gia. Đây chung quy là quan hệ giữa các gia tộc, không phải trò yêu đương đôi lứa trong cổ tích."

Nguyễn Long Duy gật gù suy nghĩ, sau đó lại cầm lên khăn tay thở dài:

"Như vậy xem ra là hiểu Quan huynh hiểu nhầm ta rồi."

"Đành tìm dịp để giải thích vậy. Ít nhất thì hành động vừa rồi của Quan đường chủ chứng tỏ ta và Quan gia không có kết thù."

Nghĩ xong xuôi, hắn dự định cáo từ rời đi. Nhưng chợt nhớ đến bãi chiến trường vừa rồi nên hỏi:

"Trà lâu đạo hữu, không biết những thứ này...?"

Chủ trà lâu hiểu rõ ý tứ, vội khoát tay:

"Những món đồ bỏ này đạo hữu không cần để tâm, cũng chẳng đáng là bao. Trước đó còn là do bản lâu làm phiền đến đạo hữu."

- "Được, vậy đã làm phiền đạo hữu."



Sáng hôm sau, trời xanh mây trắng.

Nguyễn Long Duy còn đang đắm mình trong chăn ấm, đệm êm, các loại lực lượng trong cơ thể thì tự động vận chuyển bắt đầu hồi phục.

"Cốc, cốc, cốc."

Chợt ngoài cửa có tiếng vang truyền đến.

Hắn chật vật mở mắt, dùng thần thức thăm dò trận pháp, nhìn xem khách đến là ai.

"Nguyễn trận sư có ở nhà không? Tiểu nữ xin được gặp mặt."

Đứng trước hiên là một vị tiên tử thân quen. Nàng mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, nhẹ nhàng bay bổng trong gió, tôn lên lên vẻ thanh tao sẵn có. Tóc dài búi cao để lộ chiếc cổ thon mịn, loáng thoáng vài lọn tóc con hòa hợp tia nắng ban mai.

Người đến không phải ai khác, chính là Tần gia Tần Trinh Nhi.

Mỹ nữ tiên tử? Sớm như vậy đã đến. Không biết là muốn nói gì.

Nguyễn Long Duy không có bị người đẹp hớp hồn, mà trong lòng bắt đầu suy nghĩ. Dù sao hôm qua hắn cũng bị cô nàng này gài cho một vố. Khó mà không đề phòng được.

Hắn ngồi dậy vận động tay chân, bẻ cổ qua lại, vận dụng linh lực thanh tẩy cơ thể lại một lần, thay đổi trang phục trên người, đồng thời kích hoạt lại mấy lớp huyễn trận của linh điền. Hôm qua khá mệt mỏi nên về phòng liền ngủ, cũng không có để tâm nhiều việc, cơ thể vô ý thức hấp thu không ít dược lực để tu luyện nên trên người đầy mùi thuốc.

Cót két, cót két.

Cổng chính chậm rãi mở ra, theo đó để lộ ra một bộ nho bào màu vàng.

"Tần đạo hữu đến thăm, thật là vinh hạnh cho tại hạ. Vừa rồi chậm trễ tiếp đón, mong được lượng thứ cho. Hàn xá đơn sơ, mạn phép mời đạo hữu vào trong ngồi uống tách trà."

-"Nguyễn đạo hữu quá lời."

Sau khi giới thiệu một vòng quanh nhà, Nguyễn Long Duy mời vị tiên tử này đến phòng khách, bắt đầu lấy bình trà cùng lá trà ra, hiện tại còn đang đợi nước đun sôi.

Vừa nãy, Tần Trinh Nhi đi ngang qua linh điền, cảm thấy trận pháp bố trí lẫn dược lực tỏa có chút đặc biệt nên sinh một chút tò mò. Hiện tại mắt của nàng ta vẫn còn đang chăm chú quan sát linh dược.



"Đạo hữu có hứng thú với linh điền này? Không biết đạo hữu có cao kiến gì không?"

Tần Trinh Nhi lấy lại tinh thần, biết rằng hành động vừa rồi có phần thất lễ, vội nói:

"Đã để đạo hữu chê cười."

Sau đó, nàng đổi chủ đề khác, hỏi:

"Nhưng hôm nay tiểu nữ đến đây quả thật có chuyện muốn nói cùng đạo hữu."

Nguyễn Long Duy ồ một tiếng, vừa nhấc tay rót nước mới sôi vào ấm trà, vừa thắc mắc:

"Ồ. Không biết là chuyện gì? Lẽ nào Kim Tử Cúc mà ta giao cho đạo hữu trước đó xảy ra vấn đề?"

Tần Trinh Nhi lắc đầu lia lịa, tựa như một con lật đật xinh xắn đang nỗ lực tìm lời, sau khi nói được một nửa thì sắc mặt nàng dần chuyển hồng, lời nói đứt gãy vì ngượng ngùng:

"Không... Không có vấn đề... Linh dược mà đạo hữu cho ta không có vấn đề..."

"Nhưng mà ta có chuyện muốn nói..."

"Không biết tâm... tâm ý của đạo hữu những ngày qua thế nào? Có... có suy nghĩ gì đặc biệt hay không?"

Nguyễn Long Duy chậm rãi quan sát biểu lộ của cô nàng này, trong lòng cảm thấy rất thú vị. Nhưng mà chút không đúng, vì sao nàng lại có vẻ ngại ngùng như thế? Không nên như vậy chứ, đây là kế hoạch của nàng ta cơ mà?

"Có chút không đúng." Duy thầm nghĩ.

Sau đó, hắn lấy ra khăn tay thêu chữ Đông Viễn, bình thản hỏi:

"Ý của đạo hữu là cái khăn tay này? Bởi vì nó mà tối qua ta và Quan huynh còn đánh nhau một trận."

Hắn quả thật rất muốn mắng một câu "ta thật thất vọng với tiên tử, cô lại dám gài bẫy ta". Nhưng rốt cuộc lại không nói.

Mà bên phía đối diện, khi Tần Trinh Nhi nghe được lời này trong tai thì một chút hi vọng còn lại trong trong lòng cũng nhanh chóng tan biến.



Tối hôm qua khi vừa về thành thì nàng nghe được tin tức Quan công tử động thủ đánh nhau cùng Nguyễn trận sư tại Đan Phường nên mới muốn đến đây hỏi thăm thực hư.

Bây giờ đáp án đã có, đối phương thật sự vì nàng mà động thủ cùng Quan gia. Với tâm ý như thế, làm sao mà từ chối đây?

Nàng ngẩng đầu lên nhìn trần, lại thở ra một hơi quyết định, dùng giọng điệu ôn nhu như ngọc mà hỏi:

"Như vậy thì không biết đạo hữu có nguyện ý vì tiểu nữ, lựa chọn gia nhập Tần gia hay không?"

Ở rể? Quả nhiên là nhắm đến ta.

Nguyễn Long Duy đương nhiên không muốn ở rể, đúng hơn là còn chưa có ý định tìm đạo lữ. Hắn hiện tại đi đến Bắc Kiếm để học tập, những thứ khác không cần quan tâm cho nên lập tức lắc đầu:

"Không được."

Tần Trinh Nhi ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi:

"Vì sao?"

Vì sao ư?

Nguyễn Long Duy không biết cách trả lời câu hỏi này. Từ trước giờ hắn còn chưa từng từ chối qua lời tỏ tình nào của phái nữ. Hắn lộ rõ vẻ ấp úng:

"Chuyện này... Chuyện này..."

Tần Trinh Nhi thấy vậy, vốn còn muốn hỏi cho ra lẽ thì túi trữ vật treo bên hông chợt rung lên.

"Xin phép Nguyễn đạo hữu, ta cần kiểm tra truyền âm một lát."

Nàng vội lấy ra một cái bảo vật hình vỏ ốc, đem nó áp nhẹ vào tai lắng nghe. Sau khi nghe xong thì sắc mặt khẽ biến, vội vàng ôm quyền về trước nói:

"Xin lỗi đạo hữu. Linh dược viên có chuyện cần ta về xử lý gấp. Tiểu nữ xin phép lần sau sẽ cùng đạo hữu tiếp tục."

Nguyễn Long Duy bất đắc dĩ đành phải tiễn nàng ta ra cổng, sau đó đứng tại chỗ nhìn ngắm thân ảnh xinh đẹp đó rời đi, khẽ lắc đầu nói:

"Quả thật là cố chấp. Ta đã từ chối như vậy rồi thì lần sau hay lần tới cũng như vậy mà thôi."

"Mà lại, thật là đáng tiếc. Ấm trà pha xong còn chưa kịp uống."