"Biểu muội à, ngươi cố gắng nghe ta nói đã. Việc này có liên can trọng đại."
-"Biểu huynh không cần thiết phải nói nữa. Ta và Quan công tử vốn cũng không thân. Ngoài số linh dược này ra, biểu muội ta cũng không còn có thể giúp gì cho ngươi."
"Bảo Nhi, muội đừng cứ đứng yên như vậy, mau giúp ta thuyết phục Trinh Nhi đi."
Bên trong linh dược viên Tần gia tại thành Bắc Kiếm hiện tại có một vị khách nhân, trước đó cũng chính vì người này mà Tần Trinh Nhi phải nhanh chóng trở về đây.
Lúc này, Tần Bảo Nhi ở bên cạnh không dám nói gì, chỉ lấy tay níu áo chị mình, khẽ giật thật nhẹ.
"Ai... Thôi được rồi." Khách nhân khẽ thở dài, chán chường rời đi.
Đợi đến khi n·gười đ·ã k·huất xa, Bảo Nhi mới lén lút lên tiếng:
"Tỷ..."
Trinh Nhi lắc đầu thật nhẹ, xoay người về sau, đưa tay xoa đầu tiểu muội, nói lời bất đắc dĩ:
"Giúp thế nào đây? Gia tộc chi tranh, không phải chuyện một người nói giúp là giúp được. Dù cho có nhờ tên đó, cũng như thế thôi."
Khu Tân Mão, số nhà thứ tám.
Nguyễn Long Duy vốn vẫn còn đang ngẩn người cầm tách trà nguội trong phòng. Hôm nay hắn không có nhiệm vụ, vốn cũng chẳng có gì làm. Vừa rồi lại còn được mỹ nữ tỏ tình nên đầu óc còn chưa tỉnh táo kịp.
Chợt, ngoài cửa lại có tiếng động truyền đến. Là do có người chạm vào chuông thông báo.
Nguyễn Long Duy mở mắt, đưa tay kiểm tra trận pháp rồi bước ra.
Cửa vừa mở, không kịp đợi chủ nhà lên tiếng thì đối diện đã truyền ra âm thanh trước tiên:
"Nguyễn huynh đệ, hôm nay lại gặp. Tại hạ sáng sớm đến cửa, mong ngươi không thấy phiền."
-"Là Châu huynh đấy à? Không phiền, không phiền. Có chuyện gì ngươi cứ nói đừng ngại."
Người đến là người của Bảo An Đường, cũng chính là vị Châu Niên Lượng mà hắn vừa mới gặp hôm qua ở Đan Dược Đường. Tu vi cao hơn hắn, trong lời nói lại luôn thể hiện thành ý nên lưu lại ấn tượng không tệ.
Theo lời mà người này nói thì Nguyễn Long Duy được Đan Dược Đường Đường chủ mời đến làm khách, thuận tiện có một số lời cần trao đổi.
Đây là lời nói khách sáo, lí do chính hẳn là vì muốn hòa giải sự việc hôm qua. Dù sao hôm qua xin lỗi cũng chỉ qua loa, không thể tính là cái gì. Mà dù cho mục đích thật sự không phải là xin lỗi mà là gây sự thì hắn cũng không cần s vì hiện tại đã có được Hồng Giang Ly chống lưng.
Suy nghĩ như thế, Nguyễn Long Duy lên đường cùng Châu Niên Lượng đến Bảo An Đường.
Nơi đó là nội thành, cũng không phải ngoại thành, di chuyển cũng tốn thời gian một, hai chén trà.
"Nguyễn huynh đệ tinh thông trận pháp, hẳn là có đóng góp xây dựng trận pháp di chuyển đúng chứ? Mà phải nói là loại trận pháp này rất kỳ diệu, ta chỉ cần dạo bước thôi nhưng tốc độ đã có thể so với khi phi hành bằng pháp khí."
-"Không có. Loại trận pháp này thuộc vào cấp bậc cơ mật. Ta đây còn chưa được tiếp xúc đến quá."
"Hẳn sẽ đến lúc mà thôi. Nguyễn huynh đệ kinh tài tuyệt diễm như vậy cơ mà."
-"Quá lời. Quá lời."
Hai người vừa đi vừa tán gẫu vậy mà đã đi đến trước Bảo An Đường. Mà lúc này, trước cổng lại có một vị tu sĩ đang chắn đường. Nói đúng hơn thì người này đang quỳ gối. Bộ dạng giống như đang cầu xin giúp đỡ.
Nhìn thấy Châu Niên Lượng đang muốn tiến lên đuổi người, Nguyễn Long Duy vội đưa tay ngăn cản, tò mò hỏi:
"Châu huynh chờ đã. Đang có chuyện gì ở đây?"
Châu Niên Lượng chỉ về phía trước cười nhạo:
"Ha ha. Kẻ này tên Văn Đài Lưu Hiếu. Vốn từng được xem như một vị thiên tài. Hôm nay nào ngờ lại quỳ trước cổng chúng ta cầu kiến đường chủ."
-"Văn Đài? Văn Đài... Văn Đài..."
Nguyễn Long Duy lẩm bẩm cái tên này, sau đó chợt kinh ngạc phát hiện: "Là Ngưng Đan gia tộc, Văn Đài gia chuyên về luyện đan?"
Châu Niên Lượng chống tay, ưỡn ngực, cười nói:
"Ngưng Đan gia tộc? Đó là trước kia thôi. Bây giờ đã là Giả Đan gia tộc."
Nguyễn Long Duy càng kinh ngạc, tiếp tục hỏi:
"Giả Đan? Chuyện này là thế nào? Ta nhớ rõ Văn Đài gia có tu sĩ Ngưng Đan cơ mà?"
Trước khi đi đến châu Bắc Giang này, hắn đã nghiên cứu kỹ càng thông tin, vậy mà lại còn phát sinh sai lệch.
Châu Niên Lượng xòe tay ra đếm rồi trả lời:
"Khoảng chừng tám tháng trước, sau khi tham gia luyện đan đại hội do Thiên Bảo Thương Minh ở thành Tiêu Bạc thì lão tổ của Văn Đài gia b·ị c·ướp tu tập kích trên đường về, xui xẻo bỏ mạng."
Thành Tiêu Bạc, là một tòa thành lớn do Tiêu gia, cũng là một trong mười gia tộc Ngưng Đan, quản lý.
Tuy gọi hoa mỹ là gia tộc Ngưng Đan nhưng trong số chúng cũng có không ít gia tộc chỉ có tu sĩ Giả Đan tọa trấn. Chẳng qua nhờ lưu lại đủ phương án đề phòng nên vẫn còn có thể miễn cưỡng duy trì.
Nguyễn Long Duy âm thầm gật đầu, sau đó bắt đầu suy tính.
Vị huynh đài ở trước mặt này hạ mình đến vậy hẳn là do có sự tình cấp bách. Như vậy thì càng có thể dễ dàng tiếp cận học tập luyện đan. Tuy nhiên nên tiếp cận như thế nào thì tạm thời chưa quyết định được, vẫn còn thiếu không ít thông tin.
Sau khi nghĩ xong, Nguyễn Long Duy tiến lên mấy bước, khom người đưa tay về phía Văn Đài An Cát, mở miệng nói lời chân thành:
"Văn Đài huynh, mời đứng dậy."
Văn Đài An Cát nghe thấy lời này, vốn còn tưởng được người của Bảo An Đường mời vào nhưng nhìn thấy y phục trên người đối phương thì lại lắc đầu:
"Xin đạo hữu đừng làm phiền ta. Văn Đài gia đã hết cách, ta chỉ còn có thể làm vậy."
Nguyễn Long Duy vẫn đưa tay về trước, không có trả lời. Bởi vì Châu Niên Lượng đã nói trước:
"Hừ. Nguyễn huynh mang ý tốt mà ngươi còn không nhìn ra. Thật uổng công. Mau cút ra chỗ khác. Tránh chỗ cho khách quý của đường chủ đi vào."
Văn Đài An Cát nghe thấy lời này như gặp được vàng, vội vàng đưa tay bắt lấy Nguyễn Long Duy.
Nguyễn Long Duy khẽ gật:
"Phiền huynh đứng dậy, cho ta đi vào rồi lại tiếp tục quỳ."
Mà nghe xong lời này, không chỉ Văn Đài An Cát, Châu Niên Lượng mà cả người xung quanh đều ngơ ngác nhìn về bóng lưng áo vàng.
Nguyễn Long Duy ngược lại thì không có để tâm, hắn đã bước chân vào trong, tiếp tục đi, theo sau còn truyền ra âm thanh:
"Châu huynh, còn cần ngươi tiếp tục dẫn đường."
Vừa rồi, nếu như cứ thẳng thừng đuổi đối phương đi mà bước qua thì dễ dàng để lại ác cảm. Nhưng Duy lại hành động rất lịch thiệp nên hẳn là sẽ không có vấn đề. Về sau gặp lại có khi còn sinh ra thiện cảm.
Không qua bao lâu, hắn đã vào đến chính điện. Không ngoài dự đoán là bên trong lại có hai người.
Quan Trường Ngọc với khuôn mặt lạnh băng ngồi trên thượng tọa, còn Quan Thượng Bảo đứng ở bên cạnh, trên mặt có chút hậm hực. Bầu không khí yên tĩnh một cách lạ thường.
Châu Niên Lượng đi đến bên cạnh thông báo, sau đó khom người rời đi, để lại Nguyễn Long Duy.
"Vãn bối Nguyễn Long Duy. Xin ra mắt đường chủ."
Quan Trường Ngọc đáp lời, giọng nói thêm ra mấy phần niềm nở:
"Nguyễn tiểu hữu không cần đa lễ. Lần này bản đường chủ gọi ngươi đến đây vốn cũng không phải vấn đề gì lớn. Chẳng qua cũng chỉ muốn cho ngươi cùng cháu trai ta làm quen lại một chút. Chuyện tối qua cũng chỉ là hiểu lầm."
Nguyễn Long Duy nghe vậy thì ôm quyền trình bày:
"Bẩm đường chủ, quả thật là như vậy. Vãn bối quả thật không hề có ý như huynh trưởng nghĩ. Tuyệt đối không có."
"Vãn bối đến đây cũng chỉ vì học tập trận pháp cùng luyện đan chi đạo, ngoài ra thì không có gì khác."
"Về mặt trận pháp, vãn bối có chút thiên phú không ra gì nhưng may mắn được Hồng đường chủ nhìn trúng, nhờ đó thu hoạch được không ít ưu đãi. Nhưng cũng chỉ có như thế."
"Về mặt luyện đan, vãn bối thật sự là không biết một chữ. Vốn còn định đến đây học tập chăm chỉ để sau này có thể kiếm kế sinh nhai, nào ngờ đâu lại để cho huynh trưởng hiểu nhầm."
Quan Trường Ngọc nghe đến đây, hiểu rõ đối phương có chỗ dựa, cũng hiểu rõ đối phương muốn được bồi thường những gì. Người như vậy là dễ nói chuyện nhất, muốn gì thì nói, không giấu giấu giếm giếm.
"Được rồi. Bản đường chủ hiểu. Thượng Bảo cũng đã hiểu. Ngươi không cần dông dài."
"Hiểu nhầm lần này chúng ta sẽ bù đắp đầy đủ. Ngươi mong muốn học tập phương pháp luyện đan thì chúng ta sẽ hỗ trợ. Thiếu thốn gì cũng có thể đến đây thông báo."
Quan Thượng Bảo im lặng không nói, trong lòng lại cảm thấy thua thiệt. Chính mình cũng chỉ vung vài đao vào mai con rùa này, vậy mà lại phải bồi thường. Tùy trong lòng không vui nhưng ngoài mặt cũng không có biểu lộ ra. Trước đó thập tứ thúc đã dặn dò, hiện tại nhịn nhục là được.
Nguyễn Long Duy vẫn thành thật đáp:
"Bẩm đường chủ, vãn bối muốn học thuật khống hỏa."