Vương Khiêm nghe thấy danh tự kỳ lạ này thì ngạc nhiên hỏi: "La Toàn Hoàn? Là cái gì?"
Nguyễn Long Duy không giải thích nhiều, nói nửa thật nửa giả: "Là thần thông của một vị đại tu sĩ của Hỏa Quốc, được gọi là Cửu Vĩ chân nhân."
Vương Khiêm sợ hãi: "Làm... làm sao ngươi biết được thần thông của đại tu sĩ? Đừng nói.... đừng nói..."
"Đọc trong sách, thôi không nói nhảm. Tranh thủ giúp ta nướng thịt còn ăn. Mồi lửa lên đi Vương đại ca." Nguyễn Long Duy ở một bên lấy ra các loại gia vị, chuẩn bị ướp thịt.
Nguyễn Long Duy vừa ướp thịt, vừa tiếp tục thôi diễn công pháp trong đầu. Tối hôm đó, thịt nướng có màu đen, vị khá đắng, đây là do hắn quá mải mê suy nghĩ quên mất thời gian.
Sáng hôm sau, mọi người dậy sớm, chuẩn bị cho hành trình săn hồ ly. Hiện tại, Tiểu Ninh đang đảm nhiệm quá trình nướng thịt.
"Chử p·há h·oại, ngươi tốt nhất đừng nên nướng thịt nữa. Chỉ vì ngươi mà tối qua bản quản sự không được ăn ngon!" Tiểu Ninh ở một bên quở trách.
Nguyễn Long Duy đã quen với việc tên thay đổi mỗi lần nên cũng chỉ cười khổ. Dù sao con bé là quản sự tạm thời, thích nói gì thì nói thôi. Tiếp đến, Duy chuẩn b·ị b·ắt hồ ly, trước tiên còn chưa nghĩ ra cách. Bởi vì lần này yêu cầu phải bắt sống, không thể cứ ngắm bắn như mọi khi là được.
Hồ ly vốn luôn nổi tiếng nhờ được thiên địa ưu ái của mình. Đa phần, người ta sẽ chỉ nhớ tới vẻ xinh đẹp, câu người của hồ ly khi hóa thành hình người. Tuy nhiên, hồ ly còn có khả năng cảm ứng được bên trong trời đất, cho nên hồ ly luôn có thể lẩn tránh sự truy tìm của kẻ địch mỗi khi đối phương tới gần.
Nguyễn Long Duy suy nghĩ một chút thì nảy ra một ý tưởng. Hắn tản bộ quanh khu rừng, sau một lúc thì tìm kiếm được loại nấm độc. Tuy rằng gọi là độc nhưng dược lực không mạnh, chỉ có tác dụng gây hôn mê sâu, không gây hại đến tính mạng. Duy bắt đầu truyền Mộc pháp lực vào trong nấm cây, ôn dưỡng nó theo ý của mình. Từ đó định hình lại công dụng của nó. Nhờ vào Mộc pháp lực mà độc dược sẽ càng dễ thâm nhập vào cơ thể con mồi hơn, từ đó kế hoạch càng dễ thực hiện.
"Ừm, kế hoạch rất tốt, nhưng làm sao để bắn trúng bây giờ?" Nguyễn Long Duy nhớ đến tài bắn cung của chính minh, trong lòng chợt cảm thấy rầu rĩ không vui. Chợt, hắn nhớ ra thứ gì đó, lia lịa gật đầu, lại nắm chắc thêm mấy phần tự tin.
Trở về lại khu cắm trại, Nguyễn Long Duy nói ra kế hoạch của mình cho Vương Khiêm cùng Tiểu Ninh. Kế hoạch vô cùng đơn giản: hắn sẽ đảm nhận việc thám thính cùng săn mồi, Vương Khiêm phụ trách công việc thu hồi con mồi (đã b·ị đ·ánh ngất) trở về, Tiểu Ninh thì sẽ nhận nhiệm vụ chăm sóc cho hồ ly sau khi nó tỉnh.
Đầu tiên, Nguyễn Long Duy vận dụng khả năng nhạy bén với rừng cây của mình, sau đó lại đem Phong linh khí tản ra ngoài, dùng nó để thăm dò từng ngóc ngách, sau đó phản hồi về cho chính mình. Sau khoảng nửa canh giờ, trong đầu của hắn đã xây dựng xong bản đồ đại khái của khu rừng. Duy dùng bản đồ này như một radar định vị trên tàu ngầm, dễ dàng xác định được tung tích của hồ ly.
Nguyễn Long Duy không ngừng lẩm bẩm trong khi tìm kiếm: "Bíp... Bíp... Bíp..." Những tiếng Bíp kéo dài rất lâu đến khi Nguyễn Long Duy mở mắt, nhìn về phía Tiểu Ninh hỏi một câu hỏi: "Tìm ra rồi, muốn mấy con?"
Tiểu Ninh nghe câu hỏi này thì đôi mắt chợt hiện ra vẻ tham lam, nhưng rất nhanh được nàng kiềm nén lại, dùng bàn tay xinh xắn giơ ra một ngón tay trỏ, nhẹ giọng trả lời: "Một con thôi, không cần nhiều. Ngươi cũng đừng g·iết hết bọn chúng nha. Tội nghiệp chúng."
Nguyễn Long Duy gật đầu đồng ý: "Sẽ không g·iết."
Sau khi nói xong, Long Duy phóng thẳng lên cây cao, hành động nhanh gọn dứt khoát không phát ra một tiếng động. Hắn giương căng dây cung, tay cầm mũi tên đã rút ra đầu nhọn và được tẩm nấm độc vào trong, ngoài miệng phát ra tiếng lẩm bẩm:
"Chính khí hạo nhiên mà ta ôn dưỡng, giúp tinh thần ta tập trung, cử động tinh chuẩn. Giúp tiễn này sượt qua người hồ ly, vừa đủ để tạo thành vết xước nhỏ, không cần làm b·ị t·hương nó."
Lời nói vừa dứt, luồng Hạo Nhiên chính khí ít ỏi bên trong đan điền chia ra bốn hướng vận chuyển, một đến đại não, một đến mũi tên, hai hướng còn lại hướng về phía hai tay. Hạo nhiên chính khí không gia tăng sức mạnh nhưng lại hỗ trợ điều chỉnh lại động tác của hắn.
Bóc. Vèo.
Dây cung được buông, mũi tên xé gió mà bay, sượt qua bắp đùi của tiểu hồ ly, khiến nó té ngã xuống đất. Trong chưa tới mười giây, hồ ly vốn còn đang cố gắng bò dậy đã lại ngã nhào xuống đất, lâm vào hôn mê.
Nguyễn Long Duy ở trên cây nhìn về nơi xa, giơ tay chỉ hướng: "Vương đại ca, hồ ly ngủ rồi, ở hướng kia. Nhanh đi bắt về."
Vương Khiêm tức tốc chạy đi, mau chóng thu hồi hồ ly trở về. Nguyễn Long Duy thì ở trên cây quan sát, tránh để cho có thú rừng ngư ông đắc lại, c·ướp đi hồ ly.
Tiểu hồ ly khá nhỏ, chỉ lớn chưa tới một con mèo, thân thể vô cùng mềm mại, ốm yếu, móng vuốt không dài quá nửa centimet, vừa nhìn qua cũng liền muốn bảo bọc nó thật kỹ. Nó mang cho mình bộ lông đỏ, chỉ có trên trán và hai tai được tô lên màu trắng. Tiểu Ninh lúc này vô cùng vui vẻ, cầm lấy tiểu hồ ly với nụ cười không dứt.
Vương Khiêm thích thú nhìn hồ ly, hỏi: "Tiểu Ninh, ngươi muốn đặt tên gì cho nó?"
Tiểu Ninh suy nghĩ một lát, lại cười nói: "Hôm nay thật sự rất vui vẻ, ta nghĩ muốn sau này ngày nào cũng sẽ vui vẻ như vậy. Ta đặt cho nàng tên là Hồng Du Khoái, Hồng là vì bộ da của nàng, Du Khoái ý là cao hứng vui vẻ. Vương Khiêm ca ca, ngươi thấy thế nào?"
Vương Khiêm không có học nhiều, nghe cái hiểu cái không, đành gật đầu khen ngợi đại một câu: "Rất hay, tên rất hay."
Nguyễn Long Duy thấy cảnh này thì lắc đầu, khẽ thở dài. Đúng là làm việc tốt không ai biết, lỡ sai một lần là bị nhớ mãi không quên. Nàng không gọi ta là ca ca mà đi gọi tên Vương lão ca u40 tuổi kia là ca ca. Thật bất công!
Lúc này, Tiểu Ninh vui vẻ quay đầu nhìn sang Nguyễn Long Duy, cười nói: "Chử Sen, ta cũng cảm ơn ngươi giúp ta nha. Nhờ vậy mà hôm nay ta rất vui."
Nguyễn Long Duy nghe được lời này thì tâm trạng buồn bực liền biến mất, trái tim mềm nhũn, đưa tay xoa đầu cô bé rồi dạy bảo: "Ừm, tuổi nhỏ cứ vui vẻ như vậy, không cần phải quá chăm chú vào công việc và tu luyện. Nhớ kỹ đi về củng cố tu vi, không nên tiếp tục đột phá."
Tiểu Ninh không thèm nhìn hắn nữa, cúi đầu nhìn Hồng Du Khoái trên tay, lại lèm bèm:
"Biết rồi, nói mãi, nói mãi."
Hành trình bắt hồ ly đã xong, ba người thu dọn đồ đạc rồi quay lại kinh thành. Vương Khiêm về với vợ con, Tiểu Ninh thì ôm Hồng Du Khoái chơi cả ngày. Còn Nguyễn Long Duy sau khi đi khắp nơi hỏi mua bóng cao su thì đã tìm ra được một nơi bán phù hợp yêu cầu. Thật vất vả mới tìm ra một nơi có bán, Duy không ngần ngại móc ra một số tiền lớn, mua một lần 500 cái cho đỡ vất vả tìm kiếm rồi vác về đình viện của mình. Đương nhiên, tiền được dùng là vàng, bạc của phàm nhân chứ không phải là linh thạch.
Nguyễn Long Duy bắt đầu đang thực hành những lý thuyết mình đã nghĩ ra trước đây. Đầu tiên là chuẩn bị một quả bóng cao su đựng đầy nước. Tiếp đến vận dụng chân khí xoay vòng quanh tay, lúc này cường độ của Chân khí không quá mạnh nhưng người sử dụng cần phải dựa vào sự vận chuyển của Chân khí mà phá được quả bóng. Trải qua vô số lần thử, Nguyễn Long Duy rốt cuộc nắm giữ được khả năng điều khiển dòng chảy của chân khí một cách vô cùng tinh chuẩn, tùy ý làm vỡ quả bóng cao su. Tuy nhiên, cũng bởi vì vậy mà trên tay hắn phải nhận vô số thương tổn đến từ Chân khí.
Tiếp đến, sau khi Nguyễn Long Duy luyện tập phá hư nhuần nhuyễn thì lần này phải luyện tập khống chế không làm bóng bị phá hư. Bước này giống như cũ vẫn là làm cho Chân khí xoay vòng, nhưng khác ở chỗ phải tạo thành hình dạng một khối cầu tròn chân khí, đồng thời luôn phải giữ cho nó lưu động. Bước này tốn rất nhiều thời gian cùng công sức, Duy phải nhờ đến Hạo Nhiên chính khí giúp đỡ gia tăng hiệu suất. Dù vậy, hắn vẫn phải bỏ ra thời gian gấp đôi so với bước đầu tiên mới có thể thành công nắm giữ.
"Ai da. La toàn hoàn này quá khó. Thế mà anh Nả lại có thể tập được nhanh như vậy. Quả là truyện a..."
Sau khi La Toàn Hoàn đã được luyện xong, Nguyễn Long Duy lại đi ra ngoài tìm nơi thử nghiệm. Tay phải vận dụng La Toàn Hoàn mang theo hình dạng một quả cầu màu vàng do vô số Chân khí liên tục di chuyển tạo thành, đem nó hướng thẳng về phía mỏm núi.
"Rầm" một tiếng lớn nổ ra, sau đó là rất nhiều tiếng "lộp rộp" đá vụn vỡ nhỏ kèm theo. La Toàn Hoàn khoét sâu một chỗ hình cầu vào trong mỏm núi. Ngay cả Nguyễn Long Duy cũng bị uy lực của nó làm kinh động.
"Mạnh như vậy? Ngay cả một chưởng toàn lực của ta còn không thể khoét được như vậy. Không đúng, có khi phải là mười chưởng toàn lực mới có thể làm được như vậy."
Thử nghiệm bước đầu đã xong, Nguyễn Long Duy bắt đầu nghiên cứu bước 2, chính là thêm Phong thuộc tính vào La Toàn Hoàn.