Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại qua mấy tháng. Tính từ lúc Mục Lão rời đi thì đã hơn hai năm. Nguyễn Long Duy đã sớm thành công trong việc thêm vào Phong-Mộc vào bên trong La Toàn Hoàn. Bằng cách mượn nhờ Hạo Nhiên chính khí duy trì ổn định quỹ đạo của Chân khí thì chỉ cần rót Mộc-Phong linh lực vào sau khi La Toàn Hoàn được tạo thành là xong.
Với Phong thuộc tính, Nguyễn Long Duy có thể tăng lên tốc độ lưu chuyển của nó vô cùng nhanh. Duy từng thử nghiệm một đòn Phong thuộc tính La Toàn Hoàn với lực lượng rất nhỏ trên một cái cây. Khi mà thân cây nhận phải v·a c·hạm thì vỏ cây nứt vỡ từng khúc, hiện ra một lỗ tròn bị khoét sâu. Còn ở bên trong thân cây, từng sợi Chân khí được gia tốc bởi Phong linh lực, khoét thẳng vào khúc gỗ, sau đó tàn phá từng tế bào.
Còn khi rót vào Mộc linh lực, La Toàn Hoàn không xuất hiện quá nhiều biến hóa, chỉ tăng thêm một ít màu xanh lá. Hôm nay, Nguyễn Long Duy thử đưa Mộc La Toàn Hoàn vào một thân cây khô héo kết quả là uy lực không lớn nhưng từng sợi chân khí mang theo Mộc linh lực lại truyền cho nó sinh lực, giúp nó sống lại lần nữa.
Nguyễn Long Duy tấm tắc hài lòng, tự đánh giá:
"Phong La Toàn Hoàn có sức p·há h·oại kinh khủng, có thể xem như là át chủ bài lúc cận chiến. Mộc La Toàn Hoàn thì có thể xem như máy c·ấp c·ứu, dùng khả năng khuếch tán siêu tốc nhờ đó dùng Mộc pháp lực cứu chữa được nhanh hơn."
"Còn nữa, cũng nên đột phá Luyện khí tầng 4. Luyện Tạng kỳ tu luyện cũng đã lâu, không biết khi nào mới có thể đột phá, tiến vào Luyện cốt kỳ. Luyện võ không giống với trước đây dùng ngộ tính của Ấn ký đã đủ. Bây giờ phải tự mình cố gắng để luyện thành. Chỉ biết cố gắng hơn thôi vậy."
"Hạo Nhiên chính khí cũng phát triển không ít, tuy rằng số lượng không thể bằng được với chân khí và linh lực nhưng độ hiệu quả so với trước kia lại tăng lên rất nhiều. Không uổng công ta đọc thơ văn mỗi tối."
"Lại nói thần hồn trước đây tăng lên gấp đôi, nhưng gần đây dường như lại không tăng lên nữa, giống như là đã tới hạn mức cao nhất vậy. Hẳn là hạn chế của Luyện khí kỳ gây nên. Cũng đúng, dù sao phải đạt đến Trúc cơ kỳ thì thần hồn mới được cô đọng lại. Ừm, mọi thứ đều đi đúng kế hoạch, cứ chầm chậm như vậy mười, hai mươi năm cũng được. Chính ta cũng không vội, từ từ mà tiến."
Sau khi đánh giá xong xuôi bản thân cùng đưa ra kết luận, Nguyễn Long Duy gật đầu hài lòng, vô cùng tự tin về tương lai phía trước. Cuộc sống hiện tại vẫn như mọi khi, vô cùng suôn sẻ, không một gợn sóng. Lại quan sát thân cây khô héo dần tươi tắn thêm một lúc thì Duy rời đi. Hôm nay, hắn lại đến Tiêu Thủy thương hội trêu đùa Tiểu Ninh, à không đúng, là nhắc nhở nàng chăm chỉ.
"Bé gái Ninh, tu vi ngươi dạo này sao rồi? Có ngoan ngoãn nghe lời không?" Nguyễn Long Duy bước lại bàn làm việc, dò xét Tiểu Ninh, lại hỏi.
"Chử khốn nạn, ai cho ngươi gọi bản cô nương là bé gái? Ngươi chờ đó bản cô nương tu luyện đến Luyện khí hậu kỳ sẽ róc da ngươi, treo lên phơi nắng. Về sau làm thảm chùi chân cho nơi đây. Hừ hừ." Tiểu Ninh thở phì phò, dùng khuôn mặt tức giận đỏ bừng quát mắng.
Nguyễn Long Duy thì không hề để tâm con nít hay dỗi, lại đưa tay vỗ lấy vai Tiểu Ninh, tấm tắc đánh giá:
"Tốt, căn cơ được đánh bóng, tu luyện từng bước vững chắc. Hơn nữa dạo này tiểu quản sự nhà ta rất chăm chỉ nghe lời luyện võ, khiến cho khí huyết lưu thông thuận lợi."
"Làm rất tốt. Bé Ninh, bản tiêu sư rất hài lòng, từ ngày mai ngươi được phép tấn thăng Luyện khí tầng ba. Còn không mau quỳ xuống tạ ơn."
Tiêu sư chính là người đi làm nhiệm vụ bảo tiêu. Mặc dù Nguyễn Long Duy được thuê trên danh nghĩa này, nhưng hiện tại hắn và Vương Khiêm không có nhiệm vụ bảo tiêu, chỉ phải làm việc giống như giá·m s·át, bảo vệ trật tự thương hội mà thôi.
"Chử chó. Mẹ nhà ngươi. Ngươi nói cái gì..."
Nguyễn Long Duy nói xong câu này, lại móc ra một cuốn sách từ trong túi áo, không hề để tâm đến Tiểu Ninh:
"Sau khi thăng cấp, mỗi ngày tiếp tục tập luyện những bài võ này. Đây là do ta nhìn xem ngươi tu luyện mà tự mình soạn riêng một bộ giáo trình thích hợp. Nhớ ngoan ngoãn nghe lời, ca ca thấy vui vẻ thì sẽ nghĩ cách giúp cho hồ ly của ngươi tu luyện."
Tiểu Ninh nghe vế đầu, vốn đã tức muốn xĩu nhưng khi nghe được vế sau thì liền vui vẻ, lập tức cầm sách, giọng nói thoắt cái đã chuyển thành chanh chua thành nịnh nọt: "Cảm ơn Chử Sen. Bản quản sự biết ngươi là thiên tài trăm năm có một mà. Bản quản sự chăm chỉ mỗi ngày chỏ hi vọng ngươi mau hoàn thành giúp cho Khoái Khoái công pháp tu luyện."
Nguyễn Long Duy mỉm cười, đưa tay sờ đầu cô bé, lại nhìn một chút tiểu hồ ly rồi quay người rời đi. Hồ ly cũng không cảm thấy khó chịu vì bị nhìn, dù sao trước đó nó ở rừng một mình, bây giờ có người cung cấp đồ ăn cho, không cần phải làm gì cả nên nó vô cùng hưởng thụ, hiện tại thân thể nó mập hơn một vòng.
Rời khởi thương hội, Nguyễn Long Duy suy nghĩ một chút về tiểu hồ ly. Theo kiến thức mà hắn có được, hồ ly tu luyện dựa vào việc hấp thu thiên địa linh khí. Cứ trăm con hồ ly thì một con có thể hóa hình, từ đó đạp lên con đường tu luyện. Quá trình hóa hình vô cùng đa dạng, tùy thuộc vào cơ duyên, huyết mạch hoặc là số năm chúng sống. Có hồ ly may mắn sống qua ngàn năm thì có thể bắt đầu hóa hình đạp vào tu luyện, cũng có hồ ly ăn nhầm thiên tài địa bảo từ đó hóa hình, cũng có hồ ly sinh ra đã mang trong người huyết mạch cao quý của Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỉ cần ăn rồi thở là tự động có thể hóa hình.
Trong các dạng này, Nguyễn Long Duy đều nhận ra được một điểm tương đồng, bất kể là loại hồ ly nào, sau khi hóa hình, sinh ra linh trí thì bọn chúng đều sẽ thay đổi cách hô hấp, chuyển thành giống như con người, tập tính sinh sống cũng được bọn chúng bắt chước. Vì vậy nên mới có việc truyền thuyết ghi chép hồ ly thường xuyên lẫn vào địa bàn của con người mà không bị phát hiện.
Hiện tại, Nguyễn Long Duy đang cố gắng thôi diễn ra cách tu luyện làm sao cho hồ ly có thể mô phỏng cách hô hấp giống con người, từ đó thúc đẩy quá trình hóa hình. Đây cũng không phải vì hắn quá rảnh rỗi nên bày việc ra làm. Làm như vậy có lí do riêng. Việc thôi diễn này kích thích não bộ của Nguyễn Long Duy hoạt động, từ đó sẽ có ích rất lớn trong việc thôi diễn Mộc-Phong công pháp của riêng mình trong sau này.
Vì sao hiện tại lại không thôi diễn công pháp Phong Mộc mà phải đợi sau này? Đương nhiên vì hiện tại đầu óc còn quá kém, không thể làm được chứ sao.
"Ừm, có lẽ nên đi tìm hồ ly đã hóa hình để quan sát, như vậy càng hiệu quả hơn. Nhưng làm sao tìm bây giờ? Trong tiểu thuyết thì các nàng thường hay chơi đùa ở thanh lâu hoặc là các nơi Ma môn như Hợp Hoan tông. Ừm, ước gì ta cũng có một nàng hồ ly làm bạn,như thế tốt biết mấy. Nhưng phạm vị như vậy cũng quá rộng, chắc phải đợi sau này ra ngoài tìm kiếm một phen. Ở Hòa quốc hiện tại không tìm ra được."
Nguyễn Long Duy lắc đầu, lại gác việc này sang một bên. Hắn tiếp tục tìm cách thôi diễn công pháp Phong hệ.
Bởi vì mất đi trợ giúp của Kim Long Lam Liên Ấn nên Duy bây giờ chỉ là một cái phàm nhân, không phải thiên tài tu luyện, ngộ tính siêu quần, cũng không sở hữu thân thể siêu phàm, vô địch cùng, mà chỉ còn lại lẻ loi khả năng ghi nhớ cùng đầu óc thông minh. Vì vậy nên hắn vô cùng cẩn thận, bởi vì cảm giác lạnh sóng lưng khi trước nên càng không muốn tu luyện công pháp do Mục lão đưa. Mỗi lần thử dùng công pháp để tu luyện thì hắn đều cảm thấy có gì đó không đúng, giống như một bước nào đó không phù hợp.
Tuy nhiên, Nguyễn Long Duy không tin Mục lão muốn hại hắn. Tu vi của hắn và Mục lão chênh lệch rõ như ban ngày, một chiêu có thể cắt cổ hắn, cho nên cơ bản Mục lão không có lí do làm vậy. Lí do khác như đoạt xá sao? Trò đùa này không vui, từ ngày Nguyễn Long Duy đội khăn đóng, hắn căn bản không hề sợ bị Luyện khí tu sĩ đoạt xá. Nếu Mục lão thực sự muốn đoạt xá, cũng nên chuẩn bị tinh thần chịu c·hết.
Tuy nhiên, đã hơn 2 năm Mục lão chưa quay trở về. Nguyễn Long Duy lo sợ rằng Mục lão có thể xảy ra chuyện. Dù sao trước khi đi Mục lão cũng dặn dò hắn kỹ càng, rất giống như lưu lại di chúc.
"Thôi đi, lại suy nghĩ quẩn. Cái đầu à, lo tập trung thôi diễn công pháp nào. Nghĩ bậy nghĩ bạ làm chi." Nguyễn Long Duy đưa tay vỗ đầu, vứt bỏ tạp niệm vừa rồi sang một bên.