Kim Thủy quốc, Hoàng Vân châu. Tại một vùng đồng bằng nhỏ, có một gia tộc họ Ngô.
Ngô gia từ lâu đã có truyền thống trồng lá trà, từ đó đem bán ở các tòa thành lớn để có thu nhập ổn định. Ngày bình thường, người nhà họ Ngô đều thưởng thức cuộc sống yên bình của họ, không hề bận tâm đến thế sự bên ngoài.
Hôm nay, sự yên bình này bị phá vỡ. Tiếng vó ngựa ồn ào từ nơi phương xa truyền đến, tiếp theo đó là hàng trăm mũi t·ên l·ửa găm vào từng mái nhà. Bắt đầu từ một nơi lan sang nhiều nơi, toàn bộ nhà ở của Ngô gia bị bao trùm bởi ngọn lửa cuồn cuộn. Bên trong ánh lửa cháy dập dờn, từng bóng người mặc áo vải lần lượt ngã xuống, có người là do bị tên bắn người, cũng có người là do bị c·hết bỏng, cũng có người bị đao kiếm đâm xuyên mà c·hết.
Cuộc t·hảm s·át này diễn ra một chiều, không hề có bất kỳ phản kháng nào đến từ phía Ngô gia. Cách xa đó khoảng chừng 100 mét, có hai người, một lớn một nhỏ, đang vội vàng cắm đầu bỏ chạy, mắt không dám nhìn về phía sau. Tuy nhiên, chân người làm sao có thể nhanh bằng ngựa? Từ phía sau của hai người, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần. Người lớn hơn đưa ra quyết định, nàng dặn dò đứa bé ẩn nấp kỹ bên trong mỏm đá, còn bản thân thì chạy thật nhanh về hướng khác, chuyển dời sự chú ý của đối phương.
Đứa bé lúc này rất sợ hãi, hai mắt tràn ngập nước nhưng không hề có một chút lửa giận nào. Đứa bé giống như một trang giấy trắng thanh thuần, được gia tộc dưỡng dục rất kĩ càng.
Bên ngoài phát ra một tiếng xoạt, đứa bé nhận ra âm thanh này rất giống như khi hắn nhìn thấy mẹ mình nấu ăn, là âm thanh khi dùng dao chặt thịt heo. Đứa bé càng mím chặt môi, nước mắt rơi ra rất nhiều, bên trong mỏm đá bắt đầu phát ra âm thanh thút thít rất nhỏ.
Lúc này, ở trên bầu trời có một người đàn ông trung niên đang đứng. Người này mặc áo vải, sau lưng đeo một thanh đại kiếm. Khuôn mặt nhìn vô cùng phúc hậu, ánh mắt của hắn đặt ở phía đứa bé kia, mang theo cảm xúc thương hại, xót xa. Người này thường được gọi là Nh·iếp Kiếm chân quân, là Trang chủ đương thời của Thiên Kiếm Sơn Trang. Nh·iếp Kiếm chân quân bay ngang qua đây, vô tình nghe thấy được tiếng khóc nên mới dừng lại để nhìn.
Nh·iếp Kiếm chân quân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng bay xuống mỏm đá, cùng đứa bé gặp mặt.
"Bé con, ngươi vì sao lại khóc?" Nh·iếp Kiếm chân quân hiện ra và hỏi.
Đứa bé nhìn thấy người lạ xuất hiện, vội vàng tăng cao cảnh giác, miệng ngậm chặt không trả lời. Nh·iếp Kiếm chân quân cũng không gấp, giấu đi thanh kiếm trên lưng mình, điềm tĩnh thuyết phục:
"Bé con, không cần phải sợ hãi. Ta không có ác ý. Chỉ là vô tình đi qua đây, nghe thấy tiếng khóc của ngươi nên mới qua nhìn mà thôi."
Đứa bé nghe như vậy, đôi môi mới hơi hơi mấp máy. Sau thật lâu mới đưa ra câu hỏi. Dù đứa nhỏ này chỉ mới khoảng chừng bốn tuổi nhưng cách nói chuyện cùng hành xử lại vô cùng lễ phép.
"Đại nhân, ngài không phải là người xấu hay sao? Người xấu tới đốt cháy và g·iết đi người nhà của ta. Ngài liệu có phải cũng muốn g·iết ta đúng không?"
Nh·iếp Kiếm chân quân lắc đầu phủ nhận, cười đáp:
"Bé con, ta tới đây giúp ngươi. Ta có thể mang ngươi đi nơi khác sống, cũng có thể thay ngươi vì người thân mà trả thù."
Đứa bé ngơ ngác, nước mắt không tự chủ lại rơi: "Đại nhân, vì sao ta phải đi nơi khác? Chẳng lẽ người thân của ta đều đã q·ua đ·ời rồi sao?"
Nh·iếp Kiếm chân quân nhắm mắt lại, trong cơ thể truyền ra một thanh kiếm bằng linh khí bay thẳng ra ngoài hướng phía Ngô gia. Sau đó, Nh·iếp Kiếm chân quân đưa tay chạm vào mi tâm của đứa bé, cho nó nhìn xem những hình ảnh ở đó. Xung quanh toàn là khói lửa, bụi mù, rất nhiều t·hi t·hể nằm la liệt trên mặt đất. Đứa bé nhìn thấy những hình ảnh này, hai chân ngã khuỵu trên đất, trong mắt hoàn toàn trống rỗng.
Nh·iếp Kiếm chân quân yên lặng ở bên cạnh đứa bé, chờ đợi nó bĩnh tĩnh lại. Sau rất lâu, đứa bé nhìn về phía Nh·iếp Kiếm chân quân, bình tĩnh đặt ra một câu hỏi:
"Đại nhân, xin hỏi ngài muốn đưa ta đi xa làm gì? Còn nữa, ngài có thể diệt trừ bọn người kia thật ư?"
Nh·iếp Kiếm hỏi:
"Ngươi muốn trả thù sao?"
Đứa bé lắc đầu, sau đó suy nghĩ một chút thì lại gật đầu nhẹ, giải thích:
"Đại nhân, ta không muốn phải có nhiều người vô tội phải trải qua hoàn cảnh giống như ta. Ta không muốn người khác bị những kẻ xấu này chia rẽ gia đình bọn họ. Nỗi đau này thống khổ tột cùng, không thể để cho người khác lại phải nhận lấy. Nếu như g·iết bọn hắn gọi là trả thù, thì xin trả lời ngài, ta muốn trả thù."
Nh·iếp Kiếm chân quân hơi bất ngờ với câu trả lời này. Đứa bé này chứng kiến gia đình mình bị kẻ thù tàn sát, nhưng trong lòng không hề có ý niệm trả thù, mà là muốn bảo vệ những người khác. Nh·iếp Kiếm nhìn đứa bé thật lâu, lại hỏi:
"Bé con, ta có thể giúp ngươi. Trước tiên, nói cho ta biết, tên của ngươi là gì?"
Đứa bé nhận được đồng ý, sắc mặt tươi tắn hơn một chút, khóe miệng hơi cong lên, nói ra:
"Đại nhân, tên của ta là Ngô Thừa. Chữ Thừa ở trong Thừa tướng, là người giúp đỡ Vua cai quản thiên hạ, cũng là chữ Thừa của huyện thừa, giúp dân chúng sinh cơ, lập nghiệp."
"Cha của ta đặt tên cho ta, hi vọng sau này ta có thể làm việc thiện nghĩa, sống vì người khác."
"Tốt. Ngô Thừa, chúng ta cùng đi trừ gian diệt ác." Nh·iếp Kiếm nắm lấy tay Ngô Thừa, lại dùng pháp lực giải trừ mệt mỏi trên người nó.
Nhờ có Nh·iếp Kiếm chân quân giúp đỡ, bọn thổ phỉ đều bị diệt trừ. Sau đó, Ngô Thừa đi theo Nh·iếp Kiếm chân quân du ngoạn khắp nơi trong nhân gian, trừ gian diệt ác đồng thời bái Nh·iếp Kiếm chân làm sư phụ.
Nhiều năm sau đó, Ngô Thừa đã không còn là một đứa bé ngây thơ nữa mà đã trưởng thành, trở thành một vị đệ tử tu vi Luyện khí hậu kỳ của Thiên Kiếm Sơn Trang, lấy đạo hiệu là Thanh Diệp. Lúc này, Ngô thừa đứng ở trong sảnh nghị sự, trao đổi cùng với Nh·iếp Kiếm chân quân.
"Sư phụ, ngài thực sự phải tham gia vào việc này hay sao? Hải Triều tông so với Thiên Kiêm Sơn Trang của chúng ta không hề kém cạnh, thực lực không thể xem thường. Không thể nào xem bọn hắn như là nỏ mạnh hết đà mà khinh thường được. Hơn nữa, sơn trang chúng ta không như các Thiên cấp thế lực khác, chỉ có một mình ngài là Nguyên Anh chân quân tọa trấn thôi. Chúng ta có thể dùng lí do này để từ chối. Lại nói,..."
Nh·iếp Kiếm chân quân ngồi bên trên ghế cao nhìn xuống Thanh Diệp, yên lặng lắng nghe đối phương nói hết một lần rồi mới trả lời, bên trong giọng nói không nén nổi âu lo:
"Đệ tử ngoan của ta. Lão phu hiểu được suy nghĩ của ngươi. Tuy nhiên, đây là một cơ hội vô cùng tốt để lấy về toàn bộ Sơn Hải Kiếm Kinh. Lần này, Kim Hoàn Thần Tông kêu gọi toàn bộ thế lực của Tây Vực tham gia vào vây quét, sơn trang của chúng ta cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ sẽ đắc tội đến chủ tông, đến lúc đó Thiên Kiếm Sơn Trang sợ là phải bước theo gót của Hải Triều Tông mà thôi."
Thanh Diệp vẫn muốn khuyên can: "Nhưng... nhưng sư phụ..."
Nh·iếp Kiếm chân quân lắc đầu, không cho Thanh Diệp nói nữa: "Thanh Diệp, ngươi đừng nói nữa. Chỉ cần ngoan ngoãn tu hành, sớm ngày tấn thăng Trúc cơ, Kim Đan, Nguyên Anh là được. Đến lúc đó vi sư cũng có thể yên tâm giao lại Thiên Kiếm Sơn Trang cho ngươi rồi."
Lời nói vừa dứt, Nh·iếp Kiếm chân quân hóa thành động quang, tan biến tại chỗ. Từ đó, sảnh đường chỉ còn lại một mình Thanh Diệp cô đơn.