Nhân Sinh Rực Rỡ

Chương 1



1
Tôi sống lại đúng vào ngày Ngô Mạch Mạch muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ mắt.
*Phẫu thuật giải quyết toàn bộ khuyết điểm ở mắt, bao gồm: tạo mắt hai mí, mở góc mắt, nâng mí, loại bỏ bọng mắt, chỉnh dáng lông mày,…
Cô ta cầm tờ rơi quảng cáo của một bệnh viện hạng ba tới nói với tôi: “Hân Nhiên, tớ thấy mắt tớ nhỏ quá, không xứng với cái mũi bây giờ của tớ, cậu nghĩ tớ có nên đi làm mắt không?”

Tôi còn chưa lên tiếng, Lưu Lâm cùng công ty đã hào hứng chạy tới, chỉ vào mặt của mình, nói: “Làm đi! Các cô nhìn tôi này, mới đi xóa rãnh cười, có phải nhan sắc thăng hạng hơn nhiều không.”

“Không thì sao vai nữ chính của bộ học đường kia có thể là của tôi?”

Ngô Mạch Mạch càng thêm kiên định.

Tuy bộ phim gần đây của Lưu Lâm phát trên web nhưng được cải biên từ tiểu thuyết, có lượng lớn người đọc đảm bảo, khả năng cao là sẽ rất nổi.

Ngô Mạch Mạch cũng đi thử vai nữ chính nhưng đã bị loại.

Nếu không phải Lưu Lâm huênh hoang, cô ta vẫn không biết người được chọn là Lưu Lâm.

Cô ta lắc lắc tay của tôi: “Hân Nhiên à, trong giới giải trí, thứ quan trọng nhất chính là khuôn mặt, cậu nói xem, nếu tớ sửa mắt đẹp hơn thì còn phải lo không được vai nữ chính sao?”

Tôi nhớ ở kiếp trước cô ta cũng nói với tôi như vậy.

Khi ấy mới tốt nghiệp từ học viện Điện Ảnh, tôi biết rõ tác hại của việc sa đà vào phẫu thuật thẩm mỹ.

Trong bốn năm đại học, thầy cô luôn khuyên chúng tôi không được phẫu thuật thành khuôn mặt đại trà, mất đi nét riêng biệt vốn có.

Hơn nữa động chạm dao kéo nhiều, cơ mặt bị cứng, biểu cảm vui sướng giận buồn đều không diễn ra được thì sao đạo diễn sẽ lựa chọn loại diễn viên ấy chứ.

Hơn nữa nếu gặp tai biến trong phẫu thuật, không chỉ hỏng cả khuôn mặt vốn đã đẹp của mình mà còn có thể chết ngay trên bàn mổ.

Bởi vậy, khi đó tôi thật lòng khuyên Ngô Mạch Mạch không nên đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Chỉ cần trau dồi tốt kỹ năng diễn xuất, kính nghiệp diễn tốt vai diễn thì cuối cùng sẽ nhận được sự công nhận của người xem.

Như vậy mới có thể đi xa trên con đường nghệ sĩ!

Ngô Mạch Mạch nghe tôi khuyên thì dùng tiền phẫu thuật thẩm mỹ đi mời một thầy dạy diễn xuất, cố gắng nghiên cứu vai diễn, cuối cùng mười năm sau đã lấy được vòng nguyệt quế của ảnh hậu.

Nhưng tôi không thể ngờ, cô ta hẹn tôi tới một nơi để ăn mừng nhưng lại thuê người cán chết tôi.

Hóa ra cô ta luôn hận tôi, cho rằng tôi khiến cô ta phí hoài năm tháng tuổi trẻ.

Nếu năm đó cô ta không nghe tôi mà cũng đi phẫu thuật giống Lưu Lâm, xinh đẹp hơn người thì cô ta đã nổi tiếng như bây giờ từ sớm rồi.

Nhưng cô ta lại quên mất ba năm trước, Lưu Lâm buộc phải rút khỏi giới giải trí, còn bị bán trai giàu có đá cũng vì gương mặt bị hỏng sau các cuộc phẫu thuật thẩm mỹ.

Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh rút tay khỏi Ngô Mạch Mạch, cười nói với cô ta: “Quả thật gương mặt rất quan trọng trong giới giải trí, đẹp thoát vòng cũng là một con đường thành công.”

*Thoát vòng: nổi tiếng vượt qua vòng fan, được tất cả mọi người biết đến.

“Mình luôn ủng hộ sự lựa chọn của cậu!”

2

Ngày hôm sau, Ngô Mạch Mạch lập tức đi phẫu thuật thẩm mỹ, còn tôi thì cầm hồ sơ đi thử sức với một trong hai vai nữ của phim nghệ thuật.

Tôi và Ngô Mạch Mạch đều mang nét đẹp trong trẻo lạnh lùng, có khí chất hơn kiểu đẹp quyến rũ, bởi vậy nên cũng hợp với con đường diễn viên hơn.

Kiếp trước, công ty cho hai người bọn tôi đi thử vai này, đạo diễn thích diễn xuất của tôi hơn nên chọn tôi.

Mới đầu, tôi còn sợ Ngô Mạch Mạch buồn, không ngờ cô ta lại không thích vai diễn này mà thích một bộ phim cổ trang khác.

“Thời này ai còn xem phim nghệ thuật nữa, muốn nổi tiếng thì phải đóng phim cổ trang!”

Nhưng cô ta đâu nghĩ tới, lối diễn của cô ta quá lố, đạo diễn phim cổ trang đã loại cô ta ngay từ vòng đầu.

Hôm cô ta tới đoàn của tôi, lúc ấy tôi đang phải diễn một cảnh rơi từ trên cao xuống.

Tôi vừa đứng lên giàn giáo thì nó lại bất ngờ sập.

Dù ngay sau đó nhân viên lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng tới giữ dây cáp thì cũng đã muộn.

Cẳng chân của tôi đập mạnh xuống đất mà bị gãy nặng, phải điều trị ít nhất nửa năm.

Đương nhiên đoàn làm phim sẽ không chờ tôi lâu như vậy, đây là dự án do công ty đầu tư nên nhiễm nhiên vai nữ thứ này rơi xuống đầu Ngô Mạch Mạch.

Cô ta khóc lóc chạy tới bệnh viện xin tôi tha thứ cho cô ta: “Hân Nhiên, nếu cậu không thích, tớ sẽ nói lại với công ty là không diễn vai này nữa!”

Tất nhiên, tôi sẽ không để cô ta từ chối vai diễn, cố gắng nén đau thương, cười an ủi cô ta: “Tớ không có phúc đấy, mà cũng chứng tỏ vai diễn này và cậu có duyên.”

Cô ta nín khóc mỉm cười, nói tôi là bạn thân nhất đời này của cô ta: “Dù sau này chúng ta ai nổi tiếng trước thì mãi là bạn thân nhất của người kia, được không?”

Tôi gật đầu: “Ừ.”

Được thầy dạy diễn xuất chỉ cho, Ngô Mạch Mạch đã diễn rất tốt vai nữ thứ trong phim nghệ thuật này, còn nhận được giải thưởng nữ diễn viên trẻ xuất sắc nhất năm đó, chính thức bước chân vào con đường diễn viên, mặc dù không quá nổi tiếng nhưng đã có được một số lượng người hâm mộ, kịch bản tới tay không ngừng.

Mà đối lập với cô ta, chân của tôi sau phẫu thuật không được ổn lắm, đi bị cà nhắc, vậy là cắt đứt hoàn toàn với giới giải trí, ước mơ diễn viên của tôi cũng tan vỡ.

Mãi đến ngày tôi bị người Ngô Mạch Mạch thuê tông chết, tôi mới biết, hóa ra giàn giáo do cô ta làm đổ!

Cô ta quyến rũ một nhân viên trong đoàn, làm người đó lơ là không vặn chặt vít, sức nặng dồn hết về đằng sau nên tất nhiên bị sập rồi.

Hóa ra, ngay từ khi ấy cô ta đã bắt đầu trù tính hại tôi.

Tôi mỉm cười ngẩng đầu trong ánh mắt tán dương của đạo diễn. Ông ấy mừng rỡ xông tới nắm chặt lấy tay tôi: “Cô chính là Kiều Kiều, cô chính là Kiều Kiều mà tôi muốn!”

Đời này, đừng hòng ai cướp được thứ vốn nên thuộc về tôi!

3

Sau khi Ngô Mạch Mạch phẫu thuật thẩm mỹ xong thì lập tức đi thử vai trong bộ phim cổ trang mà cô ta hằng mong ước.

Nhưng không ngờ đạo diễn nhìn hai mắt sưng đỏ của cô ta thì lập tức gọi nhân viên đuổi cô ta đi.

Còn mắng phó đạo diễn sao lại chọn người này: “Nhìn mắt như con rết, cậu cảm thấy người xem sẽ thích xem à?”

Phó đạo diễn ôm một bụng tức, trút lên đầu Ngô Mạch Mạch: “Đã bảo cô đừng làm rồi, thế mà cô lại cứ muốn làm ngay đúng lúc này, tự gây nghiệt thì không thể sống! Sau này cô đừng tìm tôi nữa!”

Ngô Mạch Mạch nhào vào lòng tôi, khóc hỏi: “Làm sao đây, Hân Nhiên, tớ nên làm gì đây?”

Tôi vỗ lưng cô ta, an ủi: “Bây giờ cậu chưa lành hẳn, đợi cậu lành hẳn rồi, có mà đoàn làm phim muốn giành lấy cậu ấy chứ!”

Tôi lại gần thì thầm vào tai cô ta: “Cậu nghe nói gì chưa? Công ty sắp đầu tư lớn vào một bộ tiên hiệp cấp S+ đấy, đó mới là tài nguyên tốt, cậu tranh thủ khoảng thời gian này chữa cho đẹp, đến lúc chọn vai nữ chính thì chắc chắn nổi tiếng trong một đêm.”

Ánh mắt Ngô Mạch Mạch lóe sáng: “Thế hôm đó cậu có đi thử vai không?”

Tôi cười lắc đầu, bảo hôm đó tôi vẫn đang quay bộ phim nghệ thuật này, lịch trình không phù hợp nên chỉ có thể ngậm ngùi bỏ lỡ.

Ngoài mặt cô ta tiếc thay cho ta, nhưng trong một thoáng cúi đầu xuống, khóe miệng lại cong lên.

Tôi dặn cô ta: “Nhưng mà Lưu Lâm sắp quay xong bộ kia, chắc là đến hôm đó cũng sẽ đi tranh vai với cậu đấy!”

Ngô Mạch Mạch lo lắng: “Vậy tớ phải mau đi sửa thêm mấy thứ nữa, nhất định phải đẹp hơn cô ta.”

Nhìn bóng lưng của cô ta vội vàng tới bệnh viện hạng ba kia, tôi mỉm cười nhớ lại khi đọc được tin ở kiếp trước.

Khi đó, Ngô Mạch Mạch bắt đầu bộc lộ tài năng diễn xuất, mà đúng lúc cô ta muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ thì bệnh viện này lại dính phốt, có rất nhiều người kiện bọn họ dùng chất làm đầy không rõ xuất xứ, rất nhiều người bị hỏng mặt.

Tôi báo tin này cho Ngô Mạch Mạch, cô ta không cảm kích thì thôi còn dửng dưng nói lại: “Lúc ấy tớ chỉ tiện mồm giới thiệu bệnh viện này cho cậu thôi chứ tớ đâu có làm ở bệnh viện này.”

“Bệnh viện hạng ba nhỏ này, nhìn đã thấy không đáng tin, sao tớ có thể làm ở đó chứ!”

Không phải cô ta không tới những bệnh viện kiểu này, chỉ là không muốn mang nợ tôi thôi.

Với độ nổi tiếng bây giờ của cô ta, muốn sửa nhiều như vậy thì chỉ có thể tới những bệnh viện kiểu đó.

Bây giờ, tôi sẽ đợi những chất làm đầy không rõ xuất xứ trên mặt cô ta phát huy tác dụng!

— QUẢNG CÁO —