Nhân Sinh Rực Rỡ

Chương 2



4
Ngô Mạch Mạch biến mất một thời gian, vì khả năng diễn xuất của tôi rất tốt nên bộ phim nghệ thuật đã quay gần xong, đóng máy trước kế hoạch.

Thế là hôm bộ tiên hiệp cấp S+ được đầu tư khủng chính thức tuyển chọn diễn viên, tôi và Lưu Lâm, còn có Ngô Mạch Mạch cùng đứng trong đội thử vai.

Ngô Mạch Mạch kinh ngạc hỏi tôi: “Hân Nhiên, sao cậu lại ở đây?”

Mà tôi và Lưu Lâm đều sửng sốt: “Ngô Mạch Mạch, sao trông cậu/cô lại như vậy?”

Ngô Mạch Mạch đắc ý hất tóc: “Sao, có phải bây giờ tớ rất đẹp không!”

Giọng của cô ta không nhỏ, lập tức thu hút nhiều ánh nhìn.

Khi những người kia nhìn cô ta thì đã choáng ngợp trước vẻ đẹp kiều diễm ấy.

Tôi thầm cảm thán trong lòng: Tuy đồ của bệnh viện kia không rõ xuất xứ nhưng sửa đẹp thật.

Ngô Mạch Mạch mỉm cười mang theo nét đẹp nhẹ nhàng trong trẻo của thiếu nữ khiến cả người cô ta như tỏa nắng, thật sự như nữ chính xé kịch bản bước ra đời thật.

Lưu Lâm ghen ghét nhìn chằm chằm Ngô Mạch Mạch, siết chặt nắm tay.

Ngô Mạch Mạch liếc nhìn Lưu Lâm, khinh thường nhếch môi.

Nhưng lập tức cô ta đã chú ý sang tôi: “Hân Nhiên, không phải cậu nói không tham gia thử vai lần này sao?”

Tôi bước lên nắm lấy tay của cô ta: “Đóng máy sớm hơn kế hoạch, chị May gọi tớ tới thử vai, cậu yên tâm, không phải nữ chính.”

Nói rồi tôi nhìn mặt của cô ta mà khen: “Lần này không ai ngoài cậu có thể làm nữ chính.”

Ngô Mạch Mạch nghe tôi nịnh cô ta như thế thì sướng và càng kiêu ngạo hơn, nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt khinh miệt.

Mà khi cô ta biết tôi đến thử vai nữ ba thì cũng không còn giận tôi nữa, hơn nữa ngoại hình của tôi cũng không cạnh tranh được với cô ta bây giờ.

“Cậu nhát thế, một vai nữ ba thì có gì để diễn.”

Tôi cười cười, không bận tâm.

Ngô Mạch Mạch có được đóng nữ chính không hay thậm chí là ai khác cũng không liên quan tới tôi, bởi mục tiêu ngay từ đầu của tôi là vai nữ ba.

Bộ phim tiên hiệp cấp S+ đầu tư khủng này được cải biên từ trò chơi, nội dung xoay quanh một nhóm năm người, kể về tình yêu và ước mơ của hai nam ba nữ.

Nữ chính là một vị thần cổ xưa mất đi ký ức, trên hành trình cứu rỗi người dân, nam nữ chính tìm hiểu và cảm mến nhau, đồng thời nữ chính cũng dần nhớ lại thân phận của mình, cuối cùng hiến dâng bản thân hòa mình với trời đất, mang theo cảm xúc bi thương tột độ, quả thật rất hấp dẫn.

Mà nữ ba thì vô cùng bình thường.

Nàng ấy sinh ra trong một trấn nhỏ, chịu vô vàn khó khăn trong cuộc sống, dù sau này vô tình có được tiên pháp, bước lên con đường tu đạo nhưng vận may của nàng ấy rất tệ, đầy chông gai, nhiều lần đứng trước bờ vực sinh tử.

Nhưng vì một lòng hướng tới tự do, tiêu dao giữa trời đất nên nàng ấy không ngừng chống lại vận mệnh, cuối cùng đột phá thành tiên, hoàn thành ước mơ của mình.

Nhưng sau cùng khi nữ chính tan biến, nàng ấy đã từ bỏ tự do mà dốc sức xây dựng lại trật tự, góp công vào đại nghiệp cho muôn dân thái bình.

Nàng ấy rất bình thường nhưng cũng rất sâu sắc, là nữ chính trên con đường của bản thân.

Bây giờ tư tưởng của nữ giới không ngừng tiến bộ, tôi cảm thấy vai diễn này có thể sẽ được mọi người đón nhận.

Không có vai diễn tốt hay tệ mà chỉ có người diễn có thể diễn ra được cái hồn nhân vật để người xem cảm nhận không thôi.

Quả thật vai nữ chính được chú ý nhiều hơn nhưng cũng yêu cầu kỹ năng diễn xuất của diễn viên rất cao, trước và sau khi thay đổi thân phận, chuyển biến trong cảm xúc đều là thử thách vô cùng khó khăn.

Tôi nhìn Ngô Mạch Mạch, cô ta đang thử cảnh nữ chính vừa mới khôi phục ký ức.

Diễn xuất tệ hại kia khiến vui mừng trong mắt đạo diễn dần bị thay thế bằng thất vọng.

Lưu Lâm thấy vậy thì lấy lại hy vọng, chế giễu: “Đập lại mặt đẹp hơn thì sao, diễn tệ như thế, chắc chắn đạo diễn sẽ không chọn cô ta.”

Tôi giả vờ kinh ngạc hỏi: “Hả, không phải lúc trước cô nói đi sửa nên mới có thể nhận được vai diễn tốt sao? Bây giờ cảm thấy diễn xuất quan trọng hơn rồi à?”

Lưu Lâm nghẹn họng, tức quặn ngực mà mặt đỏ bừng, mãi lâu sau mới lẩm bẩm: “Tự cho mình thanh cao, để tôi nhìn xem cô có thể đi được bao xa.”

Tôi nhẩm lại lời thoại trong đầu.

Không cần các cô nhìn, đời này tôi nhất định có thể vượt xa tất cả mọi người!

5

Quả thật, dù Ngô Mạch Mạch diễn quá tệ nhưng cô ta đẹp là thật.

Đạo diễn và nhà sản xuất đều rất khó xử, nên chọn cô ta hay là chọn Lưu Lâm có ngoại hình tầm trung, khả năng diễn xuất tầm trung nhưng không có điểm gì nổi bật.

Đúng lúc này đến lượt tôi thử vai.

Dưới sân khấu, đạo diễn và nhà sản xuất vẫn đang tranh luận, không hề chú ý tới tôi.

Phó đạo diễn phất tay một cái đại khái, ra hiệu bảo tôi có thể bắt đầu.

Hoàn cảnh đang rất bất lợi cho tôi, không những phải diễn mà còn phải diễn trong tình trạng không có đạo cụ.

Nếu không diễn tốt, không đưa người xem hòa mình vào cảnh phim thì sẽ rất kệch cỡm.

Tôi nhìn về phía hậu trường, đúng lúc trông thấy Ngô Mạch Mạch đang khoanh tay, khóe miệng nhếch lên ý cười.

Còn Lưu Lâm đứng sau lưng cô ta không xa, cũng đang cười trên nỗi đau của người khác.

Trong đầu tôi vang lên tiếng của thầy dạy: “Diễn không phải là chỉ đơn thuần diễn một vai diễn mà là cố sức trở thành nhân vật ấy.”

Sau khi hít một hơi thật sau, tôi ngã mạnh xuống đất.

“Rầm” một tiếng, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của mọi người.

“Ngã như thế chân của cô ta không đau sao? Chắc chắn là bầm một mảng lớn luôn đó!”

“Đừng nói chuyện nữa, xem đi!”

Dần dần, tất cả mọi người bị diễn xuất của tôi dẫn dắt vào cảnh phim.

Tội bị kẻ địch đâm một kích dẫn đến nhiễm ma khí vào người, ma khí không ngừng ăn mòn ý chí của tôi, nhưng tôi không cam tâm, không cam tâm đọa ma như thế.

Nếu không thì đau khổ từng nếm trải kia, bao trắc trở khó khăn từng vượt qua kia còn nghĩa lý gì.

“Hân Nhiên chảy nước mắt nước mũi tùm lum trông thấy gớm!”

“Cô thì hiểu cái gì, đây là diễn xuất!” Người bên cạnh khó chịu lườm Ngô Mạch Mạch.

Có người nói: “Cô chỉ là một bình hoa thôi, cô chẳng là gì so với cô ấy hết, hiểu cái gì gọi là diễn xuất không?”

*Bình hoa: chỉ những diễn viên đẹp nhưng không có diễn xuất

Một người khác giật giật góc áo của bọn họ: “Thôi đừng làm ồn nữa, xem mà tôi cũng thấy đau lòng. Tuyệt đối không được đọa ma đâu nha!”

Mà lúc này, cảnh diễn đã đi tới hồi cuối.

Khóe miệng tôi hiện lên một nụ cười chiến thắng, nằm trên mặt đất hồi lâu không đứng dậy.

Có lẽ nhờ tiếng vỗ tay của mọi người kéo tôi khỏi nhân vật A Ly, tôi mê mang nhìn xung quanh, tất cả đều là ánh mắt khen ngợi tán dương.

Lúc này đạo diễn đã đi lên sân khấu, kéo tôi lên.

“Cô có muốn diễn nữ chính Thương Nguyệt không?”

“Hả?”

Tôi nhất thời ngơ ngác, mà xung quanh thì vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

“Đạo diễn muốn chọn cô ấy làm nữ chính sao?”

“Cô nhìn nhà sản xuất kìa, không phản đối, còn cười rất vui vẻ như thể đồng ý.”

“Nhưng không phải cô ấy đến thử vai nữ ba sao?”

“Cô không thấy diễn xuất của cô ấy à? Không phải ai cũng diễn được thế đâu!”

Lúc này, Ngô Mạch Mạch đã hận nghiến răng nghiến lợi, cô ta không nhịn được vọt lên từ trong đám người cùng đang tranh vai nữ chính:

“Đạo diễn, nữ chính Thương Nguyệt là nhân vật có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, hình như Triệu Hân Nhiên không hợp lắm thì phải!”

Một số người đồng tình: “Đúng vậy, dù diễn xuất của cô ấy rất tốt nhưng không phù hợp với hình tượng nhân vật!”

“Đúng vậy, mặc dù trông cô ấy cũng đẹp nhưng kém xa danh xưng mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành!”

Đạo diễn nghe những lời bàn tán này thì cũng do dự, cảm thán: “Quả thật ngoại hình hơi kém nhưng diễn xuất này…”

Nhìn thấy đạo diễn do dự, trên mặt Ngô Mạch Mạch lộ ra nụ cười đắc ý.

“Đạo diễn, nếu nhan sắc của nữ chính không bằng người khác, đến lúc đó cũng không ổn đâu.”

Không đợi cô ta tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, tôi đã bước tới, từ chối đạo diễn: “Đạo diễn, tôi vẫn muốn diễn vai A Ly này.”

Lúc này thì đạo diễn lại cuống lên: “Cô không cần quan tâm tới chuyện ngoại hình mình hợp hay không hợp đâu, thật ra không được thì chúng tôi có thể đổi kịch bản, mặc dù hơi phiền tí. Hơn nữa, tổ tạo hình của chúng tôi rất giỏi, đến lúc đó trang điểm lên kiểu gì cũng ăn ảnh.”

Tôi mỉm cười, chân thành nói với đạo diễn: “Cảm ơn đạo diễn đã cho tôi cơ hội này, nhưng không phải tôi tự ti về ngoại hình nên mới từ chối mà bởi vì tôi thật sự rất thích vai diễn A Ly này.”

“Hơn nữa, tôi tin trong mắt đạo diễn, tất cả vai diễn đều quan trọng như nhau, đúng không ạ?”

Đạo diễn cũng bật cười, gạt bỏ lo lắng, nói: “Đương nhiên rồi. Mỗi vai diễn đều là một phần không thể thiếu cấu thành bộ phim này.”

Đạo diễn đưa tay mời tôi: “Chào mừng cô tham gia đoàn làm phim Trảm Tiên.”

Sau đó, Ngô Mạch Mạch kéo tay tôi, xin lỗi: “Hân Nhiên, cậu biết tớ chờ cơ hội này bao lâu mà, hơn nữa cậu vẫn luôn khẳng định cậu rất thích vai diễn A Ly này, cậu sẽ không trách tớ chứ?”

Tôi gạt tay cô ta ra, nhưng giọng điệu vẫn bình thản không để bụng như trước giờ: “Đương nhiên, chúng ta là bạn thân mà.”

Ngô Mạch Mạch cười lớn gật đầu, nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý.

— QUẢNG CÁO —