Đã tròn một tháng kể từ khi Tôn Kỳ trở về phủ Hắc Tông.
Tin tức mộ cổ xuất hiện tại thành Hương Ba đã lan truyền đi khắp các thành xung quanh, trong đó có thành Thực Nguyệt.
Tại trên đường phố, chỗ quán ăn luôn râm ran đủ loại chuyện kể hỗn loạn và chuyện về mộ cổ xuất thế tại thành Hương Ba là không thể thiếu được.
Đối với nhiều kẻ thì đây chỉ là câu chuyện kể vui nhưng khi rơi vào kẻ hữu tâm thì khác.
Hôm nay phủ Hắc Tông có kẻ đến thăm.
Một vị trung niên tuổi tác có lẽ sấp xỉ Hắc Tông, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng toát ra vẻ quý khí, quần áo sang trọng chỉnh chu. Trên ngực áo có thêu hoa văn cầu kỳ, chính là hoa văn của luyện linh sư hội mới có.
Vị này chính là hội trưởng luyện linh sư hội My Trúc.
My Trúc đang ngồi tại phòng khách vị trí cho khách ngồi, thế nhưng ghế cho chủ nhà lại để không.
Tôn Kỳ thì đứng một bên hầu chuyện, không dám ngồi.
My Trúc không nhanh không chậm hỏi thăm:
“Hắc Tông sư tôn ngươi giờ này thế nào?”
Tôn Kỳ cúi đầu không dám nhìn thẳng từ từ trả lời:
“Sư tôn hiện tại không có trong phủ. Sư tôn nói là có chút việc bận bên ngoài.”
My Trúc gật đầu ừ nhẹ một tiếng rồi lại đạo:
“Ta nghe nói mộ cổ xuất thế gần thành Hương Ba, lúc đo hình như sư đồ ngươi cũng tại thành Hương Ba. Nói ta nghe một chút tình hình. Không nên nói dối!”
Tôn Kỳ trong lòng cảm thấy run sợ, quả nhiên chuyện gì đến cũng đến. Hắn lúc trước có chuẩn bị nhiều cách ứng phó nhưng đến bây giờ hắn biết chỉ có thể nói thật.
Vì vị hội trưởng này tu vi sâu không lường được, Tôn Kỳ không thể nhìn ra nhưng có thể khẳng định một điều vị này mạnh hơn Hắc Tông. Tôn Kỳ ở bên Hắc Tông lâu ngày nên quen thuộc khí tức Tạo Thể tam trọng của Hắc Tông.
Còn vị này không cố ý phóng thích khí tức nhưng lại cho Tôn Kỳ áp lực lớn hơn hẳn lúc ở gần Hắc Tông.
Tôn Kỳ thành thành thật thật kể lại mọi chuyện từ lúc mộ cổ xuất thế đến lúc Hợp Nhất cảnh xuất hiện khống chế toàn thành. Khi đề cập đến Hắc Tông thì Tôn Kỳ lại nói không rõ tung tích.
My Trúc nghe xong chuyện thì gật gù cũng không đưa ra ý kiến.
Sau đó My Trúc đạo:
“Hắc Tông dù sao cũng là trưởng lão danh dự của luyện linh sư hội thành Thực Nguyệt.”
“Ta là hội trưởng cũng cần biết thông tin của hắn. Ngươi cũng không cần quá đề phòng ta.”
“Ngươi là đệ tử của Hắc Tông, gọi ta một tiếng sư bá là được.”
Tôn Kỳ nhẹ gật đầu, tất nhiên hắn sẽ không thực sự mất cảnh giác với vị hội trưởng này.
Tôn Kỳ nghĩ nghĩ một chút lại nói:
“Bẩm sư bá. Trong lúc thoát ra khỏi lăng mộ, tiểu điệt sơ ý làm mất luyện linh sư hội phù hiệu, không biết sư bá có thể cấp lại cho tiểu điệt.”
Đây cũng là điểm lo lắng trong lòng Tôn Kỳ bấy lâu, không có phù hiệu luyện linh sư hội hắn giả dạng Tinh Niệm còn có sơ hở. Vả lại có phù hiệu luyện linh sư hội sẽ giúp hắn giảm phiền phức trong tương lai.
My Trúc nhẹ mỉm cười:
“Chuyện này không khó. Nhưng sao ngươi không đến chứng nhận danh hiệu luyện linh sư một lần nữa, sư bá cũng muốn xem sự tiến bộ của ngươi.”
Tôn Kỳ gật đầu xưng phải.
Tuy My Trúc một lời đơn giản nói ra nhưng Tôn Kỳ lại cảm thấy lo lắng.
Hắn chỉ nghĩ đơn giản là làm lại cái phù hiệu nhưng mà vị này lại muốn hắn luyện đan.
Nếu như là mấy ngày trước hắn chỉ sợ đã lo sốt vó, cũng may là hắn luyện đan đã có chút thành tựu có thể ứng phó.
Tôn Kỳ từ tốn nói:
“Sư điệt chờ sư tôn mấy ngày nữa, sau đó lại đi luyện linh sư hội.”
My Trúc gật đầu:
“Vậy cũng được.”
Sau đó My Trúc lại hỏi vài câu rồi ra về. Tôn Kỳ tiễn ra tận cửa.
My Trúc bước ra khỏi cửa bỗng quay đầu lại hỏi:
“Trong phủ sao chỉ có một mình tiểu điệt, không thấy hồn nô.”
Tôn Kỳ lúc này tưởng đã qua khỏi, nghe câu hỏi thì trong lòng run lên vội đáp:
“Sư tôn lúc đi đã mang hết hồn nô theo.”
My Trúc nghe vậy chỉ cười cười rồi quay đầu đi.
Với lão cáo già như My Trúc há không biết mang đi hết hồn nô là điều bất thường. Với những tin tức hắn có được từ luyện linh sư hội bên thành Hương Ba cùng cuộc trò chuyện này, hắn có thể khẳng định Hắc Tông đã chết.
Nhiều khả năng là chết tại trong mộ cổ.
Nhưng cho dù có biết Hắc Tông chết hắn cũng không cần điểm phá vì không có lợi gì cho hắn.
Khi nghe tin mộ cổ xuất hiện, hắn lập tức điều tra tin tức. Biết được Tinh Niệm có vào mộ cổ và đã trở về phủ, hắn lập tức đến đây dò xét xem có kiếm trác được gì.
Nhưng nghe có Hợp Nhất cảnh xuất hiện hắn liền từ bỏ tham niệm. Hợp Nhất cảnh là khái niệm gì? Há có thể có cá lọt lưới để cho hắn vớt chỗ tốt.
Còn lời của Tinh Niệm đúng hay sai hắn chỉ cần thoáng tra một chút là ra.
Nhìn bóng hình của My Trúc đi xa, Tôn Kỳ biết mình tạm qua ải này.
Tôn Kỳ cũng biết chuyện Hắc Tông chết đã lộ ra, sau đó tin này sẽ lan rộng chỉ sợ sẽ đưa tới một số kẻ tham niệm.
Tôn Kỳ lúc này cảm thấy cấp bách, hắn cần nhanh chóng nghĩ cách ứng đối.
Tôn Kỳ trở lại phủ, vùi đầu vào trong tu luyện.
….
Tại một góc hẻo lánh không ai chú ý, có mấy kẻ mặc áo đen chùm đầu thần bí đang nói chuyện với nhau.
“Đại ca có chắc chắn là Hắc Tông đã chết.”
“Ngươi sao có thể nghi ngờ phán đoán của đại ca!”
“Đại ca chỉ dựa vào chuyện mộ cổ xuất hiện cùng với chuyện sư đồ Hắc Tông đến thành Hương Ba khi trở về chỉ có một mình Tinh Niệm thì có thể nắm chắc chín phần Hắc Tông đã chết.”
“Mộ cổ xuất thế nghe nói chết không ít cường giả Tạo Thể cảnh. Vậy thì Hắc Tông chết cũng không lạ.”
“Nhưng lỡ vạn nhất Hắc Tông không chết thì sao? Dù sao hắn cũng là Tạo Thể cảnh cường giả, một ngón tay cũng đủ giết chúng ta.”
“Không sao ta có cách xác định”
“Đại ca mời nói.”
“Vào phủ Hắc Tông thăm dò nếu như còn hồn nô, chiến nô của Hắc Tông thì hắn chưa chết sau đó cũng không cần bàn nữa. Nếu như không có thì khẳng định hắn đã chết.”
“Nhưng trong phủ còn có đệ tử của Hắc Tông là Tinh Niệm.”
“Yên tâm! Ta đã thăm dò kỹ: Tinh Niệm tu vi khoảng Luyện Linh tứ trọng đến ngũ trọng, có một hồn nô đạt chuẩn chiến nô. Cả hai đều không khó đối phó.”
“Lão tam Luyện Linh tứ trọng đỉnh phong đi thăm dò là thích hợp nhất.”
“Nhớ! Không cần đứt dây động rừng. Mà luyện dược sư chiến lực không cao ngươi chỉ cần cẩn thận thì sẽ không có vấn đề gì.”
Sau đó âm thanh thì thầm tiếp tục, thỉnh thoảng lại có tiếng cười hắc hắc.
….
Đêm tối chìm sâu, không gian tĩnh lặng, gió nhẹ thổi, lá cây xào xạc.
Một bóng đen vút ẩn vút hiện, nhảy qua mái nhà tiến nhanh.
Bóng đen dừng lại tại trên một cành cây, nhìn phía đối diện. Là một căn biệt phủ yên tĩnh. Chính là phủ Hắc Tông.
Xem xét nửa canh giờ không thấy bất cứ động tĩnh nào trong phủ, bóng đen quyết định tiến vào trong xem xét. Chỉ cần xác định bên trong không có hồn nô, hắn có thể trở về.
Bóng đen vút một tiếng nhảy vào trong phủ, đứng tại trên cây tại hậu viện.
Cùng lúc cũng có hai bóng đen khác bay vụt vào trong phủ, một đứng trên bức tường, một đứng trên đỉnh biệt phủ.
Cả ba bóng đen liếc nhìn nhau, trong lòng tự nói: Quả nhiên là có kẻ suy đoán Hắc Tông có thể đã chết, tới đây trộm cướp. Tài sản của một vị Tạo Thể cảnh, ai mà có thể ngăn được dụ hoặc. Mà vị Tạo Thể cảnh này lại không có thế lực, chỉ có một đồ đệ yếu ớt. Đây là miếng bánh từ trời rơi xuống, ai cũng muốn gặm một góc.
Cả ba tu vi tương đương nhau: Luyện Linh tứ trọng.
Cả ba đều có chút kiêng dè đối phương nhưng cũng không nổi lên xung đột.
Cả ba tách ra ánh nhìn, tại yên một chỗ ngồi quan sát.
Lúc này có một bóng hình đi từ trong phòng ra hậu viện. Chính là Tôn Kỳ.
Trong tay Tôn Kỳ còn cầm lá thư miệng tự nói:
“Sư tôn nói đang trên đường trở về, hẳn là mất một hai ngày nữa.”
“Haizz không phải sư tôn nói chỉ đến thăm bạn cũ một chút thôi sao? Để ta về trước. Thật chán chết.”
Tôn Kỳ lẩm bẩm, lời nói không đầu đuôi.
Ba bóng đen lại nghe được rất rõ, trong lòng sợ chết khiếp. Hắc Tông chưa chết!
Có ý đồ ăn trộm phủ của một cường giả Tạo Thể cảnh nếu để hắn biết được thì có mười cái mạng cũng không đủ dùng. Cũng may là chưa thật sự hành động.
Bây giờ rút lui vẫn còn kịp.
Ba bóng đen không hẹn mà hợp cùng bay khỏi chỗ nấp trốn về các hướng khác nhau.
Đi được mười tức thời gian thì bỗng nhiên dừng lại. Có gì đó không ổn.
Đang giữa đêm tối sao lại cầm thư ra hậu viện đọc? Là cố ý.
Cố ý đọc cho bọn chúng nghe. Hắc Tông thực sự có chuyện.
Thằng nhóc này dám lừa gạt lão tử cần cho nó một bài học.
Cả ba bóng đen lập tức quay lại, thấy Tôn Kỳ vẫn đang ngồi lẩm bẩm về lá thư.
Cả ba cười khẩy, còn dám diễn kịch. Giải quyết tên này trước, sau đó ta tự chiếm tài sản của Hắc Tông làm của riêng.
Lòng tham nổi lên, quên đi kế hoạch ban đầu. Dù sao thì Hắc Tông khả năng đã chết mà trong phủ chỉ có một tên đồ đệ yếu ớt.
Dù cho tên đồ đệ này là Luyện Linh ngũ trọng đi chăng nữa bọn chúng cũng không sợ vì luyện linh sư chiến lực thường yếu hơn bình thường mà bọn chúng có ba lại là kẻ thường xuyên sinh tử chiến đấu. Cơ sở chiến thắng là hoàn toàn có.
Cả ba bóng đen từ các góc bay xuống, vây quanh Tôn Kỳ không có lối thoát.
Tôn Kỳ lộ vẻ sợ hãi.
Cả ba cũng không nói một lời, xuất ra hồn binh tấn công Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ lúc này sắc mặt nghiêm túc, trở tay bóp nát một nắm đan dược. Là Sương Độc Đan.
Một đám sương độc khuếch tán bao phủ cả bốn thân hình.
Tiếng keng keng vang lên. Hiển nhiên là hồn binh đâm trúng Tôn Kỳ nhưng bị áo giáp chặn lại.
Sương độc chui vào thất khiếu làm bọn hắn khó chịu vô cùng, lúc này bế ngũ quan cũng có chút chậm.
Tôn Kỳ trong sương độc lại không có vấn đề, hắn có hắc động thôn phệ độc. Tôn Kỳ nhanh chóng lui ra sương độc lẩn trốn mất.
Ba tên đạo chích dù trúng độc nhưng mà bọn chúng dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, rất nhanh dùng các loại ma pháp thần thông đánh tan sương độc.
Một tên tức giận chửi: “Không ngờ lại trúng kế của tên oắt con này! A! thật đau thật khó chịu.”
Gần đấy có một cái giếng nước, tên này lập tức chạy tới thấy một thùng nước đầy sẵn bên cạnh. Hắn không nghĩ ngợi lập tức dội lên thân, tẩy đi sương độc sau đó há miệng uống.
Rồi đột nhiên cứng ngắt ngã xuống.
Một tên khác đi tới chửi ngu ngốc. Hắn đến gần giếng dùng hồn lực cuốn lên nước rồi trút xuống thân thể tẩy sương độc.
Sau đó hắn cũng cứng ngắt ngã xuống, mắt mở to không thể tin được mình cũng trúng kế.
Một tên khác thấy thế thì cười khẩy: hai tên ngu ngốc. Tê Liệt Đan đã bị hoà vào tất cả chỗ đựng nước các ngươi dù chọn cái nào cũng bị trúng bẫy.
Hắn thì cảm thấy may mắn đã mang theo Giải Độc Đan không thì cũng dính bẫy như hai tên này.
Hắn cầm hồn binh xoẹt qua hai đường lấy tính mạng hai tên đạo chích. Thu nhặt chiến lợi phẩm.