Tôn Kỳ từ trong một góc khuất bước ra, thân mặc áo giáp, tay cầm trường thương, sắc mặt ngưng trọng.
Tên đạo chích liếm mép cười tà dị: đúng là một tên oắt con, nhìn sơ là biết không có kinh nghiệm chiến đấu. Tại không gian nhiều vật cản như hậu viện lại dùng trường thương, mặc trọng giáp sẽ khiến ngươi bị chậm động tác không thông.
Nói tóm lại dù chưa động thủ nhưng tên đạo chích đã nhìn thấy cả đống sơ hở trên thân Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hoành thương trước ngực chậm rãi nói:
“Thương này là Huyết Bức Nha Thương, dài đúng hai thước, thân thương dùng tinh kim tinh luyện, đầu thương là răng Huyết Bức có thể hút ma khí đối phương. Xin mời!”
Tên đạo chích cười khẩy, đúng là công tử trong nhà hoa đến lúc sắp chết rồi mà còn bày đặt giới thiệu.
Thôi được rồi! ta chơi với ngươi một chút dù sao ngươi cũng không thoát chết.
Tên đạo chích cầm một thanh kiếm mỏng ma khí cuồn cuộn, đưa lên gần miệng liếm liếm rồi nói:
“Đây là thanh Dực Ma Kiếm dài…”
Đúng lúc này Tôn Kỳ động, mũi thương xoay tròn thẳng đâm phía trước. Tên đạo chích bất ngờ chỉ có thể hoành kiếm đỡ trước ngực.
Mũi thương và thân kiếm chạm vào nhau phát ra hoả hoa, cả hai kịch liệt rung động.
Tôn Kỳ tiếp tục dùng sức đẩy thanh thương về phía trước.
Mũi thương dính chặt thân kiếm dán sát vào ngực tên đạo chích, đẩy hắn không ngưng lùi về phía sau.
Lùi được trăm bước thì thân thể đụng ầm vào bức tường phía sau.
Tôn Kỳ thấy thế thì dùng toàn bộ sức lực vào thân thương.
Tên đạo chích còn chưa kịp thở ra một hơi thì tiếng rắc rắc vang lên, sắc mặt hắn tái mét.
Thân kiếm cùng đầu thương vỡ vụn, thanh trường thương không có vật cản thì thẳng tiến lên đâm xuyên ngực tên đạo chích, lực đạo dư thừa lại xuyên vào cả bức tường.
Tên đạo chích bị cây thương cắm cố định vào tường, hắn lúc này đã sợ mất mật, miệng ú ớ xin tha.
Nhưng vào lúc này Tôn Kỳ nhảy lên, dồn hết linh lực vào nắm đấm. Một đấm từ trên cao giáng xuống đầu tên đạo chích.
Ầm một tiếng.
Đầu tên đạo chích vỡ nát, ma khí tán loạn hồn phi phách tán.
Cả quá trình diễn ra chỉ trong vài tức thời gian.
Tôn Kỳ ngồi bệt xuống đất, miệng thở hổn hển, tay chân run run. Hắn bị kiệt sức.
Hắn kiệt quệ không chỉ sức lực mà còn cả trí tuệ, tinh thần.
Nghĩ lại toàn bộ quá trình hắn cũng cảm thấy mình may mắn.
Cái bẫy thứ nhất là thư giả của Hắc Tông, bẫy thứ hai là sương độc, bẫy thứ ba là tê liệt. Liên hoàn ba bẫy đã vắt kiệt trí tuệ hắn mấy ngày nay.
Nhưng hắn không ngờ vẫn để lọt một tên, vậy nên hắn liền nghĩ cách ứng đối.
Hắn lảm nhảm về vũ khí để khiến đối phương bị cuốn theo mà mất cảnh giác chứ hắn thật sự cũng không biết cây thương đó là gì, sau đó đột nhiên ra tay. Một cú đấm cuối cùng là dùng hết linh khí của hắn tung ra.
Tôn Kỳ nắm lấy ma thạch ngồi khôi phục linh khí. Hắn nhớ lại từng chi tiết chiến đấu, tỉ mỉ suy tính, phân tích đúng sai thiệt hơn.
Hắn biết trong trận chiến đầu tiên này còn quá nhiều sơ hở, hắn còn có thể làm tốt hơn. Nhưng mà dù sao cũng đã chiến thắng.
Tôn Kỳ đứng dậy kiểm tra chiến lợi phẩm của ba tên đạo chích.
Mỗi tên có hơn trăm ma thạch, một món vũ khí, cùng một ít đan dược. Thật sự không nhiều.
Cái này cũng dễ hiểu dù sao đi trinh sát cần đồ gọn nhẹ linh hoạt.
Tôn Kỳ cũng không quá để ý, đưa hết vào kho cất giữ.
Tôn Kỳ về phòng, tĩnh tâm tu luyện.
Mấy ngày nay Tôn Kỳ cảm thấy nguy cơ nên hắn tận lực tăng cường tu vi. Dùng một đống đan dược và ma thạch, hắn cuối cùng cũng đến Luyện Linh nhị trọng đỉnh phong.
Đánh xong một trận đêm nay, hao phí tất cả tâm tư, sức lực. Tôn Kỳ cảm thấy có thể trùng kích cảnh giới tiếp theo.
Huyệt cần trùng kích tiếp theo là Thiên Đột nằm tại cuối cổ họng, giữa chỗ lõm trên bờ hai vai.
Buổi sáng hôm sau, Tôn Kỳ vươn vai đứng dậy, hít thật sâu một hơi. Hắn đã thành công thuận lợi đột phá Luyện Linh tam trọng.
Cảm giác thân thể tràn trề lực lượng, tinh thần thoải mái, hồn lực thêm mạnh mẽ dồi dào.
Tôn Kỳ ra sân tập, bỏ lại trong phòng là một đông phế thạch, lọ đan dược lăn lông lốc.
Tôn Kỳ tập quyền suất nửa canh giờ cho đến cạn kiệt linh khí tại huyệt Thiên Đột.
Tôn Kỳ cảm thấy hài lòng, miệng lẩm bẩm:
“Bây giờ nên thực hiện bước tiếp theo: Chứng nhận luyện đan sư.”
Tôn Kỳ biết sở dĩ đêm qua có kẻ dám vào phủ trộm cắp cũng vì không có Hắc Tông, cùng không có thế lực chống lưng.
Để giải quyết vấn đề này hắn chỉ có thể tìm chỗ dựa. Và lựa chọn tốt nhất chỉ có luyện linh sư hội.
Tôn Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tôn Kỳ lúc này đang đứng trước luyện linh sư hội, hắn thấy luyện linh sư hội hôm nay có chút náo nhiệt khác hẳn cảnh tượng yên tĩnh trang nghiêm trong ký ức của hắn.
Nhưng mà cái này không liên quan đến hắn nên hắn cũng không tận lực tìm hiểu vì sao.
Tôn Kỳ bước vào cửa thì có hai tên thị vệ chặn lại hỏi:
“Có chuyện gì?”
Thái độ có chút hống hách nhưng đây cũng là nhờ chỗ dựa cho phép. Ai đến luyện linh sư mà thái độ không thu liễm, cung kính ba phần chứ. Vậy nên bọn thị vệ cũng hưởng sái được vài phần tia vinh quanh.
Tất nhiên là bọn họ cũng biết chọn mặt mà hống hách.
Tôn Kỳ cũng không để ý thái độ bọn chúng, nhẹ nhàng nói:
“Chứng nhận luyện dược sư.”
Tên thị vệ nghe thế thì cười ha ha.
“Lại một tên muốn trèo cao nữa đây. Được! được! đi bên trái có quầy đăng ký.”
Tôn Kỳ nghe bọn họ nói thì có chút khó hiểu, nhưng cũng không quá để ý chỉ cần không bị làm khó dễ là được.
Tôn Kỳ bước tới bàn đăng ký.
Lão giả ngước nhìn Tôn Kỳ không đợi hắn lên tiếng thì nói:
“Tên? Muốn chứng nhận cái gì?”
“Tinh Niệm. Chứng nhận luyện đan sư nhất cấp.”
Lão giả ngồi ghi chép lại thông tin rồi đưa cho Tôn Kỳ một tấm thẻ ở trên có ghi số mười một. Lão giả đạo:
“Nộp một trăm ma thạch làm lệ phí.”
Tôn Kỳ giao ma thạch tiếp nhận thẻ ghi.
Tôn Kỳ bước vào khu vực chứng nhận luyện đan sư.
Tại khu vực chứng nhận lúc này ồn ào náo nhiệt, từng nhóm tụ tập trò chuyện vui vẻ. Trong đó có mấy nhóm nổi bật.
Tôn Kỳ thấy hội trưởng My Trúc đang tại trung tâm một nhóm các lão giả trò chuyện.
Tôn Kỳ nghĩ nghĩ, mình dù sao cũng lên chào hỏi một tiếng cho đủ cấp bậc lễ nghĩa.
Tôn Kỳ bước đến, My Trúc chỗ này cũng chú ý.
“Sư điệt chào sư bá.”
My Trúc cười gật đầu hỏi:
“Ngươi cũng đến chứng nhận luyện đan sư à?”
Tôn Kỳ gật đầu trả lời. Sau đó cả hai nói vài câu xã giao. My Trúc cũng để Tôn Kỳ đứng tại bên mình không cần chạy loạn.
Tôn Kỳ đứng đấy lặng yên chờ đợi, dù sao hắn cũng không có tư cách xen vào câu chuyện của mấy lão giả này.
Lúc này bên cạnh My Trúc có một tiểu ma linh ánh mắt láo liên dò xét xung quanh.
Thấy Tôn Kỳ đứng một mình nơi đó thì ngắm nghía, sau đó bĩu môi nói:
“Không đẹp trai mà cũng bày đặt tỏ vẻ lạnh lùng.”
Tôn Kỳ nghe lời này mà suýt té ngã, hắn nào muốn như thế nhưng mà Tinh Niệm tính cách lạnh lùng, hắn giả dạng Tinh Niệm nên phải giả cho giống.
Tôn Kỳ phân trần:
“Không phải lạnh lùng, chỉ là ta ít nói.”
Tiểu cô nương này liếc xéo như muốn cắt đôi kẻ khác.
“Ta nói ngươi sao! Ngươi giải thích làm chi!”
Tôn Kỳ cứng họng không nói nổi một lời, đành làm thinh giả như không biết. Không nói hắn thì có thể nói ai đây, ở đây ngoài hắn ra thì là mấy lão giả đang trò chuyện với My Trúc.
Tiểu cô nương thì cười khúc khích đắc ý.
Tôn Kỳ lúc này lại cảm thấy có nhiều ánh mắt không thiện ý nhìn hắn làm hắn cũng không hiểu vì sao.
Tôn Kỳ chú ý nghe ngóng tin tức xung quanh. Sau đó mới biết vì sao từ khi bước vào luyện linh hội hắn luôn thấy bất thường.
Hôm nay, hội trưởng My Trúc dẫn con gái là My Thanh Thanh đi chứng nhận luyện đan sư.
Nghe nói My Thanh Thanh được My Trúc vô cùng yêu quý, lại có thiên phú luyện đan cực cao. My Trúc đã tự nói My Thanh Thanh thiên phú luyện đan còn cao hơn hắn, có cơ hội tiến nhập luyện đan sư hội Hách Liên Khu.
Lời này vừa ra liền khiến nhiều kẻ rục rịch, vậy nên mới có nhiều thanh niên tài tuấn tới đây hôm nay làm luyện linh sư hội cũng đặc biệt náo nhiệt.
Có kẻ đến đây chỉ để xem My Thanh Thanh chứng nhận luyện đan sư sau đó tiến lên lấy lòng.
Có kẻ thì đến chứng nhận luyện đan sư muốn gây ấn tượng với My Thanh Thanh.
Vậy nên khi Tôn Kỳ tiến lên chào My Trúc thì nhiều kẻ đã nhìn hắn khinh bỉ.
Bây giờ ai cũng biết Hắc Tông đã chết. Tinh Niệm đây là muốn trèo cao bấu vào gấu áo My Trúc, mơ tưởng đến My Thanh Thanh.
Tôn Kỳ cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Một lúc sau lão giả ghi danh đưa tới một bản danh sách cho My Trúc.
My Trúc nhìn lướt qua sau đó đạo:
“Đã không ai đăng ký nữa vậy thì bắt đầu đi.”
Rất nhanh Tôn Kỳ được đưa tới chỗ bàn luyện đan của mình, trên đó có sẵn thảo dược, đan lô, mộc hoả…
My Trúc lúc này lớn tiếng:
“Tất cả có thể bắt đầu! thời gian là ba ngày. Luyện ba loại đan khác nhau. Tuỳ theo chất lượng đan mà chứng nhận.”
Tôn Kỳ bắt tay vào luyện đan. Ba loại đan hắn chọn là: Trích Hồn đan, Lực Hồn đan, Thể Hồn đan giống như Tinh Niệm đã từng chọn.
Trên khán đài lúc này xôn xao bàn tán.
“Nghe nói My tiểu thư thiên phú luyện đan trác tuyệt. Mới hai mươi tuổi đã luyện thành đan dược nhị hoàn.”
“Đúng vậy My tiểu thư mới là đan sư nhất cấp đã luyện thành đan dược nhị hoàn. Lần này là muốn chứng nhận luyện đan sư nhị cấp.”
“Nếu thành công thì có thể xem là thiên tài luyện đan đệ nhất năm trăm năm nay thành Thực Nguyệt. ”
“Thiên tài như vậy ai có thể sánh bằng.”
“Nghe nói Lưu Hiền con trai Lưu Kiên trưởng lão thiên phú cũng cực cao. Năm mươi tuổi đã là luyện đan sư nhị cấp.”
“Còn có Dương Tùng con trai Dương Hiên trưởng lão thiên phú nghe nói không kém My tiểu thư.”
……
Bên trên thì vẫn xôn xao bàn luận, còn bên dưới thì vẫn chăm chú luyện đan.