Tôn Kỳ và Dạ Tuyết truyền tống gây ra dao động không gian, cổ mãng lập tức chú ý. Con mồi biến mất trong tầm mắt, cổ mãng đùng đùng nổi giận, mắt đảo bốn phương tám hướng truy tìm nhưng mà không có phát hiện.
Cổ mãng há miệng phun ra khí độc một vòng tròn.
Tôn Kỳ và Dạ Tuyết hiện thân đã bị vây trong khí độc, nhất thời không để ý như bình thường hô hấp, hít phải khí độc.
Tôn Kỳ phản ứng nhanh lập tức phong tỏa các lỗ khí trên cơ thể, vận chuyển thần lực ép khí độc ra bên ngoài.
Dạ Tuyết thiếu kinh nghiệm, phản ứng chậm hơn một chút, hít phải một lượng không nhỏ khí độc mới kịp phong bế khí quan. Nàng lập tức lấy ra một kiện bảo vật hình dù. Cây dù treo trên đầu rủ xuống tinh quang bảo vệ nàng khỏi khí độc.
Tôn Kỳ nhìn mà tái mặt, quát lớn:
“Ngu ngốc!”
Dạ Tuyết không hiểu vì sao mình bị mắng, còn đang chuyển bị mắng lại thì đúng lúc này con cổ mãng quay đầu chú ý tới chỗ bọn họ. Thì ra do thần lực dao động của cây dù bị cổ mãng bắt được.
Tôn Kỳ lập tức nắm lấy tay Dạ Tuyết bỏ chạy, lúc này không còn minh văn dịch chuyển chỉ có thể chạy bộ, hắn muốn lợi dụng cây cối, địa hình để tránh tầm mắt của cổ mãng.
Vì sao hắn không tách ra tự bỏ chạy?
Như vậy xác suất bị cổ mãng đuổi theo là 50%. Nếu cổ mãng đuổi theo Dạ Tuyết thì còn tốt nhưng nếu đuổi theo hắn thì xui rồi!
50% tỉ lệ không lớn không nhỏ, với nhiều người có thể thử. Nhưng mà hắn không muốn thử, hắn có lựa chọn tốt hơn, kéo theo Dạ Tuyết lợi dụng bảo vật của nàng, lúc cần thiết có thể dùng nàng như là đệm lưng.
Dạ Tuyết là con gái cưng của Băng Tuyết Nữ Thần, hắn tin tưởng Băng Tuyết Nữ Thần sẽ để lại cái gì đó trên người Dạ Tuyết, lúc nguy cấp có thể tự động hộ chủ.
“Có cái gì bảo vật mau lấy ra dùng.” Tôn Kỳ hét lớn.
Dạ Tuyết không vui, định ra lệnh cho nàng sao? Tôn Kỳ nét mặt tối sầm, đến lúc này còn so đo tính toán nữa.
“Nhanh đi! cổ mãng sắp đuổi kịp rồi.”
“Buông tay! ta tự biết chạy.”
“Hừ! ngươi thân thể yếu ớt chạy được mấy bước! tiết kiệm thần lực để vận dụng bảo vật đi, chuyện chạy cứ để ta.”
Tôn Kỳ vừa nói thân thể hắn vang lên những tiếng như chuông đồng, làn da xuất hiện hoàng kim hoa văn, năm vòng Chuyển Luân hiện lên, đây là dấu hiệu của Chuyển Luân ngũ trọng.
Dạ Tuyết nhìn mà hơi bất ngờ, so với Chuyển Luân nhị trọng nàng đúng là thân thể mạnh hơn, nhưng nếu chỉ có Chuyển Luân ngũ trọng làm sao là đối thủ của 15 tinh nhị chuyển như nàng. Xem ra trước đó là hắn che giấu thực lực.
Ngay lúc này, cổ mãng đã trườn tới gần, tốc độ cực nhanh. Tôn Kỳ giật mạnh tay Dạ Tuyết, kéo nàng đặt trên lưng, khiến nàng thoáng chốc bối rối.
“Nhanh dùng bảo vật! tốc độ của ta không bằng nó.”
Dạ Tuyết liên tục bị hối thúc khiến cho nàng suy nghĩ bị cuốn theo lời hắn, nàng lấy ra bảo vật chuẩn bị ứng chiến. Tôn Kỳ mỉm cười trong lòng, đây là một tiểu thuật đánh vào tâm lý đối phương, lúc nào cũng hiệu quả với những con nai ngơ ngác.
Nàng lấy ra một viên băng châu ném ra sau lưng. Băng châu hấp thu hơi nước tạo nên một bức tường băng vững chắc. Oanh! tường băng bị cổ mãng xô đổ, không một chút tác dụng.
Dạ Tuyết liên tục tung ra các loại bảo vật nhưng đều không thể ngăn cản cổ mãng ngược lại càng làm cổ mãng tức giận. Xem ra bảo vật mà Băng Tuyết Nữ Thần đưa tiễn cho nàng chỉ để đối phó với Yêu thú cấp 5 trở xuống, đưa cho nàng bảo vật cấp cao hơn nàng cũng không vận dụng được.
Cổ mãng há miệng rít lên, âm ba chấn động cuốn Tôn Kỳ và Dạ Tuyết văng lên cao.
Bộp, bộp… cả hai như sung rụng rơi mạnh xuống đất, dù vậy Tôn Kỳ vẫn nắm chặt tay Dạ Tuyết không buông. Đệm lưng của ta a, không thể buông tay.
Dạ Tuyết rên lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy máu. Tôn Kỳ cũng bị đau không nhẹ, nhưng hắn lý trí hơn, bây giờ không phải là lúc kêu rên. Hắn bật dậy, kéo Dạ Tuyết lên lưng, tiếp tục cõng chạy đi.
Nhưng bầu trời chợt tối sầm, bọn họ ngước đầu nhìn, là một cái đuôi khổng lồ đang quất xuống. Bọn họ sắc mặt trắng bệch, lần này thì nguy rồi.
Ngay lúc này, Tôn Kỳ thấy phía trước có một cái khe nứt. Không nghĩ nhiều, hắn vội nhảy xuống. Cùng lúc, cái đuôi đập xuống.
Oanh, oanh, oanh…
Tôn Kỳ bị chấn lực đánh cho choáng váng. Ầm! bọn họ đập người vào vách đá. Tôn Kỳ há miệng phun máu, hắn vội vàng xoay người, lấy Dạ Tuyết ra làm đệm lưng. Giữ nàng tới bây giờ cũng vì giây phút này.
Ầm! bọn họ đập vào một tảng đá nhô ra khỏi vách, Dạ Tuyết gánh hết chín phần lực đập.
A! nàng kêu lên một tiếng, biết mình bị Tôn Kỳ lừa. Trong lúc nguy cấp, nàng vẫn đủ thông minh để nhận ra tình huống. Nàng vội xoay trở, kéo hắn làm đệm lưng cho mình. Nhưng mà nào có dễ dàng, lúc này không kịp vận dụng thần lực, chỉ có thể dùng thể thuật. So thể thuật, Tôn Kỳ có thể làm sư phụ cho nàng. Nàng muốn tách ra khỏi hắn cũng không được.
Ầm, ầm, ầm… mấy lần va đập đều là Dạ Tuyết chịu, Tôn Kỳ nhếch mép cười đê tiện. Dạ Tuyết nghiến răng không làm gì được. Nàng thật là ủy khuất a! ngày bình thường là nữ thần cao cao tại thượng, mọi người cung phụng, muốn uống một ly nước cũng có tên tình nguyện lấy cho nàng, bước đi cũng có tên cởi áo trải đường không để nàng bẩn gót chân.
Vậy mà hôm nay cái tên khốn này… thật là quá độc ác!
Nàng vô cùng tức giận, từ bỏ tranh chấp, dự định liều mạng, nàng há miệng cắn phập vào vai hắn.
Á! Tôn Kỳ kêu lên một tiếng. Ngươi là cẩu sao? cắn đau như vậy!
Ầm! mỗi lần va đập, Dạ Tuyết lại cắn mạnh hơn, nàng muốn chuyển hết đau đớn vào hàm răng, cắn hắn thật đau! Ta bị thương, ngươi cũng không được yên!
Hai bọn họ ôm nhau lăn lộn không ai chịu thua ai.
Bộp! cả hai rơi xuống đáy khe nứt, ngất đi.
Bên trên, cổ mãng nhấc đuôi, kiểm tra tình hình con mồi. Đúng lúc này trên trời cao, một con cự điểu sà xuống chộp lấy cổ mãng. Cổ mãng quằn quại quấn lấy cự điểu. Hai con Yêu thú đánh nhau, cây cối đổ rạp, đại địa bị phá tan tác.
Đất đá, cây cối lấp lại thâm cốc, chỉ còn vài tia nắng hiếm hoi chiếu xuống được, Tôn Kỳ và Dạ Tuyết đều nằm im bất động.
Thời gian chầm chậm trôi, trong bóng tối vô tận, cơn đau nhức truyền tới, nàng từ từ mở ra đôi mắt phượng. Trước mắt nàng không gian tối om, một lúc sau nàng mới có thể thích ứng, nhìn được lờ mờ cảnh vật.
“Tỉnh rồi à?” đúng lúc này có tiếng hỏi.
Dạ Tuyết nghiêng đầu, chính là cái tên khốn kiếp kia, hắn còn sống. Cũng phải thôi! lúc rơi xuống hắn toàn lấy nàng làm đệm lưng. Nhìn thấy hắn là nàng giận không chịu nổi.
Dạ Tuyết bùng nổ thần khí, nhưng mà chợt phát hiện thần khí trống không.
“Chuyện này là sao?” nàng tự hỏi.
Lúc này nàng nhớ lại, từ lúc vận dụng Lạc Thiên Sơn tới các bảo vật đã hao rỗng thần khí của nàng. Nàng nhìn Tôn Kỳ ánh mắt hung ác, tên này trước đó hối thúc nàng dùng bảo vật, phải chăng chính là vì vậy.
Không sao! nàng còn có minh văn chứa thần khí.
Dạ Tuyết lấy từ trong túi gấm ra một tấm minh văn. Khởi động, vô hiệu! nàng quên mất nàng đã không còn thần khí, không thể khởi động minh văn.
Không sao! để nàng vật chuyển công pháp, trích ra một chút thần khí.
Tại ngoại giới, ngoài lục đảo trùng thiên là không có thần khí, cũng không có cách nào tinh luyện ngoại khí thành thần khí. Bởi vậy Thần tộc ra ngoài thường mang theo minh văn chứa thần khí.
Nếu gặp trường hợp khẩn cấp không dùng được minh văn chứa thần khí như Dạ Tuyết lúc này thì có thể thiêu đốt cơ thể lấy ra một ít thần khí.
Dạ Tuyết chống tay ngồi dậy nhưng… “ối!” nàng kêu lên một tiếng, khuỵu xuống, nàng toàn thân đau đớn, hai ống chân bị gãy, xương sườn cũng gãy mất mấy cái, trật xương bả vai trái và một đống to to nhỏ nhỏ các vết thương khác.
Nàng lúc này chẳng thể nào nhúc nhích nổi, chỗ nào cũng là vết thương, thở thôi cũng thấy đau.
Khóe mắt nàng chực chờ chảy nước mắt, nàng chưa bao giờ phải chịu thương thế nghiêm trọng như thế này. Thật đau! thật đau a!
Tất cả đều là tại hắn. Không được, nàng phải kiên cường!
Kẻ thù còn đang ở trước mắt nàng. Không được để cho hắn thấy nàng khóc.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi!” Tôn Kỳ cười hắc hắc nói.
Dạ Tuyết hừ lạnh, không muốn trả lời. Bây giờ cần nhất là khôi phục thần lực, chỉ cần có một chút thần khí nàng đảm bảo cho hắn đẹp mặt.
Dạ Tuyết bắt đầu thiêu đốt, một chút thần khí được sinh ra, nàng nhanh chóng vận chuyển thần khí. Nhưng chợt có một luồng khí đen cuốn lấy thần khí.
Có tiếng xèo, xèo… phát ra, thần khí bị tiêu hủy. Dạ Tuyết ngạc nhiên, đây là thế nào?
Nàng tiếp tục thử thêm lần nữa, vẫn là bị cái khí đen kia tiêu hủy sạch sẽ. Nàng không hiểu vì sao?
“Là độc của con cổ mãng kia.” Tôn Kỳ lúc này trả lời. “Thần khí là quang minh chính khí, có tác dụng thanh tẩy uế khí, độc khí. Nhưng do thần khí quá ít ngược lại bị độc khí tiêu hủy, cái này cũng giống như nước có thể dập lửa nhưng lửa cũng có thể nấu nước.”
Dạ Tuyết nghe thì hiểu ngay, sau đó lại hừ lạnh:
“Sao ngươi không nói sớm?”
“Ta vì sao phải nói sớm, ta còn đang mong ngươi tiêu hao nhiều hơn đây này.” Tôn Kỳ vừa nói vừa cười lớn nhưng hắn ngay lập tức ngậm miệng, nội tạng bị động, đau a!
Tôn Kỳ lúc đó bị té cũng thương không nhẹ, gãy một tay một chân, nội tạng bị thương, trúng độc cổ mãng nhưng nhẹ hơn Dạ Tuyết do hắn kịp bế khí.
Hắn lúc này đang ngồi tựa vào vách đá, tay và chân được bó nẹp cố định xương gãy. Nói chung khả năng ứng biến và thích nghi của hắn tốt hơn Dạ Tuyết rất nhiều.
“Ngươi bây giờ cũng bị thương giống ta, làm cái gì mà cười đắc ý.” Dạ Tuyết hừ lạnh nói.
“Ngươi sai rồi! ta bị thương nhẹ hơn ngươi, trúng độc cũng nhẹ hơn ngươi. Cơ thể chúng ta sẽ tự động loại bỏ độc chất. Thời gian hồi phục của ta sẽ nhanh hơn ngươi.” Tôn Kỳ cười đáp.
Dạ Tuyết nghiến răng chỉ có thể phát ra hai chữ: Đê tiện!
Nàng không muốn tranh cãi với hắn nữa, nàng chỉ muốn nằm im dưỡng thương. Tôn Kỳ nhìn nàng cười cười, cũng không tiếp tục gây chuyện.
Bọn họ đang để cơ thể tự chữa trị, tự loại bỏ độc chất.