Nhân Tổ

Chương 627: Cưỡng Hôn Nữ Thần





Ba ngày qua đi.

Do không thể vận dụng thần lực nên bọn họ không thể dùng đồ trong túi, không thể kích hoạt cấp cứu ở thẻ định danh, xem ra chỉ có thể tận dụng những vật xung quanh.
Dạ Tuyết hoàn toàn bất lực trước hoàn cảnh, nàng chỉ biết nằm đấy chờ khôi phục.

Tôn Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, trường hợp này hắn quen thuộc, thậm chí còn thảm hơn nhiều.
Việc đầu tiên cần làm trong trường hợp này là kiếm nguồn nước.
Nơi đây nguyên thủy rất có thể là một hang nước ngầm, trải qua địa biến trở thành thâm cốc, sau đó gặp cổ mãng phá hoại càng bị che lấp, chỉ có ánh sáng lúc 12 giờ trưa mới le lói chiếu vào được một chút.

Không khí ẩm cao, nóng bức khó chịu.

Rất ít sinh vật.
Tôn Kỳ chống gậy đi men theo vách hang, hắn tìm được một dải rêu ẩm bám trong khe đá.

Tôn Kỳ vui mừng, rêu này có thể cho hắn một chút nước.
Hắn lấy cành cây cậy mảng rêu ra, được một nhúm nhỏ.

Hắn nắm chặt nhúm rêu, ngửa cổ há miệng.

Tong, tong, tong được ba giọt nước.

Tôn Kỳ chép miệng, không tệ! tiếp tục.
Hắn cứ thế đục đục đẽo đẽo, nước uống cũng đủ thấm bụng.
Tiếp theo hắn tìm các loại cành cây, vật liệu.

Trước đó cổ mãng cùng cự điểu đánh nhau rơi xuống đây không ít đồ.
Tôn Kỳ xếp đá tạo thành bậc, sau đó lại dùng cành cây đan thành một cái ổ lớn, giúp hắn tránh được côn trùng, rắn rết và mặt đất ẩm.
Tôn Kỳ cả ngày hì hục lết tới lết lui.

Dạ Tuyết đôi khi sẽ mở mắt tò mò nhìn hắn, tên này thật biết náo chuyện, bị thương rồi cũng không chịu ngồi yên, tiết kiệm một chút sức lực không phải tốt hơn sao.
Cả hai bọn hắn đều không nói chuyện, nhìn nhau với sự khinh thường, giống như đều muốn nói: ngu ngốc!.
Phốc! Tôn Kỳ bàn tay chụp xuống mặt đất, từ từ hé tay, mỉm cười, bữa ăn đầu tiên của hắn đây rồi, đó là một con dế cơm.


Hắn tung tay, con dế bay vào miệng, hắn nhai rôm rốp, nét mặt thỏa mãn như được thưởng thức sơn hào hải vị.

Ực! Tôn Kỳ nuốt xuống bụng, rồi tiếp tục tìm kiếm.
Nơi đây sinh vật có thể sống được phần lớn là côn trùng, bò sát, không có chim thú lớn.

Hắn phải tận dụng ăn tất cả những thứ kiếm được.
Ngày từng ngày trôi qua, Tôn Kỳ tích cực kiếm thức ăn nước uống còn Dạ Tuyết nằm chờ tự khỏi.
Đúng là cơ thể Thần tộc có thể tự chữa lành nhưng mà cũng cần năng lượng bổ sung, Dạ Tuyết không ăn không uống không thần khí, ngược lại càng khiến cơ thể thêm gánh nặng, buộc phải ưu tiên năng lượng cho các cơ quan bắt buộc như tim, não, da… làm cho việc tự chữa trì trệ, cơ thể ngày càng mệt mỏi.
Không thể trách Dạ Tuyết ngu ngốc vì nàng chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, cũng không ai nói cho nàng biết phải làm sao nếu gặp trường hợp này.
Tôn Kỳ biết nhưng hắn không nói, hắn mặc kệ nàng.

Hắn còn ước nàng chết sớm sớm một chút.
Nếu như Dạ Tuyết chết, thẻ định danh sẽ tự động kích hoạt một cơ chế đặc biệt báo động về tổng bộ.

Thần tộc sẽ tìm đến, lúc đó không phải hắn được cứu rồi sao?!
Hắn không dám tự động tay chân với Dạ Tuyết vì nghe nói thủ đoạn điều tra của Pháp Gia rất lợi hại, vẫn là nên để nàng chết một cách tự nhiên tốt, hắn sẽ không bị nghi ngờ.
Hắn chỉ cần đơn giản giải thích là hắn và nàng cùng đồng hành gặp phải Yêu thú cấp cao, cả hai bị đánh xuống dưới cốc.

Dạ Tuyết chết đói, hắn thoi thóp duy trì được đến lúc này.

Kế hoạch hoàn hảo! cứ như vậy đi.
Quả nhiên Dạ Tuyết vừa đói vừa khát, môi khô, da dẻ nứt nẻ, hốc mắt hõm xuống, mà đây mới chỉ là ngày thứ bảy mà thôi.

Thần tộc sức chống chịu cho dù tốt hơn Nhân tộc rất nhiều cũng không thể kéo dài mãi.

Tôn Kỳ nhờ ăn côn trùng và uống nước rong rêu mà vẫn cầm cự tốt, thậm chí còn hồi phục được một ít.

Hắn ngồi gần đó như con kền kền nhìn con thỏ hấp hối, lâu lâu lại nở nụ cười nham hiểm, hàm răng vốn trắng sáng nay sỉ màu, còn nguyên sợi rêu dính kẽ răng nhìn rất bẩn và tiện.
Qua ngày thứ 12, Dạ Tuyết yếu không lật người nổi, miệng thở thều thào, hắn có thể nghe rõ từng tiếng thở của nàng.

Tôn Kỳ ngồi bên cạnh không ngừng lẩm bẩm: “Chết đi, chết đi...”
Dạ Tuyết nhìn hắn càng thêm căm ghét.

Hắn lại càng cười tươi.
Đến ngày thứ 20, Dạ Tuyết đã cực độ suy yếu đến nỗi không nhích nổi ngón tay.

Vết thương không khỏi ngược lại càng thêm trầm trọng, độc chất càng ngấm vào sâu.

Tính mạng nàng như mành chỉ treo chuông.
Khi đến gần cái chết, ngược lại giúp nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nàng tự hỏi: hắn vì sao bỏ mặc nàng? muốn nàng chết? vậy vì sao không tự ra tay cho nhanh, còn chờ tới bây giờ làm gì?
Nàng cuối cùng cũng ngộ ra, hắn muốn nàng chết để báo động về Thần tộc, hắn không muốn ra tay vì sợ điều tra.
Nắm được cốt lõi, Dạ Tuyết thều thào:
“Nước… cho ta nước...”
Tôn Kỳ ngồi gần đó, nghe tiếng nàng thì hơi ngạc nhiên, có phải hắn nghe lầm không?
“Nước… nước...”
Tôn Kỳ bước lại gần, ghé tai hỏi:
“Ngươi vừa nói chuyện đấy ư?”
“Nước...” Dạ Tuyết cố gắng hết sức phát ra âm thanh.
“Nước! thì ra là muốn uống nước.” Tôn Kỳ nghe được, nhưng hắn nhún vai, bĩu môi: “Kệ ngươi chứ!”
Hắn đứng dậy bước đi.
Dạ Tuyết gồng hết sức, vội vàng nói:
“Ta… cắn lưỡi… tự tử… Pháp Gia… mẹ ta… ngươi chết...”
Dạ Tuyết nói không đầu không đuôi nhưng hắn hiểu.

Nàng đây là dùng tính mạng uy hiếp hắn.

Nếu hắn không cứu nàng, nàng sẽ cắn lưỡi tự vẫn, lúc đó Pháp Gia nghiệm thi chắc chắn hắn sẽ không tránh khỏi nghi ngờ.
Lại thêm mẹ nàng là Băng Tuyết Nữ Thần, rất thương nàng, tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hắn cũng sẽ phải chết.
Tôn Kỳ nghe xong mà tức giận, con ếch gần chết còn nhảy ra khỏi nồi, sao ngươi không đường hoàng chết đi? còn kéo theo ta làm gì.
Hắn hai tay đặt lên cổ nàng muốn bóp chết nàng.

Dạ Tuyết ánh mắt kiên nghị, sắc bén nhìn thẳng hắn như muốn thách thức: ngươi dám không?!

Tôn Kỳ nghiến răng gầm gừ, một lúc sau cũng phải từ từ buông tay, dọa không được nàng ta a!
Hắn chịu thua, không thể không cứu.
“Được rồi! nằm đấy đi, ta đi lấy nước.”
Tôn Kỳ bỏ đi, Dạ Tuyết cười, môi nàng cứng đờ không nhếch lên được nhưng ánh mắt nàng đúng là có ý cười.
Nàng thắng! trận thắng đầu tiên từ khi gặp hắn.
Dạ Tuyết thỏa mãn, nằm chờ đợi.
Một lúc sau, Tôn Kỳ trở lại, giơ lên nắm rêu nói:
“Há miệng ra!”
Dạ Tuyết khó khăn, chậm chậm hé môi.
Tong, tong, tong… Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm, nhỏ xuống ba giọt nước.

Một rơi xuống má, hai rơi trên môi, chưa kịp nuốt đã thấm mất.
“Ối! xin lỗi, là do ngươi mở miệng quá chậm, không thể trách ta a.”
Tôn Kỳ cố tình trêu ngươi.
“Tên… khốn...” Dạ Tuyết thều thào.
Tôn Kỳ ghé tai.
“Ngươi nói cái gì? Cám ơn sao? không cần! ta vẫn luôn như vậy rộng lượng.” Hắn cười hắc hắc.
Dạ Tuyết đôi mắt huyết hồng vì tức giận:
“Ta...!chết!”
Nàng bắt đầu thiêu đốt sinh lực, há miệng muốn cắn lưỡi.

Nàng muốn nói cho hắn biết: nàng có thể cắn lưỡi, nàng có thể thiêu đốt sinh mệnh, đừng cho rằng nàng không có sức lực để tự tử.
“Đừng, đừng, đừng...” Tôn Kỳ thấy vậy vội ngăn lại, hắn thật sợ nàng chết.

“Ta lấy nước cho ngươi là được chứ gì.

Đừng có nghĩ quẩn mà tự tử.”
Dạ Tuyết lúc này mới chịu thôi.
“Nước… nhiều nước...” nàng nắm lấy cơ hội ra điều kiện.
“Được rồi, được rồi… nhiều nước...” Tôn Kỳ chỉ có thể đồng ý.

Hắn sau đó bỏ đi tìm rêu.
Lần này hắn đi khá lâu.

Trở lại, hắn đưa nắm rêu lên trên miệng nàng ra hiệu mở miệng.
Dạ Tuyết hé miệng, hắn bất ngờ cúi xuống khóa chặt môi nàng, nhả nước vào trong.
Dạ Tuyết trợn mắt, tròng mắt long sòng sọc, ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là: giết hắn! Nhưng mà không còn sức lực.
Nước chảy vào miệng, thấm mát bờ môi.

Ực! nàng không khống chế được cơ thể tự động nuốt xuống, mặc dù tâm trí nàng không cho phép.
Được uống nước, Dạ Tuyết sắc mặt đã khá hơn.

Tôn Kỳ ngẩng đầu, lau nước nơi khóe miệng.
“Ngươi… giết ngươi… phải giết ngươi...” Dạ Tuyết ánh mắt tràn đầy sát ý.
Tôn Kỳ không coi lời này ra gì, thản nhiên nói.
“Không phải làm theo yêu cầu của ngươi muốn uống nhiều nước sao? ở đây không có vật chứa, ta chỉ có dùng miệng của mình.

Ta thế nhưng rất vất vả a!”
“Vô… sỉ!”
“Được a! xem ra ngươi đã khỏe rồi.

Vậy thì không cần ta nữa.” Tôn Kỳ nhún vai.
Như muốn trêu tức thêm nàng, Tôn Kỳ nhe hàm răng vàng ố, cậy cậy răng kéo ra một sợi rêu, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại ném vào miệng ăn tiếp.
Dạ Tuyết nhìn mà muốn ói hết nước vừa uống, tưởng tượng chính cái miệng này vừa đút nước cho nàng.

Phải bình tĩnh lắm nàng mới không ói ra.
Dạ Tuyết hừ lạnh, không nói nữa, đứng dưới mái hiên chỉ có thể cúi đầu.

Nàng tự hứa với lòng mình: nhất định phải giết hắn! nhất định phải giết hắn.
Đến ngày thứ ba, Tôn Kỳ lại muốn đút nước, Dạ Tuyết nổi giận:
“Ta tự uống được! không cần ngươi...!trực tiếp...”
Nói xong mà nàng cũng không khỏi đỏ mặt khi nhớ tới cảnh tượng đó.
Tôn Kỳ làm ra vẻ mặt ủy khuất.
“Tên đệ tiện này, đã chiếm tiện nghi còn làm bộ đáng thương.” Dạ Tuyết mắng to trong lòng.
Năm ngày nữa trôi qua.
Cạch, cạch…

Dạ Tuyết bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, nàng mở mắt, hỏi:
“Ngươi đang làm cái gì?”
“Đánh lửa.” Tôn Kỳ trả lời.
Tôn Kỳ cầm một viên đá, cố định một viên đá giữa khe nứt, bên cạnh là một nắm bùi nhùi rêu khô.

Hắn ra sức đánh.

Hắn lúc này vẫn còn bị thương chỉ có thể dùng một tay.
Hỏa hoa vương vãi trên nắm bùi nhùi, chợt có làn khói mỏng bốc lên, Tôn Kỳ vui mừng cầm lên thổi, ngọn lửa tỏa sáng khắp hang động.
Dạ Tuyết mượn nhờ ánh lửa muốn nhìn ra diện mạo thật của Tôn Kỳ để biết sau này còn trả thù.

Nhưng mà khiến nàng thất vọng rồi, hắn vẫn đeo mặt nạ.
“Hừ! ngươi lúc nào cũng đeo mặt nạ sao?” Dạ Tuyết bực nhọc nói.
“Hắc, hắc… cởi ra sợ ngươi sẽ mê luyến.” Tôn Kỳ cười đùa.
“Xấu quá sợ người khác biết mặt thì có!” Dạ Tuyết phản kích.

Tôn Kỳ cười cười không có nói nữa.
Dạ Tuyết nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý.
Một lúc sau, Dạ Tuyết chợt ngửi thấy mùi thơm, nàng mở đôi mắt, không nhớ mình đã bao lâu không được ăn, uống nước có thể kéo dài mạng sống nhưng muốn khỏe thì vẫn phải ăn.

Nàng thấy được bên đống lửa, Tôn Kỳ đang nướng một que xiên.
“Ngươi đang làm cái gì đó?” Dạ Tuyết hỏi.
“Nướng thịt.” Tôn Kỳ vừa nói vừa giơ lên que xiên với hai con bọ cạp cháy đen thui.
Dạ Tuyết sợ ra mặt.
“Khiếp! thứ này ngươi cũng có thể ăn.”
“Có gì không được! bọ cạp thế nhưng rất giàu chất dinh dưỡng.”
“Thật kinh tởm! có cho điểm ta cũng không ăn những thứ như rắn, rết, bọ cạp… nhìn thôi cũng đã muốn ói rồi.”
Tôn Kỳ lắc đầu cười không thèm tranh luận, cắn lấy con bọ cạp, miệng nhai rộp rộp không ngừng khen ngon, còn nói vị giống như là tôm Đông Hải.
Ngày hôm sau, Tôn Kỳ lại tiếp tục nướng thịt, nhưng lại nướng khuất tầm mắt nàng.
“Ngươi lại làm cái gì?” Dạ Tuyết đang ngủ bị mùi thơm đánh thức, cố ngoái đầu nhìn.

Khốn kiếp, tên đê tiện này nướng đồ sau lưng nàng, khiến nàng không thể nhìn thấy gì.
“Còn phải hỏi, tất nhiên là nướng thịt.” Tôn Kỳ cười thản nhiên đáp, cùng với đó là tiếng chóp chép nhai.
Nghe thấy là thịt, Dạ Tuyết nước miếng tự nhiên ứa ra, bụng sôi cồn cào.
“Cho ta ăn nữa.”
“Không được, ta chỉ tìm được một chút thức ăn không thể cho ngươi.”
“Không cho! ta sẽ cắn lưỡi tự tử cho ngươi xem.”
“Được, được, được… đừng hở chút đòi cắn lưỡi, ta cho ngươi ăn là được chứ gì.” Tôn Kỳ cười khổ, lại bị uy hiếp rồi!
Tôn Kỳ không tình nguyện chút nào cầm miếng thịt tới chỗ Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết nhìn miếng thịt hỏi:
“Đây là thịt gì?”
“Thịt gà.”
“Thịt gà? sao lại dài dài cong cong thế này?”
“Bà cô ơi! là cổ gà được không?”
“Ta muốn ăn đùi gà.”
“Không có! ta ăn hết rồi chỉ còn lại mỗi cổ gà, có ăn hay không?”
Dạ Tuyết ngoài mặt không tình nguyện nhưng bụng nàng đã réo cồn cào, nàng chỉ có thể chấp nhận, để hắn đút ăn.
“Thịt gà này không giống? hình như vị hơi lạ, hơi tanh.” nàng nhíu mày nghi ngờ.
“Tất nhiên rồi! đây là gà rừng nướng, làm sao có thể so với thịt gà nuôi tại Phàm giới được chế biến tỉ mỉ.”
Dạ Tuyết nghe vậy thì không thắc mắc nữa, nàng cũng đói bụng lắm rồi không để ý được nhiều nữa.
Tôn Kỳ nhếch mép cười thầm trong bụng, ở đây lấy đâu ra thịt gà chứ! bên đống lửa chính là một bộ da rắn.

Ăn đi, ăn đi! sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết thịt ngươi ăn là thịt rắn, đảm bảo ngươi sợ chết khiếp!
Dám uy hiếp ta!? những người uy hiếp ta đều sẽ không được sống yên.