Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 54: Thế giới thứ ba



Phiên ngoại      Tàu hỏa dừng lại.     Tiếu Lang vốn đang dựa vào ghế nằm lim dim, đoàn tàu đột nhiên ngừng lăn bánh khiến cơn buồn ngủ của hắn bay vọt lên chín tầng mây.

Hắn ngồi dậy nhìn thử, mặc dù bây giờ đã là ban ngày nhưng những người khác đều đang nằm ngủ cả. Tối hôm qua bạn cùng phòng hắn chơi game suốt đêm, bây giờ mệt đến mức ngay cả tàu dừng rồi cũng vẫn chưa tỉnh. 

Toa giường nằm này đã đầy, dọc đường có rất ít người lên tàu, hơn nữa đây là trạm dừng nhỏ nên cũng chẳng có mấy người đi xuống.

Tiếu Lang nằm vào chỗ cũ, chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng không biết tại sao hắn lại đột nhiên cảm thấy ai đó đang đứng bên cạnh mình, độ tồn tại mạnh mẽ kia đang xâm nhập vào lãnh địa cá nhân của hắn.

Tiếu Lang mở mắt ra, hơi sững sờ, quả thật là có người tới, song khoảng cách giữa đối phương và hắn không gần như trong tưởng tượng.

Người nọ đứng trên hành lang, tuổi tác không chênh lệch quá nhiều so với hắn, làn da trắng, tóc mái hơi dài.

Cậu mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần bò, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra. Nhìn chung trông cậu rất đẹp, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy cậu khá âm u.

Khi ánh mắt của cậu rơi trên người Tiếu Lang, hắn vô thức ngồi thẳng lưng: “À, cậu để đồ lên trên đi.”

“Ừm.” Thanh niên gật đầu. Hành lý mà cậu mang theo rất đơn giản, chỉ có một chiếc ba lô to.

Sau khi đặt hành lý lên giá, thanh niên bèn nhìn xung quanh, hai chỗ gần đường đi đều đã có người, cậu khẽ nhíu mày, trông có vẻ rất phiền não.

Tiếu Lang cười, mở miệng nói: “Cậu ngồi trên giường của tôi này.”

“Cảm ơn cậu.”

Dù sao hiện tại cũng không ngủ được, Tiếu Lang vốn là người có tính tình cởi mở, tuổi tác của đối phương cũng tầm tầm mình, nói chuyện càng thoải mái hơn.

“Xin chào, tôi tên là Tiếu Lang.”

“Đỗ Yến.”

Tiếu Lang cảm thấy khuôn mặt của Đỗ Yến chắc là vẻ mặt tối tăm hận đời thịnh hành ngày nay, giọng nói cũng lạnh lùng, chỉ có điều cậu không từ chối tiếp xúc với người khác, hỏi gì đáp nấy.

Hai người trò chuyện có vẻ khá hợp ý, Tiếu Lang rất nhanh đã biết được điểm đến của Đỗ Yến, đó chính là quê của hắn, cùng đường với bọn họ.

“Khéo quá, thành phố Thuận Bình là quê tôi đấy.” Tiếu Lang chỉ vào mấy cái giường nằm khác, “Bọn nó đều là bạn đại học của tôi, nghe thấy phong cảnh nhà tôi rất đẹp nên mới rủ nhau đến chơi.”

“Tôi cũng biết tin đó cho nên mới đến để vẽ kí họa.” Đỗ Yến cười đáp.

Tiếu Lang nhận ra, cho dù Đỗ Yến có cười rộ lên thì khí chất trên người vẫn chẳng ấm áp thêm chút nào.

Thực sự là một người vô cùng đặc biệt, Tiếu Lang nghĩ vậy rồi mở miệng hỏi: “Cậu là hoạ sĩ à?”

Đỗ Yến lắc đầu: “Không hẳn, bây giờ tôi vẫn còn đang học.”

Bình thường Tiếu Lang rất cởi mở, nhân duyên cực kỳ tốt, nhưng trên thực tế hắn không thường xuyên phải vắt óc để trò chuyện với một người xa lạ như thế này.

Tính cách Đỗ Yến còn hơi u ám, ngoại trừ hỏi gì đáp nấy ra thì rất ít khi chủ động nhắc tới chuyện nào khác.

Thật ra Tiếu Lang không thích ở chung với những người hướng nội, đồng thời cũng sẽ không chủ động tiếp cận ai đó có tính tương tự. Thế nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay hắn lại rất muốn tìm hiểu về Đỗ Yến.

Khi Tiếu Lang đang mải nghĩ xem nên trò chuyện với đối phương về vấn đề gì thì người ngủ ở giường giữa, song song với giường hắn bắt đầu cử động, đối phương chính là cậu đàn em hồi học cấp ba của hắn.

Mặc dù ban nãy Tiếu Lang đã cố nhỏ giọng nói chuyện với Đỗ Yến, nhưng toa giường nằm vào buổi sáng cũng rất ồn ào, dễ quấy rầy giấc ngủ của người khác.

Tiếu Lang vẫn lịch sự lên tiếng: “Xin lỗi nhé Điền Lạc, có phải đã đánh thức em rồi không?”

Điền Lạc vừa mới tỉnh ngủ, mơ màng dụi mắt rồi trả lời: “Không phải đâu, em ngủ đủ rồi, tự mình tỉnh thôi anh.”

Nói xong Điền Lạc leo xuống giường, ngồi đối diện Tiếu Lang.

Có lẽ là quá say giấc, cho nên bây giờ Điền Lạc mới phát hiện sự tồn tại của Đỗ Yến. Cậu ta kinh ngạc hỏi: “Đàn anh ơi, đây là bạn anh à?”

Tiếu Lang cười, bắt đầu giới thiệu: “Cậu ấy tên là Đỗ Yến, bọn anh cũng vừa mới quen thôi, rất có duyên, đều muốn tới Thuận Bình cả.”

Nói xong hắn liền quay sang Đỗ Yến: “Đây là Điền Lạc, từ cấp ba đến đại học đều là đàn em của tôi, cũng là người ở Thuận Bình.”

Nghe Tiếu Lang giới thiệu, Đỗ Yến chợt sững sờ. Lúc cậu thấy Tiếu Lang gọi Điền Lạc còn tưởng chỉ là đồng âm.

Điền Lạc luôn học chung trường với Tiếu Lang từ cấp ba đến nay đúng là nhân vật trong phim kia rồi. 

Nhưng Điền Lạc rõ ràng là nữ mà! Suốt thời gian qua đều thầm mến Tiếu Lang, về sau còn thi vào cùng trường đại học với hắn nữa. Tuy từ đầu tới đuôi cô nàng chỉ thầm mến nhưng cũng vẫn được coi là nữ chính duy nhất. 

Tại sao Điền Lạc trước mặt cậu đây lại là nam? Nội dung về sau của bộ phim có rất nhiều chỗ cần người thầm mến Tiếu Lang xuất hiện, thúc đẩy nội dung đấy.

Hiện tại Điền Lạc đã biến thành cậu đàn em, vậy phần nội dung mà cậu ta phải gánh nên xử lý thế nào? Đỗ Yến nhíu mày, trong lòng có chút nôn nóng, dù sao vừa mới vào mộng đã bắt đầu xảy ra dị biến cũng không hay ho gì cho cam.

Áp suất thấp trên người Đỗ Yến bị Tiếu Lang phát hiện, hắn thân thiết hỏi: “Có phải cậu mệt rồi không, hay là cậu cứ nằm lên giường của tôi một chút đi, giường trên chật lắm, không thoải mái đâu.”

Điền Lạc ngồi đối diện trợn mắt, cậu ta nhanh chóng cúi đầu, sợ Tiếu Lang nhìn thấy. Những gì Tiếu Lang vừa nói quả thật đã khiến Điền Lạc quá đỗi kinh ngạc, khác hoàn toàn so với hiểu biết của cậu ta về hắn.

Tiếu Lang hiền lành, thân thiện và nhiệt tình, nhưng hắn có một thói quen kì lạ đó là rất ghét người khác chạm vào đồ vật của mình.

Cho dù giường nằm trên tàu hỏa cũng chỉ tạm thời thuộc về Tiếu Lang mà thôi, song hắn cũng không đồng ý để cho người khác ngủ.

Cho nên vừa nãy Điền Lạc mới trực tiếp ngồi đối diện hắn mà không phải ngồi trên giường hắn. Nếu đối phương đã không thích thì cậu ta nhất định sẽ không làm.

Đỗ Yến lắc đầu: “Không sao, tôi tới phòng vệ sinh một chút.”

Sau khi Đỗ Yến rời đi, Điền Lạc nhỏ giọng nói: “Đàn anh, em nể anh nhất đó, có thể nói chuyện hợp rơ với cái anh kia như vậy.”

Tiếu Lang lại đáp: “Đỗ Yến rất dễ ở chung.”

Điền Lạc cảm thấy thật vi diệu, cậu ta chà xát cánh tay, bảo: “Nhưng chẳng biết tại sao, anh ta vừa liếc mắt nhìn em một cái thôi mà em đã nổi hết cả da gà lên rồi, trông anh ta cứ lờ đờ như người chết ấy.”

Tiếu Lang cau mày, ngữ khí nghiêm túc hẳn lên: “Đừng có nói xấu sau lưng người khác như thế, không hay đâu.”

Điền Lạc ngượng ngùng ngậm miệng, đúng lúc đó Đỗ Yến quay về, cậu ta cũng chỉ có thể ngẩng đầu lộ ra nụ cười thân thiện.

Chốc lát sau, bạn cùng phòng của Tiếu Lang cũng lục tục tỉnh dậy. Một phòng trong toa có sáu giường, ngoại trừ Ngụy Tử Triết ở cùng bạn gái tại phòng riêng bên cạnh ra thì những người khác đều có mặt ở đây.

Hiện tại đã tỉnh ngủ, mấy người quen biết với nhau đương nhiên sẽ cùng tập trung lại tán gẫu. Lúc này người ở gần cửa sổ bước ra ngoài, Đỗ Yến rất tự giác rời khỏi giường nằm của Tiếu Lang.

Đỗ Yến ngồi xuống, nhìn đám bạn tốt sống cùng trong một kí túc xá kia đang cãi nhau ầm ĩ. Cậu nghiêng đầu quan sát cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghĩ đây hẳn là khúc nhạc dạo nhẹ nhàng khi mở đầu bộ phim.

Thật ra trong bộ phim này, Tiếu Lang là một nhân vật bi kịch. Khi các sự kiện kì bí xảy ra, hắn Không chỉ sợ hãi mà còn phải tận mắt chứng kiến cái chết thảm khốc của bạn bè, tạo thành tương phản rõ rệt với cảnh tượng ấm áp trước đó.

Ngoài ra, lúc bọn họ phát hiện nguồn gốc của tất cả sự việc thực chất đều có liên quan đến Tiếu Lang, tính người tàn nhẫn cứ thế bại lộ.

Ngoại trừ ma quỷ, bộ phim này còn phơi bày phần ác độc của mỗi con người, đương nhiên nó có thể trở thành nguồn gốc ác mộng của Thiệu Lăng Hằng, đồng thời mùi vị còn rất đặc thù và mãnh liệt.

Bên này Đỗ Yến mải nghĩ đến nội dung phim, bên kia Tiếu Lang trông có vẻ như đang nói chuyện với bạn cùng phòng, trên thực tế ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc về phía người ngồi bên cửa sổ.

Đường cong trên sườn mặt Đỗ Yến trông rất đẹp mắt, cả người thoạt nhìn không hề ăn khớp với sự náo nhiệt ở toa xe.

Tiếu Lang đột nhiên nảy sinh ham muốn tìm tòi nghiên cứu, hắn luôn cảm thấy Đỗ Yến không chỉ đơn giản là một sinh viên thích hội họa.

Cậu còn che giấu nhiều chuyện khác nữa.

Có lẽ là do ánh mắt Tiếu Lang đã hấp dẫn sự chú ý của Lương Phi, tính cậu ta vốn rất dễ hòa đồng, cũng không cảm thấy Đỗ Yến khó gần.

Cậu ta cao giọng hỏi: “Đỗ Yến, cậu định tới Thuận Bình chơi à?”

Nói như vậy nghe có vẻ hơi bất lịch sự, vừa rồi Tiếu Lang cũng không hề nhắc đến mục đích tới Thuận Bình của Đỗ Yến cho bọn họ biết. Song cậu cũng không bận tâm, trả lời: “Thấy người ta nói phong cảnh ở Thuận Bình rất đẹp, lại có khá nhiều kiến trúc cổ cho nên tôi muốn tới để vẽ kí họa.”

Lương Phi nổi lên hứng thú, còn đòi xem tác phẩm của Đỗ Yến. Tiếu Lang trừng mắt nhìn cậu ta mấy lần nhưng cậu ta vẫn không phát hiện.

Đỗ Yến cũng không để ý, cậu đứng lên lấy tập tranh phác họa từ trong ba lô ra, đưa cho bọn họ.

Cả đám sinh viên ngành kỹ thuật chụm đầu vào xem, tấm tắc kêu lạ quá. Phong cách vẽ tranh của Đỗ Yến không phải tả thực thuần túy mà là theo chiều hướng thần bí ma quái hơn.

“Ái chà chà, người anh em, tranh của cậu feeling~ thật đấy.” Lương Phi giơ ngón cái với Đỗ Yến.

Đỗ Yến cười đáp: “Nghe nói kiến trúc ở Thuận Bình có nét rất riêng, cho nên tôi muốn đi xem để tìm cảm hứng.”

Tiếu Lang nghe thấy vậy, bèn thuận theo đề tài này, tiếp tục nói: “Xem ra người giới thiệu cho cậu hiểu rất rõ về Thuận Bình. Nơi đó tồn tại trước thời nha Tần, giao thông không quá thuận lợi, công nghiệp vẫn chưa phát triển, hiện nay ở trong thành phố vẫn còn lưu lại một số kiến trúc cổ xưa.”

Đỗ Yến nói: “Ừm, tôi rất muốn thấy được khung cảnh giao thoa giữa kiến trúc cổ đại và hiện đại ấy.”

Tiếu Lang lại hỏi: “Vậy cậu đã có kế hoạch gì chưa, tới nơi sẽ có bạn đón cậu à?”

Đỗ Yến lắc đầu: “Tôi định tự mình đi thăm thú đó đây, không có bạn bè nào cả, cũng không lên kế hoạch gì đặc biệt.”

Ánh mắt Tiếu Lang sáng quắc: “Vậy cậu cứ đi cùng chúng tôi là được. Tuy Thuận Bình nhỏ, thế nhưng có một số nơi nếu không có dân bản xứ dẫn đi thì cậu sẽ chẳng tìm được đâu.”

Nói xong, trong lòng Tiếu Lang lại có chút thấp thỏm. Biểu hiện của Đỗ Yến cho thấy cậu không phải là người hòa đồng cho lắm, hắn đưa ra lời đề nghị này ắt hẳn sẽ bị từ chối.     Không ngờ Đỗ Yến lại gật đầu, đáp: “Thế thì phải làm phiền các cậu rồi.”set pass, sẽ cập nhật sau.