Thế mà lại đồng ý ư? Bấy giờ, trái tim vọt đến cổ họng của Tiếu Lang mới yên bình trở về chỗ cũ.
Hắn sờ mũi, nói bằng giọng đùa giỡn: “Cậu không biết đấy chứ, vừa rồi tôi còn lo lắng hơn cả khi tỏ tình đấy, chỉ sợ cậu sẽ từ chối tôi.”
Đỗ Yến lại nghĩ Tiếu Lang vì muốn mình yên tâm nên mới khách sáo như vậy, cậu đáp: “Tôi tới Thuận Bình vốn là để vẽ kí họa. Nếu có người địa phương như các cậu dẫn đi thì tôi cảm ơn còn không kịp, sao từ chối được?”
Lương Phi bên cạnh lại bắt lệch trọng điểm, cậu ta chớp mắt, trêu chọc Tiếu Lang: “Ai u, nam thần Tiếu Lang nổi danh toàn trường của chúng ta thế mà lại có lịch sử đen tối là bị cự tuyệt cơ đấy.”
Tiếu Lang còn chưa kịp mở miệng, Điền Lạc đã xua tay: “Đàn anh đang nói đùa thôi ạ. Hồi cấp ba cũng chỉ có người khác theo đuổi anh ấy còn anh ấy luôn giữ khoảng cách với các nữ sinh khác, xưa nay chưa từng nghe thấy tin đồn tỏ tình hay yêu sớm gì cả.”
Ngụy Tử Triết cảm khái: “Chẳng biết kiểu nữ sinh nào mới có thể khiến cho mày rung động nhỉ? Ánh mắt cũng cao quá rồi đó Tiếu Lang.”
Bạn gái của y, Chu Điềm nói thêm: “Đúng thế, cô bạn cùng phòng tên Viện Hoa của em đã chủ động như vậy rồi, thế mà ngay cả một bữa cơm anh cũng không chịu đi ăn cùng.”
Người trẻ tuổi khi nói đến chuyện liên quan đến con gái hay về vấn đề tình cảm sẽ vô cùng nhiệt tình, rất khó kiểm soát.
Khi cả đám đang đùa giỡn, kêu Tiếu Lang liệt kê tiêu chuẩn kén vợ, ánh mắt Tiếu Lang lại không được tự nhiên mà lướt về phía Đỗ Yến đang ngồi bên cửa sổ.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên ý nghĩ: nếu người nọ là nữ thì hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của hắn.
Nhưng đáng tiếc, Đỗ Yến lại là nam.
***
Tàu hỏa xình xịch chạy về phía trước, chớp mắt đã tới sáng sớm ngày hôm sau, chưa đầy hai tiếng nữa là đến thành phố Thuận Bình.
Sau khi mọi người đánh răng rửa mặt xong liền ngồi trên giường tán gẫu, chờ tàu hỏa đến trạm.
Trải qua gần một ngày ở chung, Đỗ Yến và đám bạn của Tiếu Lang đã thân thiết hơn, thỉnh thoảng cũng xen vào đôi lời lúc bọn họ trò chuyện.
Đang tán gẫu hăng say, toa xe đột nhiên chìm vào bóng tối.
Chu Điềm có hơi nhát gan, ngạc nhiên hét ầm lên, nắm lấy tay Ngụy Tử Triết.
Giọng nói của Tiếu Lang vang lên: “Không sao, đi vào đường hầm thôi mà.”
Hóa ra là vậy! Đèn ở toa xe chẳng hiểu sao lại chưa kịp bật, ước chừng mười giây sau mới bắt đầu sáng.
Tiếu Lang đã trên ngồi tàu hỏa này vô số lần, cực kỳ quen thuộc với tình huống xung quanh. Hắn giải thích: “Địa thế Thuận Bình rất đặc biệt, bốn bề đều là núi cho nên mới có nhiều đường hầm.”
“Giống như lòng chảo(*) sao?” Đỗ Yến hỏi.
(*Lòng chảo: Vùngđất trũng thấp, rộng lớn, thường có núi bao quanh)
Tiếu Lang gật đầu: “Gần vậy. Do đó chúng ta sẽ phải đi qua hết đường hầm này đến đường hầm khác, đèn vẫn sẽ luôn sáng, không tắt đâu.”
Quả nhiên trong suốt chặng đường còn lại, dường như toàn bộ đoàn tàu đều đi xuyên qua các đường hầm.
Điều này làm cho bạn cùng phòng lớn lên tại vùng đồng bằng từ nhỏ của Tiếu Lang phải tấm tắc tò mò.
Tiếu Lang cười đáp: “Đường hầm này vẫn còn ngắn lắm, gần đến nơi còn có một đường hầm cực dài, tàu hỏa phải chạy trong đó ít nhất hai mươi phút.”
Điền Lạc mở miệng nói: “Đàn anh đã biết chuyện đường hầm kia bị sạt lở sau trận mưa như trút nước chưa?”
Tiếu Lang gật đầu: “Anh nghe ba kể rồi. Chỉ có điều khi đó không có đoàn tàu nào chạy qua cho nên không có thương vong, gần đây đã bắt đầu thông đường như cũ.”
Chu Điềm có chút lo lắng, giọng nói run run: “Vậy đường hầm đó có nguy hiểm gì không ạ?”
Ngụy Tử Triết cười cô nàng, bị đập cho một trận mới nghiêm túc lại: “Em nghĩ nhiều rồi, tuy mới bị sạt lở xong nhưng đường hầm mới an toàn lắm. Các ban ngành liên quan sợ xảy ra chuyện lần nữa nên đã dùng vật liệu tốt nhất để gia cố, đừng lo.”
Đỗ Yến nghe thấy vậy, khẽ rũ mắt nhìn bóng tối không tên bên ngoài cửa sổ. Đường hầm dài mà bọn họ đang nhắc tới kia chính là khởi nguồn của tất cả bi kịch.
Thuận Bình là một thành phố cổ có lịch sử lâu đời, tồn tại trước cả thời nhà Tần,. Ngoài ra vì địa thế mà còn từng là vùng tranh chấp quân sự.
Đường hầm đó xuyên qua núi Vạn Nhân.
Thời xưa, núi Vạn Nhân là bãi tha ma. Lúc trước, khi Thuận Bình xảy ra chiến sự, toàn bộ người dân trong thành phố đều bị giết hại, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông.
Thi thể chồng chất bị vứt lên ngọn núi này, trên thực tế tên của nó phải là núi Vạn Thi mới đúng, nhưng sau khi dựng nước, vì cái này tên quá không may mắn nên mới đổi thành núi Vạn Nhân như hiện tại.
Vụ sạt lở lúc trước đã phá hủy trận pháp do cao nhân bố trí để trấn áp oán khí không hề tiêu tán trên núi Vạn Nhân. Ngoài ra Tiếu Lang còn có mệnh cách đặc thù, thời điểm hắn ngồi tàu hỏa đi qua nơi này liền cộng hưởng với tầng tầng lớp lớp oán khí ấy. Cuối cùng mới khiến hắn và bạn của hắn lọt vào một thành phố Thuận Bình khác.
Đỗ Yến muốn giết chết Tiếu Lang cũng không phải chỉ để sắm vai nhân vật phản diện.
Những người này nhất định sẽ rơi vào thành phố Thuận Bình khác kia, hơn nữa toàn bộ oan hồn ở Thuận Bình cũng sẽ không cho phép Tiếu Lang rời khỏi đó. Kết cục hoàn mỹ nhất mà Đỗ Yến có thể triển khai chính là để Tiếu Lang chết trong tay cậu, các bạn của hắn có thể chạy thoát.
Đỗ Yến ngẩng đầu nhìn ba lô mình để trên kệ hành lý. Trong đó cũng không chứa dụng cụ vẽ tranh như Tiếu Lang đã suy đoán, mà là đủ loại bùa chu sa.
Đúng thế, Đỗ Yến chính là đệ tử của một phái thiên sư bí ẩn, lần này xuống núi để rèn luyện, chẳng phải người đam mê hội họa gì hết.
Song sư môn của cậu cũng không chính thống mà lại dùng tà khí ngự quỷ.
Kế hoạch của Đỗ Yến vô cùng đơn giản, mượn địa hình Thuận Bình và mệnh cách đặc thù của Tiếu Lang để luyện chế hắn thành quỷ vương. Sau đó nhân vật phản diện là cậu đấy sẽ bị quỷ vương phản phệ.
Quỷ vương thành hình có lý trí có ký ức, sở hữu năng lực ra lệnh cho vạn quỷ. Lúc đó Tiếu Lang chỉ cần phất tay một cái là có thể phá hủy thành phố Thuận Bình khác kia, chấm dứt cơn ác mộng.
Cuối cùng tàu hỏa đã đi tới đường hầm dài, bạn bè của Tiếu Lang dần quen với chuỗi đường hầm không dứt này, cho nên cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn.
Đỗ Yến vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, hiện tại tàu hỏa đã đi trong đường hầm hơn hai mươi phút rồi.
Cậu liếc mắt sang phía đám sinh viên đại học vẫn đang ngồi tán gẫu kia, chưa ai phát hiện ra bất thường cả.
Tiếu Lang chú ý tới tầm mắt của Đỗ Yến, hắn đứng dậy, cầm chai nước đưa cho cậu.
Hắn mở miệng hỏi: “Tôi thấy cậu ở đây một mình rất buồn chán, tới chơi game cùng bọn nó nhé?”
Đỗ Yến lắc đầu: “Không sao, tôi thích thế mà.”
Tiếu Lang gặp khó nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ.
Hắn nhìn khung cảnh đen kịt ngoài cửa sổ, bắt đầu luyên thuyên: “Cậu có thấy đường hầm này hơi dài không?”
Đỗ Yến chưa có ý định tạo thành khủng hoảng vào lúc này: “Có. Nhưng chẳng phải cậu từng nói nơi này có rất nhiều dãy núi, đi qua đường hầm lâu một chút cũng bình thường còn gì.”
Tiếu Lang ngồi đối diện Đỗ Yến, hắn nở nụ cười, hỏi: “Đỗ Yến, cậu có sợ ma không?”
Đỗ Yến ngẩn người, đáp: “Không, cậu hỏi cái này để làm gì?”
Tiếu Lang trả lời: “Tại tôi vừa nhớ tới vài chuyện liên quan đến đường hầm này. Nghe đâu lúc thi công xây dựng đã gặp không ít sự cố, cuối cùng phải mời cao nhân tới thi pháp mới có thể thuận lợi khai thông.”
Điền Lạc nghe thấy đối thoại của hai người họ, tràn đầy phấn khởi nói: “Đúng đó đúng đó, khi ấy em được một chú ở trong đội thi công kể lại, kinh khủng lắm.”
Hứng thú của mọi người đều đã bị khơi mào, ngay cả Chu Điềm nhát gan cũng vừa ôm chặt cánh tay Ngụy Tử Triết vừa lộ ra biểu cảm hóng hớt.
Được mọi người động viện như thế, Điền Lạc bắt đầu kể lại những tin đồn ma quái đó cho bọn họ.
Gì mà trong lúc thi công. đột nhiên phát hiện bóng người đung đưa phía trên đường hầm, gì mà rõ ràng đang khoan hầm, bỗng dưng bị ai đó vỗ vai.
Đỗ Yến không cảm thấy hứng thú cho lắm, cậu đứng lên hoạt động gân cốt trước cửa sổ.
Tiếu Lang nhìn bóng lưng gầy gò của cậu, không hiểu tại sao lại đứng dậy.
Tiếu Lang vừa đi tới phía sau Đỗ Yến, tàu hỏa đột nhiên rung lắc dữ dội. Đỗ Yến nhất thời đứng không vững, bước lùi xuống, vừa vặn va phải lồng ngực Tiếu Lang.
Hắn vô thức vươn tay đỡ lấy cậu, vừa khéo chạm vào eo Đỗ Yến. Tiếu Lang cảm nhận được vòng eo thon gầy mạnh mẽ của cậu, xem ra Đỗ Yến không hề yếu ớt như vẻ bề ngoài.
Sau khi Đỗ Yến đã đứng vững, bèn quay đầu nói với Tiếu Lang: “Cảm ơn.”
Tàu hỏa dừng lại đột ngột.
“Các hành khách thân mến, bây giờ tàu sẽ tạm thời ngừng…”
Tiếng phát thanh trên xe vang lên khiến hành khách cảm thấy yên tâm hơn.
Tạm thời sao? Đỗ Yến quay đầu, nhìn ra cửa sổ xe.
Mới vừa rồi bên ngoài còn không có thứ gì, ấy vậy mà bây giờ lại xuất hiện những khuôn mặt mục nát, vặn vẹo, bàn tay trắng bệch chằng chịt in lên cửa sổ.
Mặc dù hình dáng khuôn mặt không trọn vẹn, vẻ mặt nhăn nhó, song Đỗ Yến cũng có thể nhìn thấy cảm xúc tham lam và khát vọng trong mắt chúng.
Đỗ Yến nương theo tầm mắt của chúng nhìn sang, vừa vặn nhằm thẳng vào Tiếu Lang.
Sự thèm khát ấy tập trung trên người hắn.
Tiếu Lang vốn đang nhìn Đỗ Yến, lại đúng lúc đối mặt với cậu. Hắn chỉ cảm thấy Đỗ Yến nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ quái, hàm chứa ý cười khó tả.
Hắn cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, không có gì bất ổn cả. Tiếu Lang đi tới, ngạc nhiên hỏi: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Hắn đứng ở chỗ Đỗ Yến, bên ngoài vẫn đen như mực, chẳng trông thấy chi.
“Tôi cảm thấy bóng tối rất thú vị.” Đỗ Yến ý vị thâm trường, đáp.
“Là sao?”
Đỗ Yến gật đầu: “Khi thị lực của cậu bị cản trở, đôi mắt mất đi tác dụng thì óc tưởng tượng sẽ bắt đầu giương buồm khởi hành. Cậu có thể phác họa ra một thế giới hoàn toàn khác biệt trong bóng tối và cả những cư dân sinh sống tại đó.”
Đỗ Yến cong đầu ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên mặt kính. Khuôn mặt đang dí sát cửa như bị thứ gì đó bắn trúng, hóa thành tro trong chớp mắt.
“Thật đúng là cay mắt.”
Tiếu Lang không hiểu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Khoảng cách giữa sinh viên ngành kỹ thuật bọn tôi và sinh viên nghệ thuật như cậu quá lớn.”