Cả người Tư Hạo Lam trực tiếp ngã xuống. Kha Lâm ôm lấy y, cảm giác cái eo nhỏ trong tay mềm mại như rắn nước, liếm khóe môi y, nói: “Đây không phải giống hệt trước kia sao?”
Tư Hạo Lam: “…”
Tình thoại nghiêm túc của Kha Lâm còn đáng sợ hơn chương trình của quản lý viên. Thất lễ thất lễ.
Tư Hạo Lam phát hiện bản thân thực sự suy nghĩ quá nhiều. Đối mặt với Kha Lâm cho dù không có chương trình đó y vẫn đỏ mặt, run chân như thường. Vì thế y dứt khoát phóng túng chính mình, nhào vào lòng Kha Lâm, nói: “Giống, lúc nào cũng giống.”
Kể từ ngày y sinh ra, quản lý viên và hệ thống nghĩ mọi biện pháp nhằm diệt trừ y, thiết lập thêm các loại chương trình phụ lên người y, nhưng vẫn y trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi.
Trước kia không, tương lai càng không.
Kha Lâm cảm nhận được tâm tình khó nói thành lời của người trong lòng, xem như y đang làm nũng, lặng lẽ vòng tay qua eo y, nhẹ giọng nói: “Lam Lam, sinh nhật vui vẻ.”
Mặc dù là sinh nhật ảo, nhưng Tư Hạo Lam cũng bằng lòng.
Y vùi trong lòng Kha Lâm, không muốn đứng dậy, lúc lâu sau mới có phản ứng, vội vàng nhìn chân của Kha Lâm, hỏi: “Chân có đau không, đứng có mệt không?”
Kha Lâm tùy ý để y đưa tay chạm vào chân của mình, cảm thấy hơi ngứa. Loại cảm giác này đã lâu hắn không trải nghiệm qua, nhịn không được hồi tưởng một phen, mới nói: “Không mệt, ta đang tích cực phục hồi chức năng.”
Tiên thảo kia có khả năng đả thông gân mạch bị tắc nghẽn. Nhưng vì chân Kha Lâm không hoạt động trong thời gian dài nên cơ bắp héo rút tương đối nghiêm trọng, cần phải kết hợp luyện tập phục hồi chức năng.
Phục hồi chức năng là một chuyện rất khổ cực, nhưng loại khổ cực này đối với Kha Lâm mà nói là ngọt ngào. Hắn thậm chí tham lam hưởng thụ nỗi vất vả và đau đớn. Việc này tốt hơn nhiều so với việc mất đi cảm giác.
Tư Hạo Lam hơi ủ rũ, vào thời khắc quan trọng nhất, y lại không ở bên cạnh giúp Kha Lâm, không khỏi có phần tiếc nuối, nói: “Ta không giúp được gì cho ngươi.”
Kha Lâm bật cười nói: “Sao em lại không giúp được gì cho ta? Em chính là đại bảo bối của ta.”
Đại bảo bối là cái quỷ gì? Tư Hạo Lam bị mấy lời nói nhảm của hắn làm cho phát thẹn, xấu hổ vô cùng. Ai ngờ Kha Lâm nghiêm túc nói: “Lam Lam, bởi vì có em ở bên cạnh ta, cho nên ta mới có thể trở thành như hiện tại.”
Thời kỳ vực thẳm của cuộc đời dài đằng đẵng, hắn mất gần mười năm để trèo lên từ đáy vực. Chân của hắn tàn phế, chỉ có bàn tay trắng, mỗi lần nhích lên một mét, đôi tay bám trên vách đá, ma xát đến nỗi máu chảy đầm đìa.
Càng không đề cập tới bên cạnh còn có kền kền vờn quanh, trực chờ mổ xẻ máu thịt của hắn. Còn có tiểu nhân âm hiểm đứng bên rìa khe núi, chờ khoảng khắc hắn bò ra khỏi vực sẽ lập tức hung hăng đá hắn trở về.
Lúc này, Tư Hạo Lam xuất hiện, vươn đôi tay về phía hắn.
Tư Hạo Lam không chỉ kéo hắn lên, còn giúp hắn kiên định làm lại từ đầu, một lần nữa học cách bước đi.
“Ta quả thực không dám nghĩ nếu không có em ta sẽ thế nào.” Kha Lâm nói.
Cuộc sống không có Tư Hạo nhất định rất kinh khủng, cô độc tịch mịch, không ngừng đấu đá với Tư gia và Lý gia, cuối cùng buồn bực, sầu não mà chết trong sự thất bại.
Vận mệnh chú định, hắn rốt cuộc tu bao nhiêu phúc mới có thể gặp được Tư Hạo Lam.
Kha Lâm luôn không tin những thứ đó, nhưng giờ phút này nhịn không được cảm thấy may mắn. Đêm hôm ấy, Tư Hạo Lam hùng hổ xông vào Kha gia, đồng thời cũng xông vào tim hắn.
Kha Lâm bình thường luôn kìm nén cảm xúc, trời có sụp xuống vẫn điệu bộ u ám, ngay cả khi bị người ta cầm súng chĩa vào cũng không động một cái lông mày.
Nhưng khoảng khắc này, hắn quá kích động, ôm Tư Hạo Lam, hít sâu mấy hơi mới buông ra.
Kha Lâm bước một bước, cách xa ghế dựa, đi đến bên cạnh Tư Hạo Lam, sau đó trịnh trọng cúi người, thân thể khụy xuống.
Tư Hạo Lam sợ hết hồn, vội vã muốn đỡ hắn thì bị Kha Lâm ngăn lại, hắn nói: “Để ta làm.”
Kha Lâm gập đầu gối có chút khó khăn, chậm rãi hạ đùi phải quỳ trên mặt đất, đầu gối trái dựng thẳng, tạo thành tư thế quỳ một gối tiêu chuẩn.
Chỉ như vậy cũng khiến trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn vẫn kiên trì như cũ, quỳ gối ở trước mặt Tư Hạo Lam, từ trong túi áo móc ra một món đồ, ngẩng đầu, đưa đến trước mặt Tư Hạo Lam.
Đó là một chiếc nhẫn lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ.
Vì đặt làm chiếc nhẫn này nên nửa đường Kha Lâm bị bắt cóc. Đây cũng xem như là một chiếc nhẫn có câu chuyện.
Kha Lâm mỉm cười, nâng nhẫn, nói với Tư Hạo Lam: “Lam Lam, em đồng ý kết hôn với ta chứ?”
Tư Hạo Lam ngơ ngẩn nhìn hắn.
Trước đây lúc y đi tìm Kha Lâm, biết Kha Lâm đến cửa hàng trang sức, cũng lờ mờ đoán được Kha Lâm đến đó làm gì, về sau trải qua một loạt sự việc, y đã quên mất chuyện này.
Hiện tại y rốt cuộc cũng xác định, Kha Lâm thật sự chuẩn bị cầu hôn.
Tư Hạo Lam biết tặng nhẫn là phong tục của thế giới này. Đây là điều rất khác biệt so với thế giới cũ, giao phó cả đời trên một chiếc nhẫn nhỏ, lại là một trải nghiệm mới lạ.
Kha Lâm thấy Tư Hạo Lam im lặng cho rằng Tư Hạo Lam đang nghi ngờ thành ý của mình. Một tay cầm nhẫn, một tay rút ra một quyển sách nhỏ, mở quyển sổ bắt đầu đọc.
Tư Hạo Lam trợn mắt nhìn tên bìa sách “Dạy bạn làm thế nào nhận được sự ưu ái của idol – Hướng dẫn thả rắm cầu vồng”.
“Giữa nguyệt sắc và tuyết sắc, em chính là tuyệt sắc thứ ba——”
Tư Hạo Lam bịch một cái quỳ gối đối diện Kha Lâm, một tay bịt miệng hắn, nói: “Ta đồng ý! Ta cực kỳ đồng ý!”
Không đồng ý hắn sẽ niệm chú rắm cầu vồng mất!
Kha Lâm lúc này mới ngậm miệng, cất cuốn vở đi, kéo tay Tư Hạo Lam, cầm lòng bàn tay y, đeo nhẫn vào ngón áp út của y, nói: “Đồng ý rồi chính là người của ta, nhưng hiện tại phu thê giao bái còn hơi sớm.”
Hai người quỳ đối diện nhau, vốn dĩ phải là màn cầu hôn lãng mạn cảm động bây giờ lại trở nên có chút ngớ ngẩn, nhưng đây cũng là điểm đặc sắc của hai người bọn họ.
Động tác của Kha Lâm dịu dàng lại chuyên chú, nghi thức này đối với hắn mà nói vô cùng quan trọng. Tư Hạo Lam nhìn đôi mắt đen huyền của hắn, trái tim cũng trở nên mềm mại.
“Tới, em cũng đeo cho ta đi.” Kha Lâm nói xong, lại lấy ra một chiếc nhẫn khác, lớn hơn một vòng. Lúc trước hắn bị quản lý của cửa hàng trang sức lừa mua một đôi, hôm nay nhất quyết phải sử dụng.
Phu thê giao bái có hơi gấp, còn trao nhẫn thì không ngại sớm sao?
Tư Hạo Lam học theo, nâng tay hắn, cũng đeo nhẫn cho hắn. Lúc này cả hai liền giống nhau rồi.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau, nhìn nhau mỉm cười, ngón tay đan xen truyền đến hơi ấm của đối phương. Ánh sáng lấp lánh trên ngón áp úp được gọi là ánh sáng của hạnh phúc.
“Lam Lam, ta yêu em.” Kha Lâm nói.
Mặt Tư Hạo Lam lại đỏ mặt, e rằng đã hình thành phản xạ có điều kiện. Nhưng Hạo Lam Quân không sợ hãi, nghiêm túc đáp lại Kha Lâm: “Ta cũng yêu ngươi.”
Kha Lâm giang hai tay ôm lấy Tư Hạo Lam, cọ mặt lên mái tóc của y, xuất phát từ chân tình nói: “Cảm ơn em.”
Mười năm trước khi hắn ở trong bệnh viện hoàn toàn không dám nghĩ bản thân có thể có thời gian hạnh phúc như ngày hôm nay.
Tư Hạo Lam cũng vòng tay qua lưng Kha Lâm, đắm chìm trong niềm vui sướng.
Hai người không nói lời nào, tận hưởng bầu không khí ấm áp.
…… Khoan đã, hình như có gì đó sai sai.
“Sao lại có tiếng nhạc?” Tư Hạo Lam hỏi.
Hơn nữa lại còn là liên khúc lãng mạn thường được chuẩn bị trong hôn lễ. Nhạc nền bắt đầu vang lên từ khi nào? Tư Hạo Lam chắc chắn ban đầu đâu có cái này.
“À, cầu hôn phải có nhạc nền chứ.” Kha Lâm nói.
Tư Hạo Lam trừng mắt, kéo hắn từ dưới đất lên. Hai người đứng dậy, lúc này y mới nhớ ra nơi đây là hội trường sinh nhật của mình. Âm thanh, ánh sáng mọi thứ đều đầy đủ, đồng thời chứng tỏ trong hội trường có người đang nhìn lén.
Kha Lâm nắm tay Tư Hạo Lam, hướng về phía sau làm động tác chiến thắng, lúc này nhạc mới được tắt đi.
Sau hậu trường truyền đến tiếng vỗ tay, tiếp theo Mai Khâm đi vòng ra, theo sau là Triệu Kỳ và lão bản.
“Qúa cảm động.” Mai Khâm rưng rưng nước mắt, dáng vẻ y hệt người mẹ già hạnh phúc, nói: “Tiên sinh nhà chúng ta cuối cùng cũng lấy được vợ rồi.”
Đầu bếp Tiểu Triệu vỗ vai Mai quản gia, tỏ vẻ an ủi, sau đó chân thành nói với Tư Hạo Lam: “Đại thiếu gia sinh nhật vui vẻ, chúc mừng cậu.”
Khi còn ở Tư gia, Tư Ích Niên và bà chủ Tư sẽ không tổ chức sinh nhật cho đại thiếu gia. Hôm nay y không chỉ có sinh nhật long trọng, mà còn được người yêu cầu hôn. Thật sự quá tốt.
Lão bản nhìn chiếc nhẫn trên tay Tư Hạo Lam, không nhịn được tái phát bệnh nghề nghiệp, nói: “Chuyện này, tôi không phải phản đối hai người, nhưng bình thường vẫn nên khiêm tốn một chút, không thể để công chúng phát hiện, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Lam Lam.”
Đối với sự dài dòng của lão bản, Tư Hạo Lam vẫn rất bội phục, cười nói: “Ta biết.”
Lão bản lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chân thành mà nói: “Chúc mừng hai người.” Tiếp theo lại tận tình khuyên bảo thêm: “Tôi không muốn nói, nhưng cậu đừng có giận dỗi với kim chủ ba ba. Mỗi lần cậu bỏ nhà đi, kim chủ ba ba sẽ tìm tôi hỏi thăm tình hình, còn tìm mọi cách dỗ cậu ——”
“Được được, ta hiểu rồi.” Tư Hạo Lam vội vàng ngăn lão bản lải nhải.
“Bất kể em ấy chạy bao nhiêu lần, tôi đều sẽ đuổi theo.” Kha Lâm ở bên cạnh nói.
Tư Hạo Lam bị ngôn ngữ buồn nôn của hắn dỗ đến đỏ mặt. Mọi người đều mỉm cười, nhao nhao chúc phúc hai người.
Mấy người tụm một chỗ nói chuyện, sôi nổi đến mức có chút ầm ĩ. Tư Hạo Lam từ trước đến nay độc lai độc vãng đã quen, lúc này vậy mà cảm thấy náo nhiệt cũng không tệ.
Tư Hạo Lam nhìn những người bình thường xung quanh, bọn họ vốn dĩ chỉ là vai phụ vội vàng đi qua trong quyển sách này, bọn họ cũng có quyền hạnh phúc, chính vì vậy, thế giới này mới trở nên tươi đẹp.
Hôm nay Tư Hạo Lam thật sự cảm khái rất nhiều, ngay lúc y đang rơi vào xúc động, Kha Lâm đột nhiên kéo tay y, nói với y: “Đi thôi.”
Điệu bộ Mai Khâm dường như biết nội tình, nói với Tư Hạo Lam: “Chúc hai người buổi tối vui vẻ.”
Tư Hạo Lam đầu đầy chấm hỏi, còn có tiết mục khác à?
Kha Lâm nhặt ba toong, dắt Tư Hạo Lam đi ra ngoài. Hắn đi không nhanh nhưng bước chân vững vàng, nét mặt vui sướng.
Tư Hạo Lam mặc hắn kéo tay, nhắm mắt đi theo hắn.
Cảm giác sóng vai đi bên cạnh Kha Lâm vô cùng tốt, hơi nghiêng đầu là có thể lướt qua vai hắn, nhìn thấy sườn mặt anh tuấn của hắn.
Hai người đi đến bãi đỗ xe, theo thường lệ một đội xe ô tô đen đang đợi họ. Kha Lâm nhét Tư Hạo Lam vào trong xe, sau đó ngồi vào, cho tài xế lái xe.
Người lái xe là bảo tiêu mặc tây trang đen Tư Hạo Lam quen thuộc.
Từ sau lần Tư Hạo Lam cứu Kha Lâm, đám đàn ông tây trang kính nể Tư Hạo Lam sát đất, còn thường xuyên thỉnh giáo y kỹ xảo cận chiến.
Lúc này bọn họ lái Audi đen, trên mặt đều mỉm cười, nói với Kha Lâm: “Ông chủ, chúc mừng hai người.”
Ngay cả bảo tiêu cũng biết.
Tất cả đều chúc phúc Kha Lâm và Tư Hạo Lam.
Đoàn xe chạy trong thành phố. Ban đêm không hề tối đen như mực mà được bao quanh bởi ánh đèn rực rỡ. Ánh sáng thể tục này không hề chói mắt, ngược lại có vẻ rất dịu dàng.
Kha Lâm luôn nắm chặt tay Tư Hạo Lam không buông. Tư Hạo Lam kiên nhẫn ngồi trên xe, cũng không hỏi bọn họ định đi đâu.
Kết quả xe dừng lại trước khách sạn tốt nhất thành phố.
Tư Hạo Lam á khẩu không nói nên lời.
Thật là… Lòng dạ Tư Mã Chiêu*.
(*Chỉ người có dã tâm)
Kha Lâm hào hứng kéo Tư Hạo Lam xuống xe, một mạch dẫn y lên tầng cao nhất của khách sạn.
Đẩy cửa phòng suite, sắc đỏ nồng nhiệt in vào tầm mắt, hoa hồng quyến rũ ướt át trải khắp phòng tỏa ra hương thơm lãng mạn.
Kha Lâm đi rất chậm, dẫn Tư Hạo Lam xuyên qua biển hoa. Không khí quá nồng, dường như ngay cả vạt áo cũng nhiễm mùi hoa.
Kẻ ngốc cũng biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Hai người đi vào phòng ngủ trong cùng, giữa giường cũng rải đầy cánh hoa hồng.
Kha Lâm ấn Tư Hạo Lam xuống những cánh hoa mềm mại, đẩy y nằm ngửa, mặc cho sắc đỏ bao phủ lấy y.
Sau đó Kha Lâm bước lên giường, quỳ gối cạnh y, nói: “Trước đây để em vất vả, hôm nay toàn bộ giao hết cho ta.”
Tư Hạo Lam không nhịn được cười rộ lên, nhìn đôi mắt đen nhánh vì dục vọng của hắn, nói: “Được thôi, hôm nay ta sẽ nằm bất động.”
Trên mặt Kha Lâm lập tức hiện lên vẻ rối rắm, nói: “Không nhúc nhích cũng không tiện, vẫn nên phối hợp một chút đi.”
Tư Hạo Lam buồn cười nhìn hắn di chuyển về phía tủ giường, từ bên trong lấy ra một xấp gói nhỏ đủ mọi màu sắc.
“Ta đã chuẩn bị rất nhiều.” Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam, bày mấy thứ kia ở trên giường, hỏi: “Em thích vị nào?”
Tư Hạo Lam xoay người nằm nghiêng, dùng ngón tay gảy, phóng khoáng nói: “ Vị dâu.”
Nhắc tới dâu tây, Kha Lâm liền nghĩ đến một chuyện: “Dâu tây trong vườn đều biến mất, Triệu Kỳ đau lòng rất lâu.”
Tư Hạo Lam cười ha ha, nói: “Bị người nào đó đổi lấy ăn hết rồi.”
Quản lí viên nhất định cố ý, nếu không nhiều su hào bắp cải như vậy không chọn, sao lại khăng khăng chọn dâu tây đổi thành tiên thảo.
Kha Lâm cầm lấy gói vị dâu, nhướn người bao trùm Tư Hạo Lam, dùng môi phong bế nụ cười của y, nói: “Cuối cùng cũng có thể đổi tư thế khác, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ta có rất nhiều chuyện muốn cùng em nếm thử.”