Trên giường Kha Lâm thể hiện sức tưởng tượng kinh người của hắn, lật qua lật lại giày vò, đồng thời cũng chứng thực cho suy đoán của Tư Hạo Lam.
Chân Kha Lâm tốt lên thực sự có thể lật trời.
Hỏng nhất là hắn còn thích chơi nhập vai phân liệt, vừa ra sức vừa dùng ngữ điệu của chữ cái muội ở bên tai Tư Hạo Lam hạ giọng gọi “Ca ca.”
“Mỹ nhan thịnh thế của ca ca do em bảo vệ, em yêu ca ca nhất thiên hạ.”
Tư Hạo Lam: “…”
Nói thật, Tư Hạo Lam không sợ trời không sợ đất, ai cũng không phục, chỉ phục Kha Lâm.
Kết quả là ba ngày Tư Hạo Lam không trở về đoàn làm phim, bị gán tội danh “bệnh ngôi sao”. Kha Lâm phái người điên cuồng tặng quà hối lộ cho đoàn phim mới kéo lại hình ảnh cho Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam và Kha Lâm giảng hòa nhưng vì phải quay phim, trong thời gian ngắn không thể về nhà, Kha Lâm lấy danh nghĩa phục hồi chức năng thường xuyên ra ngoài đến bệnh viện, sau đó “tiện đường” đến phim trường thăm ban, thực hiện triệt để chức trách của người hâm mộ số một.
Tư Hạo Lam không biết từ sau khi chữ cái muội xuất hiện tại tiệc sinh nhật một số người trong fandom của y sản sinh ra “Cp Tà giáo”.
Chữ cái muội x Tư Hạo Lam, cùng tìm hiểu một chút về tình yêu tuyệt mỹ của fan và idol.
Tư Hạo Lam đương nhiên không thể đeo nhẫn trên tay, cẩn thận cất đi, không ngờ mình cũng phải làm minh tinh ẩn hôn một lần.
Hiện tại bộ phim tiên hiệp đang quay tiến triển vô cùng thuận lợi, đã đến phần kết thúc. Với tư cách là nhà sản xuất, Lý Tinh Hà làm một quả trứng màu* xuất hiện trong phim với vai trò khách mời.
(Trứng màu*: là một chi tiết nhỏ thú vị dễ bị xem nhẹ nhưng lại là điểm nhấn có ý nghĩ quan trọng trong phim)
Lý Tinh Hà đến đoàn làm phim, diễn xong phân cảnh kia, gọi Tư Hạo Lam đến để hai người cùng đi.
Tư Hạo Lam kinh ngạc, sao Lý Tinh Hà đột nhiên muốn tản bộ với y. Vì thế bọn họ mới đi được mấy bước bên hồ giả ở phim trường, Tư Hạo Lam liền hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Lý Tinh Hà bất đắc dĩ, nói: “Đừng nóng vội, bầu không khí còn chưa ủ xong mà.”
Tư Hạo Lam kì quái quan sát hắn, hỏi: “Bầu không khí cái gì?” Giữa hai người bọn họ còn cần bầu không khí?
Lý Tinh Hà dừng một chút mới nói: “Bầu không khí ly biệt.”
Điều này ngược lại có chút bất ngờ, Tư Hạo Lam sửng sốt hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Lý Tinh Hà nhìn về phía hồ nhân tạo lăn tăn gợn sóng, lúc hắn im lặng hoặc ra vẻ thâm trầm còn rất dọa người, làm sao cũng không ra một công tử nhẹ nhàng thư lãng.
“Ta phải đi, Hạo Lam Quân.” Lý Tinh Hà nghiêm túc nói.
Tư Hạo Lam minh bạch, hỏi: “Ngươi muốn đến Hollywood à? Có thể đó.” Ảnh đế thật là tốt nha, chưa gì đã quốc tế hóa rồi.
“… Không phải.” Lý Tinh Hà nói: “Ta muốn đến thế giới khác.”
Tư Hạo Lam ngẩn người, kinh ngạc nhìn hắn.
“Trong nguyên thư cốt truyện của thế giới này đã kết thúc.” Lý Tinh Hà chân thành nhìn Tư Hạo Lam, nói: “Ngươi có thể ở đây sống một cuộc sống yên bình, nhưng ta không thể.”
“Ta vốn không đạt được mục đích ở thế giới cũ mới xuyên qua đây.” Hắn thở dài nói: “Kết quả lần này vẫn thất bại.”
Lại nói hai lần đều liên quan đến Tư Hạo Lam, lần đầu tiên bị Tư Hạo Lam ngăn cản không thể phi thăng, lần này Lý Tinh Hà đến nói chuyện yêu đương nhưng bắt đầu từ giây phút phát hiện đối tượng yêu đương là Tư Hạo Lam hắn liền thất bại.
Đương nhiên Lý Tinh Hà không chấp niệm phát điên như hệ thống nhất định phải hoàn thành cốt truyện, trong lòng hắn chính nghĩa luôn đứng đầu, tổn thương người khác để đạt được mục đích hắn không làm được.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn mang hi vọng.
“Quản lí viên thế giới tới tìm ta, nói ta có bản lĩnh, tiếp tục ở lại thế giới hòa bình này thì thật đáng tiếc, hỏi ta có muốn đến thế giới khác hay không.”
Tư Hạo Lam nghe xong, mắng thầm một câu mẹ nó.
“Ta cảm thấy rất động lòng.” Lý Tinh Hà nói.
Tư Hạo Lam vỗ vai hắn: “Ngươi đừng nghe quản lí viên, hắn cũng nói với ta như vậy, tên đó chính là một kẻ đại lừa đảo.”
Thậm chí còn trộm dâu tây nhà y.
Lý Tinh Hà nghe vậy ngẩn người, sau đó bình tĩnh nói: “Thực ra không liên quan đến quản lí viên. Ta suy nghĩ rất lâu, nếu đã có cơ hội này, ta quyết định cứ đến nơi khác nhìn một chút.” Hắn kiên nhẫn nói với Tư Hạo Lam: “Hạo Lam Quân, ngươi ở chỗ này có gia thất, định cư là điều dễ hiểu, nhưng ta vẫn một mình lẻ bóng, ra ngoài mạo hiểm cũng không tệ.”
Mặt hắn đỏ hồng, dùng ngữ khí ngượng ngùng nói: “Hơn nữa, nói không chừng bạn lữ của ta đang ở thế giới khác chờ ta.”
Nói tới nói lui vẫn là muốn đổi thế giới tìm người yêu đi.
Dù hiện tại Tư Hạo Lam đã là người có gia đình, nhưng vẫn không thể lí giải cố chấp của Lý Tinh Hà với đối tượng yêu đương, nói: “Vậy được, ngươi muốn đến thế giới như nào?”
Lý Tinh Hà lắc đầu nói: “Không biết, có lẽ ngẫu nhiên đi.”
Tư Hạo Lam cực kỳ nghi ngờ quản lí viên, luôn luôn cảm thấy hắn vô cùng không đáng tin. Hiện tại y coi Lý Tinh Hà là bằng hữu, hiếm khi quan tâm một câu: “Mọi việc đều phải cẩn thận.”
Lý Tinh Hà gật đầu, cũng không quá lo lắng về tương lai, ngược lại thần thái sáng láng, hắn nói: “Yên tâm đi, lần này ta nhất định sẽ thành công.” Nói xong, hắn móc một cuốn sách nhỏ từ trong túi, đắc ý cho Tư Hạo Lam xem: “Ta đã đặc biệt học hỏi kinh nghiệm từ Kha Lâm tiên sinh. Hắn giao cho ta quyển bí tịch này, nói sau khi xem xong mọi việc đều có thể thuận lợi, ngồi yên tình yêu cũng tới.”
Hai người này gặp nhau từ lúc nào?
Tư Hạo Lam tập trung nhìn cuốn sổ nhỏ kia, quen mắt thế nhỉ, không phải là quyển hướng dẫn thả rắm cầu vồng kia sao?
Trong chớp mắt, Tư Hạo Lam không biết nói gì.
Con mẹ nó, thứ quỷ này chưa gì đã thành tổ truyền rồi.
Tư Hạo Lam trợn mắt với Lý Tinh Hà, nhìn hắn cẩn thận cất quyển sách kia, cũng không tiện hủy tượng đài của Kha Lâm, chỉ có thể hỏi: “Chừng nào thì ngươi đi?”
Hắn nói: “Ngay bây giờ.”
Tư Hạo Lam kinh ngạc: “Đột nhiên như vậy?”
Lý Tinh Hà gật đầu nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, bữa tiệc nào cũng có lúc tàn, cuộc gặp gỡ nào cũng có lúc phải chia tay.”
Hắn mỉm cười dưới ánh mặt trời, phong thần tuấn lãng. Tư Hạo Lam dường như lại thấy tên đại đệ tử chính phái hàng ngày xách kiếm xông vào nhà y, ngoan cố muốn chết, lại cần cù chịu khó.
“Sau khi ta đi, thế giới này sẽ chủ động bổ sung chỗ trống của ta, đến lúc đó có thể sẽ không còn ai nhớ tới ta nữa.” Lý Tinh Hà nhe răng cười.
Tư Hạo Lam nhàn nhạt nói: “Yên tâm, ta sẽ không quên.”
Lúc này Lý Tinh Hà mới thở dài một hơi, chắp tay thi lễ với Tư Hạo Lam, nói: “Vậy cáo từ, Hạo Lam Quân. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này chúng ta còn gặp lại.”
Tiếp theo bóng dáng Lý Tinh Hà dần trở nên mơ hồ, như sương như khói, chậm rãi bay đi, ở trước mặt Tư Hạo Lam từ đậm đến nhạt, hình bóng hoàn toàn biến mất.
Tư Hạo Lam đứng tại chỗ một hồi, có chút buồn bã, nhưng giống như Lý Tinh Hà nói, con người sống một đời, cuối cùng cũng phải ly biệt.
Y xoay người sải bước chân, một mình trở lại đoàn làm phim. Ban đầu y đi cùng Lý Tinh Hà, lúc này trở về không ai hỏi y ảnh đế đi đâu.
Thế giới này thật sự đã quên Lý Tinh Hà.
Không biết cảnh quay trước của Lý Tinh Hà sẽ biến thành cái dạng gì, nói không chừng sẽ đổi thành người khác.
Tư Hạo Lam nghĩ xong, bất chợt nghe thấy bên cạnh có người nói: “Ảnh đế quả nhiên bề bộn nhiều việc, tới quay mấy phân cảnh liền lập tức trở về.”
Tư Hạo Lam nghi ngờ hỏi người kia: “Ảnh đế là ai?”
Người kia nhìn Tư Hạo Lam như nhìn quái vật nói: “Tư lão sư, ban nãy không phải anh nói chuyện với ảnh đế sao, ảnh đế là Lý Tinh Hà lão sư mà.”
Tư Hạo Lam: “…”
Cho nên y mới nói quản lí viên không đáng tin, không phải mọi người đều nhớ rõ Lý Tinh Hà sao?
Bỏ đi, mỗi người có tạo hóa của riêng mình! Chúc Lý Tinh Hà may mắn.
Tư Hạo Lam quay phim, Kha Lâm cũng tiếp tục thúc đẩy sự nghiệp của mình.
Khu vực phụ cận Kha gia bắt đầu phát triển, không ít doanh nghiệp đã kí hợp đồng với chính phủ, tương lai không xa bọn họ sẽ tiếp giáp với nhà máy của Kha Lâm.
Nhà máy đang trong quá trình xây dựng nhanh chóng, đã bắt đầu hình thành, mỗi lần trên đường ra vào Kha gia đều có thể nhìn thấy cảnh tượng nguy nga.
Để tăng cường hợp tác giữa các doanh nghiệp và thúc đẩy xúc tiến đầu tư cho chính phủ, khoa học công nghệ Chấn Vũ cố ý mở một buổi họp báo, giới thiệu tình hình tương quan của nhà máy.
Hội nghị này đương nhiên không thiếu công thần Kha Lâm.
Kha Lâm là lãnh đạo của khoa học công nghệ Chấn Vũ, khai thác thị trường trong nước, đã đạt được hợp tác với chính phủ, nên ngồi ở vị trí chính giữa.
Chỉ là bình thường Kha Lâm rất ít lộ diện, ngoại trừ thỉnh thoảng tham gia hội nghị nội bộ, ngay cả truyền thông cũng không thể gặp hắn.
Nhưng mọi người đều biết Kha Lâm không thể bước đi, ngồi xe lăn trong thời gian dài, thân thế của hắn cũng không phải bí mật, càng thu hút sự hiếu kỳ và chú ý của nhiều người.
Lần này hắn công khai lộ diện, lại đạt được thành tựu lớn như vậy, không ít truyền thông đều muốn phỏng vấn hắn.
Kha Lâm mặc âu phục, ngồi giữa ghế chủ tịch, ngửa đầu, lộ ra gương mặt đoan chính, điềm tĩnh lại cao quý.
Không ít người ngồi bên dưới đang xì xào bàn tán.
Kha Lâm còn trẻ như vậy, ngoại hình đẹp như vậy, chân lại tàn tật, quả là tạo hóa trêu ngươi.
Hội nghị diễn ra bình thường, các chuyên viên giới thiệu các hạng mục kỹ thuật của nhà máy kiểu mới, xí nghiệp hiệu năng cao giảm ô nhiễm môi trường có triển vọng tươi sáng.
Kha Lâm trầm mặc, chuyên chú lắng nghe, thỉnh thoảng trao đổi ý kiến với quản lí bên cạnh, phong thái nghiễm nhiên của một doanh nhân trẻ tuổi.
Cuối cùng micro giao đến tay hắn, Kha Lâm phát biểu tổng kết hội nghị.
Kha Lâm điềm tĩnh đặt bản thảo trong tay xuống, ngẩng đầu, nhìn truyền thông và những người trong ngành bên dưới, không nhanh không chậm miêu tả tiền đồ của doanh nghiệp và tư tưởng của bọn họ.
Hắn chậm rãi nói, nội dung nói chuyện phong phú lại có trình độ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hắn càng ăn nói bất phàm, những người phía dưới càng tiếc hận. Một thanh niên tài giỏi như thế nhưng thân thể lại có tật, ông trời quả nhiên không cho ai toàn vẹn thứ gì.
“Tuy chúng tôi từng gặp rất nhiều khó khăn.” Kha Lâm nói đến đây ngừng một chút, dường như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: “Những khó khăn kia người thường khó có thể tưởng tượng, nhưng chúng tôi không hề từ bỏ.”
Biểu cảm trên mặt hắn bắt đầu thoải mái, trịnh trọng nói: “Cho nên mới có thể đạt được thành quả như ngày hôm nay, đồng thời chúng tôi cũng hi vọng có thể có nhiều người gia nhập đội ngũ của chúng tôi hơn nữa, cùng nhau tiến về phía trước.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, người trong hội trường lập tức hoan hô, tặng cho hắn một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Kha Lâm hướng về phía bên dưới mỉm cười, đột nhiên đứng dậy.
Mọi người sửng sốt, tiếng vỗ tay cũng ngừng lại, cả hội trường trở nên yên tĩnh.
Kha Lâm cúi đầu thật sâu, nói: “Cảm ơn mọi người.” Sau đó sửa sang vạt áo vest một chút, sải bước đến bên hông hội trường nghênh ngang rời đi.
Để lại một đoàn người ngơ ngác nhìn nhau.
Không phải nói chân bị tật sao? Bây giờ bước đi rất ổn mà?
Kha Lâm từ hội trường đi ra, xoay qua góc tường, liền thấy một người đang dựa lựng lên tường buồn chán nghịch điện thoại.
“Chờ phiền không?” Kha Lâm thân mật sờ má y, cười nói.
Tư Hạo Lam đứng thẳng dậy, quan sát hắn từ trên xuống dưới, không nhịn được nói: “Ngươi nhất định phải dùng phương thức trang bức như vậy để công chúng biết chân ngươi lành rồi? Quá vô sỉ.”
Kha Lâm kiêu ngạo nói: “Như vậy tương đối hoàng tráng, thỏa mãn cảm giác nghi thức của ta.”
Tư Hạo Lam hừ một tiếng, đi cùng hắn về phía trước.
Kha Lâm quay đầu, nhìn góc nghiêng của Tư Hạo Lam, trong lòng ngứa ngáy một chút, muốn trêu y: “Ta đi hơi nhiều, chân đau.”
Mới đi mấy bước thôi mà. Tư Hạo Lam giương mắt nhìn Kha Lâm, nghiêm túc nói: “Vậy ta bế ngươi đi.”
Y cúi người vươn tay, bày ra tư thế quen thuộc, một tay nâng chân một tay đỡ lưng.
Kha Lâm bị dọa sợ vội vã bước vài bước, tiến lên phía trước nói: “Em đừng mơ bế công chúa ta.”
Nói xong, hắn có một ý tưởng, quay người nhìn về phía Tư Hạo Lam, cười nói: “Nhưng mà chờ đến lúc chúng ta kết hôn, ta có thể thử bế em.”
Tư Hạo Lam nghênh đón người đang đứng ở phía trước chờ y. Người kia vẫn lạnh lùng như cũ mà trong đầu đầy suy nghĩ kỳ quái, nhưng Tư Hạo Lam biết bên trong hắn tràn ngập nhiệt tình.
Tư Hạo Lam cũng không ngăn được ý cười, nhìn người của y thật sâu, nói: “Vậy ngươi phải luyện nhiều một chút, ta rửa mắt mong chờ.”