Diệp Trần và Minh Hạo liếc nhìn nhau, tiếng than ôi đều trở về với đất mẹ. Sắc mặt Lục Lương khá khó coi nhưng anh ta không nổi cáu, chỉ nói là: “Đừng ầm ĩ nữa, ngủ đi.”
Diệp Trần cũng hơi mệt, quay về trong sơn động, lấy bình tắm rửa trong túi vật dụng đổi được qua hệ thống để dùng. Bình tắm rửa thực ra là một cái bình nước nóng nối với vòi phun, lượng nước khá nhiều, một bình nhỏ có thể tắm hơn ba chục lượt. Diệp Trần lắc lắc cái bình hỏi mọi người: “Muốn tắm không?”
Ba người nhìn cái bình tắm rửa, mắt người nào người nấy sáng ngời. Tiểu Diệp Trần muốn lấy bình tắm rửa, Lục Lương lại nhanh tay hơn Tiểu Diệp Trần, cướp được bình xong đưa cho Diệp Trần: “Cô đi tắm trước đi, ta canh cho.”
“Ta muốn tắm, ta cũng muốn tắm!”
Tiểu Diệp Trần bất mãn la lên: “Ta đã mệt mỏi cả ngày trời rồi, ta muốn đi ngủ sớm một chút!”
“Cô ấy cũng muốn đi ngủ sớm một chút.”
Lục Lương liếc Tiểu Diệp Trần một cái, đẩy người Diệp Trần: “Còn ngây ra đó làm gì, mau lên, tắm rửa đi còn ngủ.”
Lục Lương rất cao, lúc đứng chắn trước mặt cô, có cảm giác rất an toàn. Diệp Trần nghe xong, trong lòng thấy rất ấm áp. Lục Lương che chở cho cô, điều này khiến cô thấy khá vui mừng. Bởi vì, vào những lúc thế này, cô có thể tìm thấy bóng dáng người trong lòng mình trên người anh ta.
Diệp Trần đè nén cảm giác mừng thầm nhỏ bé trong lòng mình, đi vào một gian được ngăn lại trong sơn động, Lục Lương lấy một cái chăn treo lên che lối vào rồi đứng canh ở đó, vô tư nhìn ra ngoài.
Diệp Trần hơi ngại ngùng, vừa xả nước, vò tóc vừa nói: “Hay là ngươi để Tiểu Trần lại canh đi thì hơn…”
“Nàng ta không đáng tin.”
Lục Lương đáp chắc nịch. Mới ở chung mấy canh giờ, Lục Lương đã nhìn ra, Tiểu Diệp Trần đúng là đồ điên, ai mà biết lúc Diệp Trần đang tắm, cô ta có xông vào cùng tắm chung hay không.
“Ờm.”
Diệp Trần không nói tiếp nữa.
Con người khi không mặc quần áo rất dễ nảy sinh cảm giác không an toàn. Diệp Trần vốn cho rằng tắm rửa ở chỗ như thế này cô sẽ cảm thấy vô cùng bất an, nào ngờ ngay khi biết có Lục Lương đứng ở bên ngoài, cô lại chợt thấy an tâm vô cùng.
Tắm rửa xong, Diệp Trần lấy quần áo mới trong túi đồ ra thay, sạch sẽ thơm tho đi ra ngoài, cầm khăn bông lau tóc, nói với Lục Lương: “Ta canh giúp ngươi nhé?”
“Ừ.”
Lục Lương nhìn cô một cái. Con gái tắm rửa sạch sẽ xong, da thịt nõn nà, nước lăn dọc từ mặt xuống cổ rồi xuống dưới nữa, thấm vào trong.
Mắt anh ta sâu thẳm, bất ngờ vươn tay tới kéo cổ áo cô lại. Diệp Trần giật mình, Lục Lương thu luôn tay về, thản nhiên đi vào trong: “Chờ tôi ra.”
Diệp Trần ừ một tiếng rồi nhớ ra: “À, quần áo của ngươi này.”
Nói xong, cô lấy một bộ đồ mới sạch sẽ trong túi ra đưa cho Lục Lương. Lục Lương nhìn thoáng qua bộ đồ trong tay, có vẻ cũng chẳng bận tâm, thờ ơ nói: “Cô có nhiều đồ lạ thật.”
Diệp Trần đứng hình, sợ bị hỏi tiếp mấy thứ này là gì từ đâu ra. May mà Lục Lương không có thói quen tò mò chuyện của người khác, chỉ dặn cô: “Cô cầm đi, lát nữa đưa cho ta.”
Nói xong Lục Lương đi vào trong, bên trong vọng ra tiếng nước chảy. Diệp Trần ôm quần áo đứng tựa vào tường, bỗng nhớ lại hồi xưa, rất nhiều năm về trước, lúc Cố Gia Nam chơi bóng rổ cũng rất thích đưa quần áo cho cô cầm, bảo cô đứng giữ đồ chờ cậu ta.
Những chi tiết nhỏ nhặt như vậy tạo cho cô cảm giác thân thuộc, bất giác nhoẻn miệng, cúi đầu cười. Lục Lương bỗng đưa tay ra gọi: “Đồ”. Diệp Trần giật mình, bối rối dúi quần áo đang cầm vào tay Lục Lương. Lục Lương mặc đồ xong đi ra, cúi xuống nhìn cô một cái: “Cô làm chuyện gì khuất tất hả, sao chột dạ vậy?”
“Đâu có, đang ngẩn người thì bị giật mình.”
Diệp Trần vội vàng giấu diếm sự thực là mình vừa mới nhớ tới đối phương. Lục Lương nhìn cô đầy kỳ quái: “Ngẩn người mà mặt mũi như hoài xuân vậy hả?”
Diệp Trần: “…”
Đủ rồi, cái người này trình độ bắt chẹt người khác ngày càng cao.
Lục Lương cầm khăn lau tóc đi ra ngoài, gọi Minh Hạo và Tiểu Diệp Trần vào tắm, đồng thời với tay kéo Diệp Trần đi.
Tóc Diệp Trần dài hơn hẳn của Lục Lương, đến giờ vẫn chưa khô. Lục Lương nhìn nó xong nhíu mày: “Sao tóc cô vẫn còn nước thế hả?”
Diệp Trần bị người ta kéo đi, đi thất tha thất thểu, bỗng chợt nhận ra, kể từ lúc hai người rơi xuống cái hành tinh ghẻ lở này, Lục Lương càng ngày càng chẳng buồn khách khí gì với mình.
Diệp Trần cau mày: “Lục Lương, ngươi còn nhớ ta là nữ vương không?”
“Nhớ chứ,” Lục Lương quay đầu lại cười tủm tỉm, “ta còn nhớ ta là nam sủng của cô nữa, không hầu hạ tốt bị cô sai người loạn côn đánh chết, may mắn thoát hiểm, trốn ra.”
Diệp Trần: “…”
Hơi lạnh.
Diệp Trần rùng mình. Lục Lương kéo cô tới gần đống lửa, một tay ấn cô ngồi xuống, tay kia ném khăn bông lên đầu cô. Diệp Trần cau có gọi: “Này!”
“Đừng nói.”
Lục Lương đặt tay lên đầu Diệp Trần, cầm khăn lau tóc cho cô. Lời đã đến bên miệng lại bị người ta chặn lại, Diệp Trần ngồi ngoan như một con mèo được gãi lông, vuốt một cái đang xù lông liền hiền ngay.
Tay Lục Lương rất lớn, rất ấm áp, lúc lau tóc cho cô, vừa dịu dàng vừa cẩn thận. Khác biệt hoàn toàn với cái thói ăn nói cay độc lúc bình thường.
Diệp Trần trộm nhìn Lục Lương, dưới ánh lửa, khuôn mặt anh ta ấm màu vàng quất chín, chính anh ta cũng không biết, ánh mắt mình nhìn Diệp Trần lại dịu dàng, mê đắm tới vậy.
Diệp Trần sợ bị phát hiện nhìn trộm, chỉ dám liếc một cái rồi thôi. Lục Lương thì lại đang chìm trong cảm giác sung sướng khi lau tóc cho Diệp Trần, hoàn toàn không để ý thấy.
Chờ Minh Hạo và Tiểu Diệp Trần tắm xong đi ra, tóc Diệp Trần gần như đã khô hẳn. Lục Lương liếc nhìn Minh Hạo: “Chúng ta gác luân phiên đi, tôi gác từ nửa đêm tới sáng, ông gác nửa đầu.”
“Được.” Minh Hạo rất tinh ý, “Ông và bệ hạ canh nửa đêm về sáng, tôi với Tiểu Trần canh nửa đầu.”
“Đợi…”
“Đừng nói nhiều nữa, ngủ thôi.”
Lục Lương kéo Diệp Trần vào chỗ cái giường duy nhất trong sơn động.
Diệp Trần gần như chẳng có cơ hội nào để thương lượng, Lục Lương đẩy thẳng cô vào nằm trong còn anh ta nằm ngoài, nghiêng người chắn ánh sáng từ ngoài hắt vào, nhắm mắt lại bảo: “Ngủ đi.”
Anh ta nằm cách rất gần, Diệp Trần quay lưng về phía Lục Lương, mặt đối diện với vách tường nhưng vẫn cảm giác rõ thân nhiệt nóng rực tỏa ra từ người anh ta.
Điều này làm Diệp Trần cảm thấy khó ngủ, cô cứ thế mở to mắt nhìn vách tường. Ba Tám sốt ruột nhắc: “Kí chủ, cô còn không ngủ là nửa đêm về sáng không canh nổi đâu.”
“Ba Tám ơi…”
Diệp Trần lo lắng hỏi: “Anh có cảm thấy Lục Lương hơi bị tốt với tôi không?”
Nói xong, không đợi Ba Tám đáp, Diệp Trần đã vội nói: “Không không không, nhất định là tôi bị ảo tưởng.”
“Thực ra thì,” Ba Tám buồn bã nói, “tôi cảm thấy là rất tốt.”
Nghe bảo vậy, Diệp Trần bỗng muốn ôm đầu khóc một trận.
Cô không muốn tán tỉnh nhân vật phản diện mà! Thật sự không muốn đâu!
Thế giới này cô đã cố gắng hết sức giữ khoảng cách rồi mà, tại sao nhân vật phản diện vẫn cứ tốt với cô chứ!
Tuy vậy, chẳng hiểu tại sao, nhờ biết được điều này, trong lòng cô lại thầm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Đã đi qua vài thế giới rồi nhưng kỳ lạ là Diệp Trần vẫn cảm nhận được cái cảm giác mâu thuẫn giống y như mối tình đầu.
Một cô gái trẻ mới biết yêu, lúc nào cũng có nhiều vấn đề để rối rắm.
Thực ra giày vò một hồi, Diệp Trần cũng bắt đầu thấy mệt, đang thiu thiu chuẩn bị ngủ thì Lục Lương lại bỗng vươn tay sang kéo cô vào lòng.
Diệp Trần trợn tròn mắt, cả người cứng đơ ra còn đối phương thì hình như đã ngủ say rồi, kề sát vào cọ cọ như con chó con, hơi thở đều đều.
Diệp Trần vốn định lay anh ta dậy nhưng vào lúc Lục Lương cọ cọ vào người cô, Diệp Trần bỗng thấy mềm lòng.
Thực ra, cô cũng muốn ôm anh ta lâu rồi.
Nhưng vẫn luôn kìm hãm bản thân, sợ sơ sẩy sẽ khiến đối phương nảy sinh rung động gì đó rồi lại thích mình.
Đương lúc này, anh ta thực sự chẳng biết gì hết, giờ mà chạm nhẹ một xíu như vậy, chắc là cũng tha thứ được phải không?
Diệp Trần thầm nghĩ vậy rồi bỗng cảm thấy cái ôm này thật quý giá.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay lên, rụt rè, cẩn thận đặt tay mình lên tay Lục Lương. Thấy Lục Lương không có động tĩnh gì, Diệp Trần hài lòng, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Chờ Diệp Trần thiếp đi, tiếng hít thở đều đều, Lục Lương mới chầm chậm hé mắt nhìn, lẳng lặng quan sát thật kỹ đối phương, suy nghĩ trong lòng đầy phức tạp.
Người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Lục Lương nghiêm túc nghĩ, không hề nhận ra chút cảm giác hơi hơi vui sướng nơi đáy lòng. Chút vui vẻ ấy bị chôn vùi quá sâu khiến ngay cả chính anh ta cũng không tìm thấy chút dấu vết nào nhưng bất kể chuyện gì thì cũng không thể nói đến tuyệt đối không, ví như cảm giác mềm mại tràn ngập con tim do niềm vui ấy mang tới thì anh ta có thể cảm nhận được.
Lục Lương nhìn cô, cảm giác rất muốn tới gần hơn nữa nhưng đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn nhịn, cúi đầu, dịu dàng hôn lên tóc cô.
Diệp Trần đã ngủ say, chẳng hề hay biết gì.
Vào cái khoảnh khắc hôn lên tóc ấy, trong đầu Lục Lương bỗng có một ý nghĩ kỳ lạ.
Tha thứ cho cô ấy đi.
Ý nghĩ này khiến chính anh ta phải giật mình, bắt đầu nghiêm túc xem xét lại bản thân, tha thứ chuyện gì vậy?
Trong tâm tư của anh ta với cô gái này… hóa ra là có cảm giác bất mãn sao?
Lục Lương nằm trên giường nghiêm túc suy nghĩ nhưng nhất thời cũng không làm rõ được bèn thôi không nghĩ nữa, nhắm mắt lại, ôm người trong lòng chặt thêm chút nữa, bắt đầu ngủ.
Ngủ một mạch tới nửa đêm, Minh Hạo vào đánh thức hai người dậy, Diệp Trần mắt nhắm mắt mở đi gác đêm cùng với Lục Lương.
Diệp Trần chưa ngủ đủ, vẫn còn mơ mơ màng màng, ngồi ở cửa, cố gắng chống mí mắt lên nhìn.
Lục Lương thấy cô ăn mặc áo quần mỏng manh bèn hỏi: “Cô có chăn không?”
Lục Lương đi lấy chăn đắp lên người cô, kéo đầu cô gối lên đùi mình, ra nghiêm lệnh: “Ngủ.”
Diệp Trần muốn chống đối nhưng Lục Lương cứ ghì chặt đầu cô xuống, hơn nữa cô thật sự rất buồn ngủ, cảm giác dựa vào người Lục Lương quá thoải mái, cô từ chối tượng trưng một tí rồi không chối nổi nữa, quấn chặt chăn, từ từ nhắm măt ngủ.
Trước lúc nhắm mắt, Diệp Trần nhìn thấy ánh trăng của hành tinh này, nó có màu hơi đo đỏ. Còn người đàn ông dưới ánh trăng, cao to, tuấn tú, giống như một pho tượng canh gác sẽ mãi mãi ở bên bảo vệ cô.
Cô ở bên cạnh anh ta có thể yên tâm làm tất cả mọi chuyện, anh ta sẽ mãi mãi bao dung cho cô, bầu bạn với cô, trân trọng cô.
Đây là may mắn lớn nhất cả đời cô, đồng thời là báu vật quý giá chỉ mình cô có.
Diệp Trần nhắm mắt lại, bất giác, thấy trong lòng hơi xót xa khổ sở.
Lục Lương tựa vào vách tường, vẫn luôn cảnh giác nhìn bốn phía. Cô gái ngoan như một chú mèo con, rúc vào trong lòng anh ta ngủ, trái tim anh ta ngập trong cảm giác dịu dàng.
“Kí chủ,” 666 nhỏ giọng gọi, “tôi thấy anh có hơi là lạ.”
“Gì?”
“Tôi có cảm giác quanh người anh…” 666 kéo dài giọng, “đầy bong bóng màu hồng!”
Lục Lương: “…”
“Ít xem phim, đọc thêm sách đi, sau này còn nói mấy câu vớ vẩn kiểu vậy nữa, tôi cấm cô mở kênh phim Hàn.”
Nghe bảo vậy, 666 òa một tiếng bật khóc.
Trời sáng Diệp Trần thức dậy, nắng ban mai chiếu vào mắt cô, Diệp Trần cảm giác có bàn tay ấm áp che lên mắt mình, chắn sáng giúp cô.
Diệp Trần mở mắt nhìn, lông mi cọ vào lòng bàn tay Lục Lương, Lục Lương biết cô đã tỉnh bèn giải thích: “Nắng chói mắt lắm.”
Lục Lương tách kẽ hai ngón tay ra cho Diệp Trần quen dần với ánh sáng nhờ vậy cô mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Không biết sao Diệp Trần cảm thấy hôm nay Lục Lương cực kỳ đẹp trai.
Bốn người phải dựa vào đồ của Diệp Trần để sống, ngồi trong sơn động, chân không rời khỏi hang, chờ đội cứu viện tới.
Diệp Trần không hề lo lắng có đủ đồ để dùng hay không, dù sao hết thì lại mua tiếp, có tiền thật sướng.
Tranh thủ lúc này, Diệp Trần bắt đầu suy nghĩ chính sự.
Ba Tám là một hệ thống, sếp của nó là một máy chủ, một máy chủ có một số hệ thống làm thuộc hạ, mỗi hệ thống có một cách thu hoạch năng lượng khác nhau nhưng năng lượng thu hoạch được trong tình huống bình thường sẽ là cơ sở để máy chủ vận hành ổn định.
Máy chủ vận hành ổn định chính là cách máy chủ thu hoạch năng lượng, dựa vào việc bảo vệ nội dung cốt lõi của thế giới mà ra. Nội dung cốt lõi của thế giới không bị ảnh hưởng thì máy chủ sẽ ổn định.
Ví dụ như ở thế giới đầu tiên có Cố Gia Nam, đó là quyển truyện ngôn tình, nội dung cốt lõi là nam nữ chính yêu nhau, vậy nên Chu Vũ và Diệp Mẫn nhất định phải yêu nhau nếu không máy chủ sẽ không đủ năng lượng để vận hành, máy chủ không thể vận hành thì hệ thống Ba Tám cũng không thể vận hành.
Nội dung cốt lõi của thế giới này là Minh Hạo lội ngược dòng, vậy thì các sự kiện mang tính mấu chốt trong cuộc đời Minh Hạo như nhận được sự sủng ái của nữ vương, mượn sức của nữ vương bước vào vũ đài chính trị, nhờ nữ vương mà xây dựng được hạm đội của riêng mình nhất định phải xảy ra, càng ít sự kiện xảy ra, máy chủ càng bị ảnh hưởng lớn.
Vậy nên, trước khi Diệp Trần hoàn thành nhiệm vụ chính là ngăn cản Lục Lương đại khai sát giới, trước hết phải giúp Minh Hạo quay lại quỹ đạo vốn có của anh ta.
Thế là Diệp Trần bắt đầu tận tình khuyên nhủ Minh Hạo.
“Chờ đội cứu viện đến, ngươi hãy theo ta về cùng. Ta nói rõ cho ngươi biết, ta không thực sự muốn ngươi làm nam sủng của ta mà là muốn mượn danh nghĩa tuyển nam sủng để qua mắt thừa tướng, gây dựng người của mình. Ngươi không cần lo ta làm gì ngươi, ngươi chỉ là một nam sủng trên danh nghĩa mà thôi…”
Diệp Trần nói rất rõ ràng rồi nhưng Minh Hạo vẫn không thấy trả lời gì, anh ta dè dặt nhìn sang Lục Lương, Diệp Trần cũng nhìn theo, Lục Lương đang dùng dao đẽo cành cây làm vũ khí.
Bàn tay thoăn thoắt vót nhánh gỗ thành hình mũi tên, rất là nhọn.
Nhìn những mũi tên đó, Minh Hạo cảm thấy lạnh cả sống lưng, vậy nên anh ta vội vàng lắc đầu: “Bệ hạ, ta không quay về đâu. Hay là cô để Lục Lương làm nam sủng đi? Tôi thấy cậu ta cực kỳ thích hợp đấy.”
“Chuyện này liên quan gì tới anh ta?” Diệp Trần không hiểu nổi, rời mắt khỏi Lục Lương, tiếp tục khuyên bảo Minh Hạo: “Ngươi về đi, ở lại hành tinh rác này làm gì chứ? Ngươi về, ta nâng ngươi một bước lên mây xanh, cam đoan mọi chuyện đều nước chảy mây trôi, làm nam sủng trên danh nghĩa, ta sẽ sủng ái ngươi tới tận…”
Còn chưa nói dứt lời, con dao găm nhỏ sắc lẹm bỗng bay xẹt qua gò má Diệp Trần, ghim cứng một con côn trùng nhỏ không bằng cái móng tay lên vách tường. Diệp Trần ngơ ngác nhìn con côn trùng đoản mệnh đang giãy giãy, nhà ra nốt chữ cuối: “… trời.”
“Ngại quá,” Lục Lương bước tới, rút con dao ra, nói nhẹ tênh, “tôi hay bị lỡ tay chệch hướng.”
Vừa nghe lời này, Minh Hạo lập tức kiên định hóa quyết tâm.
Nếu không dứt khoát cự tuyệt Diệp Trần, cái dao kia vừa rồi sẽ không chệch chút nào, nhất định sẽ đâm trúng người anh ta.
Minh Hạo vội nói: “Bệ hạ, ta không về đâu, cô đừng nuôi hy vọng nữa.”
Vụ này khó rồi đây.
Diệp Trần nghĩ lý do Minh Hạo không chịu về với mình chẳng qua là do không tin tưởng cô, nghĩ cô sẽ hại anh ta, vậy thì cô phải dùng hành động thực tế để cho Minh Hạo thấy cô tốt thế nào.
Diệp Trần là người thuộc phái hành động, nói là làm. Ngày ngày cô đều ân cần hỏi han Minh Hạo, lấy trong túi những món ngon nhất cho anh ta ăn, quần áo đẹp nhất cho anh ta mặc, ngày ngày tẩy não, dụ anh ta đi theo mình, một bước lên mây, tương lai vô cùng tốt đẹp.
Mỗi lần Diệp Trần nói chuyện, Lục Lương liền đứng sau lưng cô, thờ ơ xoay lưỡi kiếm trên tay, cười đến là quái gở.
Quen nhau đủ lâu, Minh Hạo tất nhiên biết tâm trạng lúc này của Lục Lương là thế nào, không nói ra được nên mới nghịch lưỡi kiếm kia, Minh Hạo biết, Lục Lương đang tức lắm. Anh ta chẳng muốn chết chút nào, liều mạng từ chối Diệp Trần, ai ngờ Diệp Trần lại càng thêm hăng máu, càng từ chối, cô lại càng siêng đi quấy rầy Minh Hạo hơn.
Lục Lương thấy Diệp Trần làm vậy cũng chẳng nói năng gì, dù sao thì Minh Hạo sẽ phải đi, hơn nữa ông ta cũng biết chừng mực nên anh cũng yên tâm.
Cảm xúc bị dồn nén ức chế, tính tình Lục Lương trở nên xấu vô cùng, Diệp Trần có nói chuyện với anh ta, anh ta cũng đều thờ ơ, hoàn toàn không có chút thái độ cung kinh nào như lần đầu gặp Diệp Trần.
666 tận tình khuyên nhủ: “Đừng vậy mà, dù gì cô ấy cũng là nữ hoàng mà phải không? Thái độ của anh thế này thật kiêu ngạo quá rồi đấy…”
Lục Lương chẳng đáp lời, anh ta ngồi ở cửa, nhìn Diệp Trần nói chuyện với Minh Hạo bên đống lửa. Rõ ràng Minh Hạo thấy ngại nên cứ liên tục nhìn anh ta, Lục Lương chẳng ứ hử tiếng nào, vờ như không thấy.
Cố chịu một lúc lâu, cuối cùng Minh Hạo không nhịn nổi nữa: “Bệ hạ, ta mệt rồi, hay là cô đi nói chuyện với Lục Lương đi.”
“Ôi nói chuyện với anh ta thì có gì hay, Minh Hạo, ngươi phải tiếp xúc với ta nhiều một chút thì mới biết được con người ta cũng không tồi.”
Minh Hạo ngại quá, ngẩng đầu nhìn Lục Lương, Lục Lương lại cúi đầu, Minh Hạo bèn nói: “Bệ hạ, ta đi ngủ, ngủ thật.”
Nói xong, Minh Hạo chạy vù đi tìm Tiểu Diệp Trần, Diệp Trần “ôi” một tiếng, Minh Hạo đã chạy mất rồi, không làm gì được đành thở dài.
Lục Lương bước tới, ngồi xuống đối diện Diệp Trần, bỏ thêm quặng vào đống lửa, Diệp Trần chống cằm, mặt ủ mày chau.
Cô đã rất cố gắng nhưng Minh Hạo hoàn toàn không tỏ ra chút nào là muốn về, cô nên làm gì bây giờ?
Thấy Diệp Trần buồn rầu, Lục Lương không kìm được hỏi: “Ta thật sự đáng chán vậy à?”
Diệp Trần ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Lương. Lục Lương hơi nhếch môi, tựa hồ đang cố hết sức giữ sự tự tôn của bản thân, hỏi ra câu này là đã chạm tới giới hạn cuối cùng rồi. Diệp Trần nhìn anh ta, bất giác nghĩ tới anh ta những kiếp trước.
Tính cách của anh ta thường xuyên thay đổi nhưng dù có đổi kiểu gì thì vẫn luốn có những khoảnh khắc nào đó đem lại cho Diệp Trần một cảm giác hết sức quen thuộc.
Ví dụ như mím môi, tự phụ hỏi cô “Ta thật sự đáng chán vậy à?” làm Diệp Trần nhớ tới Cố Gia Nam, nhớ tới Lâm Giản Tây, nhớ tới Tạ Vô Song và Elter.
Cô không thể nói ra những câu làm tổn thương người.
Nhưng cũng không thể khen ngợi hay nói ra những lời trong lòng.
Cô chỉ có thể ngoảnh mặt đi, ấp úng nói: “Cũng… không phải vậy.”
“Thế cô nói chuyện với ta là được rồi,” Lục Lương lẳng lặng nhìn cô, “sao cứ phải quấn quýt lấy Minh Hạo?”
Diệp Trần cúi đầu không đáp. Lục Lương thấy cô như vậy lại càng tức thêm.
Thực ra trong lòng anh ta hiểu rõ, Diệp Trần quấn quýt lấy Minh Hạo chẳng qua là vì Minh Hạo là nam chính, chẳng qua là vì nhiệm vụ cô phải làm. Tuy anh ta không đoán được nhiệm vụ của cô là gì nhưng cũng mường tượng ra được nhiệm vụ của cô nhất định có liên quan tới việc giúp đỡ nam chính.
Điều này làm cho trong lòng anh ta nổi giận.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì đều là Minh Hạo, đều là nam chính chứ?
Thế giới này đã bất công như thế, đã chèn ép anh ta như thế, tại sao ngay cả Diệp Trần, cũng bị buộc đứng về phe Minh Hạo chứ?
Lục Lương rầu rĩ, anh ta chẳng biết nên trách ai bây giờ. Trách Diệp Trần sao? Cô ấy có làm gì được đâu? Giống anh ta, cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một người làm nhiệm vụ mà nếu không làm xong sẽ bị phạt mà thôi.
Trách hệ thống sao?
Thế giới này có quy tắc của nó, họ chẳng qua chỉ là những kẻ sinh tồn dựa vào quy tắc vận hành của thế giới.
Lục Lương đứng dậy, đi ra ngoài, mới đi ra đến cửa hang liền trông thấy bầu trời bỗng sáng lòa lên, tiếng phi thuyền gầm rú từ xa lại gần, Lục Lương lập tức cảnh giác, quay đầu lại gọi: “Chuẩn bị mau, có người đến!”
Kẻ đến chưa biết là địch hay bạn, mọi người không dám vội vàng xuất đầu lộ diện. Minh Hạo bảo vệ Diệp Trần, Lục Lương đi ra ngoài thám thính. Diệp Trần và Tiểu Diệp Trần căng thẳng nấp sau Minh Hạo, Lục Lương đi vào thôn.
Lục Lương đi một lúc thì dẫn theo một nhóm người về.
Diệp Trần trông thấy cô em họ của mình, hiện giờ là nghị viên nội các Diệp Hiểu Hiểu đi cùng một nhóm thị vệ tới.
Trong thế giới ban đầu, Diệp Hiểu Hiểu cuối cùng đứng về phe Minh Hạo. Cô gái này là một chính trị gia có năng lực lại rất chính trực, ngay thẳng, trước khi phát giác bản tính tàn bạo của Diệp Trần, nàng ta vẫn luôn rất mực trung thành, tận tâm với quân chủ. Gặp được Diệp Hiểu Hiểu vào lúc này, Diệp Trần liền biết cứu viện tới rồi. Diệp Hiểu Hiểu người cao gầy, mặc áo gió bó sát màu đen, vội vã chạy tới trước mặt Diệp Trần, quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Bệ hạ, thần tới chậm.”
“Tới được là tốt rồi.” Diệp Trần cười đầy phong độ, nâng Diệp Hiểu Hiểu dậy, bùi ngùi bảo: “Khanh đã vất vả rồi.”
“Đây là bổn phận của thần.” Diệp Hiểu Hiểu cung kính đáp. Lục Lương lặng lẽ tránh mặt đi, thân phận hiện tại của anh ta là người của Diệp Văn, vừa rồi đi cùng Diệp Hiểu Hiểu, Lục Lương phải cải trang thành diện mạo của Minh Hạo, về đến sơn động thì đánh tráo với Minh Hạo thật, trốn đi không ra.
Diệp Trần rất vui vì Lục Lương đã đổi thân phận thành Minh Hạo, cô xoay người sang, túm cổ tay Minh Hạo trước khi anh ta kịp trốn đi, mỉm cười bảo: “Lần này ít nhiều cũng nhờ có Minh Hạo, nếu không hôm nay mọi người đã không thể còn gặp được ta, ta nhất định phải mang Minh Hạo về trọng thưởng.”
“Không…” Minh Hạo nhăn mặt, “Bảo vệ bệ hạ vốn là chức trách của thần, thần còn có việc khác phải làm, không thể đi theo bệ hạ…”
“Cứu bệ hạ là công lớn, tất nhiên phải trọng thưởng.” Diệp Hiểu Hiểu mỉm cười, “Vị tiên sinh đây không muốn bị bắt trói về để thụ phong chứ?”
Minh Hạo không còn nói được câu nào nữa, lặng lẽ đưa mắt nhìn vào trong sơn động.
Người anh em à, không phải ta không giúp mà là do bệ hạ thực sự quá cố chấp.
Minh Hạo chấp nhận số phận, đưa Tiểu Diệp Trần theo cùng nhóm người của Diệp Trần về.
Trước khi đi, Diệp Trần nói với Diệp Hiểu Hiểu: “Ta đã đồng ý để cho cô nương kia một chiếc phi thuyền, vậy để một chiếc lại đây đi, chờ khi nào nàng ta về thì dùng.”
“Vâng.”
Diệp Hiểu Hiểu tuân mệnh không chút nghi ngờ, dồn người lại, để dành ra một chiếc phi thuyền trống bỏ lại rồi đưa Diệp Trần đi.
Trước khi đi, Diệp Trần nhìn qua sơn động một vòng, không biết Lục Lương đi đâu rồi, chẳng thấy chút sủi tăm.
Cô không nhìn thấy Lục Lương, trong lòng ủ ê, lên phi thuyền bay xa rồi, tâm trạng vẫn còn thất thần. Diệp Hiểu Hiểu đứng bên cạnh báo cáo tình hình hiện tại, nghiêm trang nói: “Hiện tại đã tạm dừng cuộc tuần du, hung thủ vẫn đang được điều tra, sẽ nhanh chóng có kết quả.”
Diệp Trần gật đầu.
Cần gì phải điều tra nữa? Chưa đủ rõ ràng hay sao? Hiện giờ muốn trừ bỏ cô, ngoài ông cậu thừa tướng được hưởng lợi, còn ai muốn giết cô nữa?
Mà thôi, cũng chẳng thể nói vậy được, người muốn giết cô thực sự nhiều.
Đón được Minh Hạo lên phi thuyền, Diệp Trần cũng thấy an tâm hơn nhiều. Cô bỗng nhận ra, với người như Minh Hạo, cứ cưỡng chế bắt ép sẽ hữu hiệu hơn nhiều. Thế là cô chẳng buồn lấy lòng anh ta nữa, chỉ cần biết anh ta vẫn còn ở bên cạnh mình là được rồi.
Ngược lại, cô bắt đầu lo lắng cho an nguy của Lục Lương.
Sau khi trở về hoàng cung, Diệp Trần khôi phục lại kiếp sống bình thường trước đây. Còn Minh Hạo thì bị Diệp Trần sai người trói gô lại, ném vào trong tẩm cung, cùng ăn cùng ở với cô, khiến người bên ngoài lầm tưởng rằng hắn đang được ân sủng.
Diệp Trần kín đáo dò hỏi tin tức của “Thẩm Cảnh Phùng”, biết anh ta đã quay về, tâm lý của cô mới thôi bất an, bắt đầu chờ đợi Lục Lương tới tìm mình nhưng rốt cuộc mở rộng cửa sổ chờ suốt ngày suốt đêm cũng chẳng thấy Lục Lương tìm tới.
Trong lòng cô thấy hơi bực bội liền ngày ngày đều đi tìm Minh Hạo.
Không tìm cô thì cũng phải tìm Minh Hạo chứ?
Kết quả là chờ rồi lại chờ, Diệp Trần chờ hoài không thấy.
Cô bực mình gắn đầy thiết bị theo dõi ở chỗ Minh Hạo, rình bắt Lục Lương bất cứ lúc nào.
Cô chẳng biết mình đang tin vào cái gì nữa nhưng trực giác cho rằng anh ta nhất đinh sẽ tới tìm người này.
Kiên nhẫn suốt hai tháng ròng, cuối cùng, vào một ngày nọ, lúc trời chưa sáng, cô nghe thấy tiếng chuông báo động, vội vàng bật người bò dậy, quả nhiên là Lục Lương tới tìm Minh Hạo!
Cô lăn lông lốc từ trên giường xuống, mặc một cây đồ màu trắng, túm gấu váy, vội chẳng kịp xỏ hài, cứ thế chạy chân trần sang phong Minh Hạo, một hàng thị nữ chạy theo sau lưng, sốt ruột gọi: “Bệ hạ! Bệ hạ! Xin chờ chút!”
Diệp Trần không chờ nổi, trong lòng cô nôn nóng vô cùng, chạy một mạch như điên, muốn được nhìn thấy người kia sớm một chút.
Muốn hỏi thử xem anh ta có khỏe không, muốn biết anh ta có bị thương không, muốn hỏi xem dạo này anh ta sống thế nào.
Cô có cảm tưởng trong lòng đã tích đầy cảm giác tủi thân và vô số câu hỏi, chỉ cần nhìn thấy người kia là sẽ ào ào tuôn ra.
Thế mà, khi cô chạy thục mạng tới, mở toang cửa ra, lại phát hiện, chỉ có một mình Minh Hạo ngồi trong phòng.
“Người đâu?!” Diệp Trần nghiến răng hỏi.
Minh Hạo tỏ vẻ hoang mang: “Bệ hạ hơn nửa đêm chạy tới đây làm gì vậy?”
“Ta hỏi ngươi, Lục Lương đâu?!”
Diệp Trần cuộn chặt nắm đấm, Minh Hạo vẫn giả ngu đến cùng: “Sao thần biết Lục Lương ở đâu chứ? Thần đâu có đi ra ngoài lần nào.”
“Bớt giả vờ đi, ta biết hắn có đến đây!” Diệp Trần đánh mắt ra hiệu cho đám thị nữ để bọn họ đóng cửa chính lại.
Diệp Trần bắt đầu sục sạo tìm người như nổi cơn điên, mở ngăn tủ, lật chăn lên, nằm rạp xuống nhìn gầm giường…
Không hề có chút bóng dáng nào.
Minh Hạo bó tay nhìn Diệp Trần tìm tới tìm lui: “Bệ hạ, thần thực sự không hề gặp anh ta.”
Diệp Trần không nói tiếng nào, cẩn thận tìm từng góc một, sau khi thực sự chắc chắn Lục Lương không có ở đây, không biết tại sao, cô bỗng nhiên có cảm giác vô cùng hụt hẫng.
Cảm giác tủi thân trào lên trong lòng.
Chẳng qua chỉ là muốn gặp mặt một lần, muốn gặp mặt một lần mà thôi, sao mà khó vậy.
Cô đâu có định làm gì anh ta đâu, tại sao anh ta cứ sống chết không chịu gặp cô vậy?
Cô chỉ muốn biết anh ta sống có tốt hay không mà thôi.
Diệp Trần ngăn dòng cảm xúc lại, khuôn mặt không một cảm xúc, xoay người bỏ đi.
Thế nhưng đi chẳng được mấy bước, mắt đã đỏ hoe, Diệp Trần cắn chặt môi, không nói tiếng nào.
“Kí chủ,” Ba Tám thở dài, “cô đừng chiều quá hóa hư nhé.”
Diệp Trần: “…”
“Chỉ có phụ nữ bị chiều sinh hư mới có tư cách hễ không theo ý mình liền cảm thấy tủi thân thôi.”
Diệp Trần: “…”
Cũng hơi có lý.
Nhưng mặc kệ là thế nào, cô vẫn cảm thấy rất tủi thân.
Người trêu ghẹo là anh ta.
Giờ người ung dung bỏ trốn cũng là anh ta.
Vốn cô đã kìm nén lòng mình rất cẩn thận rồi, anh ta lại cứ đi trêu ghẹo, đi thăm dò, đi cưng chiều hết lần này tới lần khác, hại cô trở nên yếu đuối.
Cảm giác tủi thân nghẹn ứ trong lòng, vừa về tới phòng, Diệp Trần ngăn toàn bộ đám người ở ngoài cửa, đóng cửa lại, tựa vào cạnh cửa, cúi đầu im lặng.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng rọi sáng.
Nó khiến Diệp Trần có cảm giác an toàn.
Bỗng có một giọng đàn ông ngả ngớn chọc ghẹo: “Ôi chao, nữ vương đại nhân của chúng ta sao thế này?”
Diệp Trần ngẩng đầu lên, Lục Lương đang ngồi trên cửa sổ.
Anh ta mặc áo choàng trắng, chân co chân duỗi, lưng dựa vào khung cửa sổ.
Ánh trăng chiếu lên người anh ta khiến tấm áo choàng lấp lánh ánh sáng. Lục Lương mỉm cười nhìn cô, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, nửa như trêu chọc, nửa như cười trộm, giống như đã sớm biết tình cảm của Diệp Trần nên trốn ở một góc cười cô.
Diệp Trần giận điên người, cho dù đối phương có đẹp đắm say lòng người cỡ nào đi nữa, cô cũng không nguôi giận nổi: “Ngươi xuống đây cho ta!”
“Xuống đó làm gì?” Lục Lương nghiêng đầu, “Cô bảo ta xuống thì ta phải xuống sao?”
“Lục Lương!” Diệp Trần quát, “Ngươi có còn nhớ ta là nữ vương không?!”
Lục Lương lập tức thay đổi sắc mặt.
Anh ta cười mỉa mai: “Vâng, cô là nữ vương, tất nhiên là ta nhớ chứ.”
Nói xong, anh ta vung tay lên vẫy một cái: “Thôi được, ta đi đây, thưa nữ vương.”
“Đứng lại!”
Diệp Trần giật mình gọi nhưng người đã đi rồi. Diệp Trần nhoài người ra ngoài cửa sổ, bên dưới không có một bóng người. Cô ngơ ngác nhìn dưới sân, nhất thời bối rối.
Thực ra… vẫn còn rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng, đúng vào lúc cô đang ủ ê, một đóa hoa vương hơi sương đêm lành lạnh bỗng được cài lên mái tóc.
Diệp Trần ngơ ngác quay đầu lại nhìn, anh ta đang đứng ngay sau lưng, tay vừa cài hoa lên tóc cô.
“Đồ ngốc,” thấy Diệp Trần ngơ ngơ ngác ngác, Lục Lương bật cười, “khó lắm ta mới tới được đây, sao có thể về nhanh như vậy.”
“Ngươi đã gặp Minh Hạo rồi,” Diệp Trần đanh mặt, nghiêm túc nói, “còn gặp ta làm gì?”
“Cô muốn biết?” Lục Lương hỏi. Diệp Trần cau mày, trực giác cảm thấy lời đối phương sắp nói chẳng phải điều hay gì. Lục Lương cúi đầu xuống, môi kề sát gần tai Diệp Trần, chỉ cách nhau trong gang tấc.
Giọng anh ta phảng phất ý cười, vừa đẹp vừa quyến rũ, dịu dàng: “Bệ hạ, ta nhớ nàng.”
Câu nói này có sức công phá ngang cỡ một quả bom nguyên tử nổ tung trong lòng Diệp Trần.
Cô ngơ ngác nhìn Lục Lương, Lục Lương nghiêm túc nhìn lại cô, trong mắt chỉ in hình bóng cô.
“Ta nói nghiêm túc đấy,” anh ta nói, “ta nhớ nàng, nhớ rất lâu rồi.”
Anh ta lúc nào trông cũng có vẻ không được đứng đắn lắm nhưng lúc nói câu này, Diệp Trần lần đầu tiên cảm thấy người này mà đứng đắn thì trông cũng rất ưa nhìn.
Nhưng cho dù ưa nhìn, cũng không phải của Diệp Trần.
Diệp Trần vẫn hy vọng có thể ngăn người này phát triển tình cảm sâu hơn với mình, cô đanh mặt nói: “Ồ, cảm ơn.”
Lục Lương tỏ vẻ thất vọng: “Chỉ cảm ơn thôi sao?”
“Không thì ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Tốt xấu gì cũng phải,” Lục Lương kề đầu lại gần, gò má sát gần cô, vẻ mặt thản nhiên như không hề thấy việc mình đang làm có vấn đề gì, “thơm ta chứ?”
Diệp Trần: “…”
Cái quái gì đã xảy ra vậy.
Trong lúc cô vắng mặt, Lục Lương đã làm gì đời anh ta thế?
Lục Lương có vẻ cũng biết không ổn, tự rụt người về, mặt đổi về vẻ đứng đắn: “Bệ hạ biết chuyện chính biến ở thiên hà Musen rồi chứ?”
Thiên hà Musen đã bất ổn trong một thời gian dài, là một thiên hà hợp nhất các tôn giáo, giáo lý nào là chính thống vẫn luôn là vấn đề tranh cãi trọng tâm của họ. Phái bảo thủ của thiên hà Musen rất thủ cựu, phản đối sự tồn tại của các tôn giáo khác, phái cải cách thì tương đối ôn hòa hơn. Trước mắt, người nắm quyền ở thiên hà Musen thuộc về phái cải cách nhưng ba ngày trước, chính biến xảy ra, phái bảo thủ kiểm soát bế quan tỏa cảng hoàn toàn mọi cửa ngõ liên lạc giữa chủ tinh với bên ngoài. Diệp Trần biết thiên hà Musen có chính biến nhưng rất nhiều tin tức khác thì vẫn chưa rõ.
Lục Lương nhắc chuyện này rõ ràng là đã nắm được nhiều tin tức hơn thế.
“Vụ việc đã ngã ngũ, Arhan hiện là tân lãnh tụ của thiên hà Musen, đêm qua hắn đã tới tìm Diệp Văn.”
Diệp Trần im lặng lắng nghe, Arhan là thủ lĩnh phái bảo thủ. Arhan cầm quyền đồng nghĩa với việc thiên hà Musen sẽ bắt đầu cách thức đối ngoại thù địch. Có lẽ sẽ chưa khai chiến ngay lúc này vì bọn họ còn cần một thời gian nhất định để khắc phục hậu quả chính biến nhưng thêm một thời gian nữa thì chưa chắc.
Arhan liên hệ với Diệp Văn, rõ ràng là muốn Diệp Văn ủng họ bọn họ. Nhưng thiên hà Musen và Á Đông đã có hiệp nghị, khi phái bảo thủ của Musen chiếm thượng phong thì sẽ liên hợp lại đối kháng với phái bảo thủ, hiệp nghị này đã tồn tại mấy trăm năm nay, chỉ cần Diệp Trần còn tại vị một ngày, hiệp nghị này sẽ không thay đổi.
Trong thế giới gốc, Lục Lương đi sang thiên hà Musen, trở thành phần tử cấp tiến thuộc phái bảo thủ của thiên hà Musen. Không biết rốt cuộc là Lục Lương lợi dụng hay thực sự trở thành giáo đồ thành kính của tôn giáo này, Diệp Trần chỉ biết là, cuối cùng Lục Lương giống một kẻ điên, quay sang tấn công thiên hà Á Đông mà anh ta đã từng yêu.
Bi kịch cuộc đời của Lục Lương bắt đầu từ lúc nữ vương thay đổi thái độ với anh ta, khát vọng quyền lực của anh ta bắt nguồn từ lòng ghen tị điên cuồng với nam chính Minh Hạo.
Hiện tại, Diệp Trần đã thành công rẽ hướng cuộc đời Lục Lương sang một con đường mới, thay đổi ảnh hưởng của nữ vương với anh ta nhưng mãi vẫn không thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ, phải làm sao để thay đổi sự ghen tị của Lục lương với Minh Hạo đây?
Cho anh ta tất cả những gì anh ta muốn hay là thế nào đây?
Diệp Trần thử phán đoán mức độ ảnh hưởng của sự thay đổi của thế giới mới với Lục Lương, bèn quay sang hỏi Ba Tám: “Tại sao tiến độ nhiệm vụ của Lục Lương cứ dừng mãi ở mức 50%?”
“Cái này,” Ba Tám đang ngậm kẹo mút, nói không rõ chữ, “là bởi vì tư tưởng của Lục Lương vẫn chưa có thay đổi gì.”
“Thay đổi tư tưởng là ý gì?”
“Thì là nhận thức của Lục Lương về thế giới không thay đổi, cho dù kí chủ có đưa tặng cả thế giới cho hắn thì cũng không có ảnh hưởng thực chất gì. Hắn vẫn là một kẻ hay ganh tị, một thanh niên không có tinh thần trách nhiệm trước quốc gia, dân tộc. Cô đi rồi, chỉ cần một lần thất bại là lại có thể đẩy hắn ta quay về con đường cũ.”
“Kí chủ lần này không muốn dùng phương pháp tăng chỉ số thiện cảm để hoàn thành nhiệm vụ cho nên hắn không giống những nhân vật phản diện trước đây vì chỉ số thiện cảm với cô cao mà thay đổi góc nhìn về cuộc đời. Do đó, cô nhất định phải dùng một cách nào đó khác để thay đổi tư tưởng của hắn.”
Cô không định dùng cách cải thiện độ thiện cảm để hoàn thành nhiệm vụ của Lục Lương nhưng mà…
Diệp Trần tỏ vẻ tự nhiên, hỏi Ba Tám: “Anh có thể xác định độ thiện cảm của anh ta không?”
“Nếu nhất định phải biết thì, phải tốn tiền.”
Ba Tám thờ ơ đáp, Diệp Trần gật đầu, Ba Tám lập tức trừ 500 điểm tích lũy.
Mẹ kiếp!
Chết mất, làm xong hết một nhiệm vụ mới được 5000 điểm tích lũy, sao bọn họ không đi ăn cướp đi!
“Độ khó càng cao, phí cùng càng cao, quen đi là được. Nông dân lên thành phố cũng đều có cảm giác thế đấy. Kí chủ phải cố gắng lên, cố thêm chút nữa là tôi có thể đi mua một bộ quần áo rồi.”
Nói xong, Ba Tám bắt đầu điều khiển màn hình, lẩm nhẩm hát mấy câu.
Diệp Trần thấy Ba Tám có vẻ vui vẻ thì dửng dưng bảo: “Cái người hình quả bóng này của anh thì biết mặc quần áo kiểu gì? Không cần đâu.”
“Đừng mà,” Ba Tám sốt ruột kêu lên, “tôi muốn mua mũ đội, hiện giờ hệ thống tìm bạn trăm năm đã cho tôi được vào sổ xếp hàng đợi rồi, một thời gian nữa nói không chừng tôi sẽ có đối tượng xem mắt đấy!”
Đối tượng xem mắt…
Diệp Trần khô lời, thế giới AI thật khó hiểu, một lũ hệ thống với nhau thì xem mắt cái gì?
Không phải cứ có độ thiện cảm thì là yêu mà phải đạt tới một mức nhất định mới được.
Diệp Trần không hiểu lắm cách xác định mức thiện cảm, chỉ biết là mình phải liều mạng nâng nó lên 100 mới được. Ba Tám giải thích: “70 là đạt trên mức tiêu chuẩn, nghĩa là có khả năng có tình bạn, cảm giác ngưỡng mộ, sùng bái hoặc là cảm xúc khác nhưng chưa sinh ra cảm xúc đặc biệt hơn.”
Diệp Trần thoáng yên tâm hơn một chút, nhưng càng nghĩ càng thấy sai: “Thế anh ta tốt với tôi như vậy làm gì?”
“Thực ra cách anh ta nói chuyện với cô cũng đâu có tốt lắm.” Ba Tám rụt rè nói, “Còn về hành vi… Có thể chỉ là vì cô là nữ vương chăng?”
Hóa ra Lục Lương là như thế, tận lực làm nữ vương vui lòng vì biết nữ vương vui sẽ có lợi cho anh ta.
Diệp Trần bỗng cảm thấy, trước đây mình lo lắng cho Lục Lương chỉ là lo thừa, cái gì mà sợ tiếp xúc nhiều một chút thì sẽ yêu mình chứ?
Giờ tiếp xúc còn chưa đủ nhiều hay sao? Cô đã yêu anh ta rồi còn anh ta độ thiện cảm mới 70.
Đồ sói phản bội khó thuần hóa.
Diệp Trần nghĩ, nếu tiếp xúc với nhân vật phản diện nhiều hơn thì rất nhiều việc sẽ trở nên dễ dàng, cô tỉnh bơ nghe Lục Lương trình bày thế cục hiện tại xong, từ từ đưa mắt nhìn anh ta.
“Bệ hạ, sao vậy?” Lục Lương mỉm cười, Diệp Trần phát hiện, từ lúc trở về hoàng cung, thái độ của thằng cha này với mình liền tốt hẳn ra. Lúc ở bên ngoài không có ai…
Chậc.
“Lục Lương à,” Diệp Trần nói, “ngươi đã từng tiếp xúc với dân chúng chưa?”
“Dân chúng?” Lục Lương khá là bất ngờ, anh ta ngơ ngác lắc đầu, “Thần từ nhỏ đã bị bán vào hoàng cung rồi. Sao bệ hạ lại đột nhiên hỏi vậy?”
Chẳng trách lại chẳng hề có chút ý thức trách nhiệm với quốc gia, dân tộc hay ý thức về sứ mệnh gì hết.
“Được,” Diệp Trần gật gù, “vậy về sau, mỗi tuần ngươi tới đây một lần, đi cùng ta đi tiếp xúc với dân chúng.”
Lục Lương ngạc nhiên, anh ta nhíu mày hỏi: “Thế chuyện thiên hà Musen và Diệp Văn…”
“Ngươi cứ chú ý theo dõi trước đã, những chuyện khác không cần lo.”
Lục Lương gật đầu, hai người cùng không nói gì nữa. Sau cùng, Lục Lương hỏi: “Thế, bệ hạ, ta đi nhé?”
“Đi đi.” Diệp Trần gật đầu.
Lục Lương nhảy ra ngoài qua lối cửa sổ, lúc nhảy xuống, nhớ lại phản ứng vừa rồi của Diệp Trần, trong lòng cảm thấy hơi không yên.
“666,”
“Chủ nhân!”
“Cô không thể kiểm tra độ thiện cảm của Diệp Trần à?”
“Không thể… Có điều,” 666 lí nhí nói, “thực ra độ thiện cảm có biết được cũng chưa chắc đã hữu dụng.”
“Hả?”
“Cách tính độ thiện cảm rất phức tạp. Nói đơn giản thì chính là số liệu hóa trạng thái tình cảm tổng quát với một người. Nhưng cảm xúc của con người rất phức tạp, có đôi khi là đơn thuần thích một người, độ thiện cảm là 70 nhưng cũng có khi có thể là một mặt thích đối phương, điểm thiện cảm 90 nhưng đồng thời lại hận đối phương, điểm thiện cảm giảm 20, tính tổng lại cũng vẫn là điểm thiện cảm 70. Cùng một kết quả nhưng bản chất lại khác nhau hoàn toàn. Vậy nên, nếu kí chủ muốn thông qua việc biết độ thiện cảm để xác định bản chất tình cảm của đối phương, 666 cho rằng là không thể làm được!”
Nghe 666 nói xong, Lục Lương gật đầu, còn thổi phồng thêm một câu: “Kiến thức căn bản rất chắc chắn.”
“Tất nhiên!” 666 hào hứng nói, “Tôi là AI tốt nghiệp hạng ưu đấy nhé, sách giáo khoa tôi có thể đọc ngược từng chữ cơ! Khác hẳn mấy tên cặn bã dốt nát thi lại mấy lần không qua!”
Ba Tám học dốt thi lại chục lần môn nguyên lý căn bản bỗng hắt xì.